Bước chân chợt dừng lại, ánh lửa chiếu lên trên người một tiểu cô nương.
Tần Sơ sửng sốt. Toàn thân nữ tử ướt đẫm nước mưa, nhìn không rõ màu sắc
xiêm y, mái tóc đen bệt dính vào khuôn mặt tái nhợt, trông vô cùng nhếch nhác, chật vật. Trên tay nàng còn cầm hai con thỏ rừng vỡ đầu đang chảy máu, ánh mắt lẳng lặng nhìn hắn, sau đó gật đầu, tỏ ý chào hỏi.
Là một… Tiểu hài tử sao?
Không phải là Tô Kính Nguyệt.
Hi vọng sụp đổ, hắn vất vả lắm mới gom góp được chút khí lực trong thoáng chốc như bị rút sạch. Ánh mắt Tần Sơ đờ đẫn, cho đến tận lúc âm thanh sắc bén vang lên, hắn mới
bừng tỉnh lại lần nữa, nương theo tiếng động, thì thấy tiểu cô nương kia đang lột da thỏ, bỏ nội tạng, dùng que xiên rồi nướng trên lửa. Động
tác rất nhanh gọn, thành thạo, nhưng điều thu hút ánh mắt của Tần Sơ
không phải là bàn tay của tiểu cô nương, mà là thanh chuỷ thủ (con dao găm) trong tay nàng. Phía chuôi cầm làm bằng gỗ hoàng dương, ở dưới đáy còn khắc một chữ “Tần”.
Đó là thanh chuỷ thủ hắn đưa cho Tô Kính Nguyệt.
“Ngươi có được thanh chuỷ thủ này từ đâu?” Hắn hỏi có chút vội vàng
Tiểu cô nương nghe vậy, quay đầu nhìn hắn, bốn mặt nhìn nhau, không hiểu sao trái tim Tần Sơ lỗi một nhịp, nhưng rất nhanh, tiểu cô nương liền quay
đầu đi, mắt nhìn chằm chằm ánh lửa, đáp: “Nhặt ở bờ sông”. Thanh âm nàng khàn khàn, có vẻ như đã bị kẻ nào đó phá huỷ.
Tần Sơ nhất thời hoàn toàn không thể nghĩ đến điều j khác, chỉ nôn nóng hỏi tới: “Sông ở đâu? Có thấy người cầm thanh chuỷ thủ không? Ngươi có đem
nàng về không? Nàng vẫn khoẻ chứ?” Một chuỗi các vấn đề được đưa ra còn
nhanh hơn cả châu ngọc rơi xuống bàn, nhưng hắn càng nôn nóng sốt ruột,
thì càng làm nổi bật sự lãnh đạm đến kì lạ của tiểu cô nương.
Xoay chuyển con thỏ ở trong tay hai vòng, nàng mới lên tiếng: “Không thấy người”
Đại não Tần Sơ ngưng trệ trong chớp mắt.
Không thấy người.
Vậy là có ý gì, thuộc hạ của hắn sẽ không dám lừa dối hắn, Tô Kính Nguyệt
rơi xuống, nhưng vì sao nàng không được cứu? Chuỷ thủ của nàng ở đây,
còn nàng ở đâu? Nàng đang ở nơi nào? Hắn muốn đi theo nàng, nhưng hiện
giờ Tô Kính Nguyệt đã bỏ rơi hắn, hắn muốn gặp nhưng không biết đến nơi
đâu…
“Nhất định nàng vẫn còn ở đó” Tần Sơ nói, rồi liều mạng giãy giụa, định đứng
lên “Ta đi tìm nàng”. Khắp nơi trên thân thể hắn đều đau đớn, đau nhức
lan tràn, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy gì.
Tiểu cô nương lẳng lặng nhìn hắn, không ngăn cản cũng không lên tiếng, nàng
biết rõ thương thế của hắn, chắc chắn hắn không đứng dậy nổi, nhưng Tần
Sơ lại khiến cho ánh mắt lạnh lùng của nàng dần biến chuyển thành kinh
ngạc, cuối cùng dâng lên một tầng nước, ẩm ướt, nàng rũ mắt xuống, đứng
lên, đứng cản trước mặt Tần Sơ: “Nếu ngươi muốn tìm người đã rơi xuống
mấy ngày trước, thì không còn đâu”
“Không còn nghĩa là sao?” Tần Sơ nghe thấy thanh âm trống rỗng của chính mình
“Đã bị nước cuốn trôi rồi, chính mắt ta nhìn thấy”
Lời này giống như một cây gậy, đập vào Tần Sơ, khiến hắn đầu rơi máu chảy,
ngay cả sức lực để vùng vẫy cũng chẳng còn: “Vậy ngươi còn cứu sống ta
làm gì?” Hắn nói, giống như là đang cười, “Vì sao lại cứu ta?” mà lại
như đang khóc.
Vì sao lại cứu ta?
Những lời này, Tần Sơ đã từng hỏi Tô Kính Nguyệt, hắn còn nhớ rõ khi đó rất
đáng sợ, Tô Kính Nguyệt đã cứu hắn thoát ra khỏi căn nhà chìm trong ngọn lửa lớn, mang hắn ra khỏi thành, đi về phương Nam tìm người thân. Chân
Tần Sơ bị xà nhà đè lên đã bị thương nặng, không đi nổi, trời tuyết rơi
càng lúc càng dày, nàng đặt hắn ở trên một tấm ván gỗ, kéo lê đi trên
đường, trong màn tuyết giá lạnh, trên dòng sông Trường Giang đóng băng,
một thân ảnh yếu ớt, mỗi bước đi đều gian nan đến vậy.
Hắn muốn giúp nàng nhiều hơn. Nhưng hắn chẳng thể làm được điều gì.
“Kính Nguyệt, không cần để ý đến ta”
“Nằm yên đi”
Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, bầu trời mùa đông lúc nào cũng âm u, khiến cho
lòng người càng thêm phiền muộn: “Vì sao lại cứu ta?” Hắn nói, “Kẻ thù
lợi hại như vậy, bọn chúng nhất định phải giết bằng được ta, Kính
Nguyệt…” Hắn nhìn lòng bàn tay nàng bị dây thừng siết đến
bật máu nói: “Ta sẽ làm liên luỵ đến nàng.” Lúc trước vì nâng xà ngang
đang cháy lên cứu hắn, bàn tay của nàng đã bị thương, bàn tay của cô
nương vốn chỉ dành để thêu hoa cầm quạt…
“Đừng để ý đến ta.”
Tô Kính Nguyệt không quay đầu lại, thanh âm nhỏ bé như lạc lõng giữa trời
đất bao la: “Ta thật vất vả mới cứu huynh ra khỏi đám cháy, quyết không
để huynh chết uổng ở nơi này, huynh nhớ phải đền ơn ta” Nàng nói, thật
giống như con buôn so đo với đám thương gia. Nhưng liệu có thương nhân
nào sẽ liều mạng để cứu hắn, nếu có thương nhân như vậy, không biết liệu có thể còn vốn để buôn bán không nữa…
Tần Sơ hiểu thấu tất cả, cho nên hắn càng yêu thương Tô Kính Nguyệt nhiều hơn, càng hận sự bất lực của mình nhiều hơn.
Bỗng nhiên, trên mặt băng truyền đến một tiếng “Tách”, trong lòng Tần Sơ sợ
hãi, Tô Kính Nguyệt hô lên “Đừng động” còn chưa dứt, băng dưới chân nàng chợt vỡ vụn, “Tùm” nàng rơi xuống dòng nước sông lạnh như đá. Hơi lạnh
lại nhanh chóng khiến sông Trường Gianh kết thành một lớp băng mỏng.
Máu trong người Tần Sơ đông cứng, bò sát lại hố nứt, hắn liều mạng dùng
thanh chùy sở trường đập lên tầng băng mỏng, hét lớn: “Kính Nguyệt!” Hắn đã dùng hết toàn bộ sức lực để gọi nàng, nhưng âm thanh lại nhanh chóng biến mất, trời băng đất tuyết chỉ có một mình hắn, hoang mang sợ hãi
quá lớn đã phá tan hết mọi bình tĩnh của hắn: “Tô Kính Nguyệt!” Hắn cố
vớt vát làn nước lạnh thấu xương, hi vọng gặp may, hận không thể nhảy
xuống tìm nàng.
Bên trong bỗng hỗn loạn, một bàn tay không chút hơi ấm từ trong nước nắm
lấy tay hắn, Tần Sơ giống như tìm được người tri kỉ, tay kia thuận thế
mò xuống, túm được cổ tay Tô Kính Nguyệt, lôi nàng bò lên trên mặt băng, toàn thân nàng ướt đẫm, Tần Sơ ở bên cạnh lo lắng muốn nàng cởi y phục: “Nàng đổi cho ta, mau đổi với ta”
Tô Kính Nguyệt vội vàng túm chặt cổ áo, còn muốn trêu đùa hắn mấy câu
chuyện nam nữ, nhưng thấy đôi mắt của Tần Sơ mờ hơi nước, tia kinh hoàng trong con ngươi còn chưa mất, những lời đùa cợt đều nghẹn lại ở cổ, một chữ cũng không thể thốt lên.
“Tần Sơ, muội không sao.”
Nàng nói xong, liền thấy viền mắt Tần Sơ đỏ lên, nàng ngồi trước mặt hắn, nhẹ xoa đầu hắn: “Muội không sao”
Tần Sơ nghiến răng, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi, ôm chặt Tô Kính Nguyệt, giống như là muốn khảm thân thể nàng vào chính mình.
Có lẽ trong hoàn cảnh này, cảm tình của Tần Sơ dành cho Tô Kính Nguyệt bắt đầu nảy nở lại càng thêm sâu đậm, cho nên những năm tháng rất lâu về
sau, đối với Tần Sơ mà nói, Tô Kính Nguyệt không chỉ là “ Thê tử”, mà
tình cảm của hắn dành cho nàng không chỉ giới hạn trong hai chữ “Tình
yêu”, Tô Kính Nguyệt là ân nhân, là người hắn ngưỡng mộ, là tri kỉ, là
người hắn dựa dẫm, là duy nhất mà không ai có thể thay thế.
Tần Sơ phát sốt.
Trong lúc mê man, hình như hắn đã trở lại mười lăm năm về trước, lúc đó hắn
đã có thế lực nhất định, vẫn luôn tính toán tìm cách báo thù, nhưng chân của hắn không được chữa trị kịp thời, bị thương đến tàn phế khiến hắn
chỉ có thể ngồi trên ghế, rất nhiều việc khiến hắn lo lắng nhưng lại
không thể tự làm, tính tình rất dễ cáu gắt.
Mà lúc đó, Tô Kính Nguyệt nói nàng đã tìm được một thần y, có thể chữa trị thương thế ở chân hắn, nhưng phương pháp này, đầu tiên là phải đập vỡ
xương của hắn, rồi làm nẹp kẹp, để cho xương cốt phát triển lại một lần
nữa. Người xung quanh đều nói phương pháp này quá nguy hiểm, không được, nhưng mà thái độ của Tô Kính Nguyệt lại khác hẳn với vẻ lãnh đạm ngày
thường, cương quyết tiến cử thần y.
Đổi lại nếu là bình thương, Tần Sơ đã sớm đồng ý với nàng, thứ nhất là vì
hắn tin Tô Kính Nguyệt, thứ hai hắn cũng muốn vết thương trên đùi sớm
bình phục, nhưng mà lần này, hắn lại chậm trễ quyết định
Hắn ghen…
Thỉnh thoảng hắn vẫn nhìn qua ô cửa sổ, thấy Tô Kính Nguyệt và vị thần y ở
trong sân, trò truyện rất vui vẻ, cứ như là bạn tốt đã rất nhiều năm,
nhưng Tô Kính Nguyệt lớn lên bên cạnh hắn, nàng có bạn sao hắn lại không biết được.
Việc chữa trị lâu ngày không được quyết định, Tô Kính Nguyệt không nhịn nổi
nữa, lạnh lùng hỏi hắn: “Chàng có chữa trị đôi chân này không?”
Lúc đó Tần Sơ đang ngồi ở bàn sách, nhìn mật thám đưa tin tới, đáp: “Có
chữa, nhưng phương pháp này quá nguy hiểm, cần phải đổi phương pháp
khác”
“Không có cách nào khác” Tô Kính Nguyệt nói: “ Tạ đại ca y thuật có một không
hai trong thiên hạ, cứ để y chữa trị sẽ không xảy ra chuyện”
Tạ đại ca… Tay Tần Sơ cứng đờ, im lặng nửa ngày, mới cầm vật trong tay bỏ vào phong thư: “Ta không tin hắn”
“Huynh cũng không tin ta”
Lời này giống như cây kim, đâm vào trái tim hắn, hắn muốn giải thích, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: “Chân của ta không chữa trị được thì
sao? Nàng ghét bỏ vì ta không thể đi được sao?” Lời vừa ra khỏi miệng,
chính bản thân hắn cũng hoảng sợ, hoá ra hắn vẫn luôn lo sợ điều đó, sợ
rằng Tô Kính Nguyệt sẽ vì khuyết điểm này mà ghét bỏ hắn…
Tô Kính Nguyệt im lặng hồi lâu: “Không sai, ta ghét bỏ cái chân tàn phế của huynh”
Sắc mặt Tần Sơ tái nhợt, nhìn thấy ánh mắt bình thản của Tô Kính Nguyệt,
cảm giác hổ thẹn nhục nhã khiến hắn không kiềm được lửa giận, hắn đưa
tay ném tách trà trên bàn xuống trước mặt Tô Kính Nguyệt, âm thanh vỡ
vụn kinh động người ở bên ngoài, lần đầu tiên gương mặt Tần Sơ xám ngoắt nhìn Tô Kính Nguyệt nói: “Cút!” Hắn nói, “Cút cho ta! Không được quay
về nữa!”
Tô Kính Nguyệt liếc nhìn thứ vỡ vụn trên mặt đất, không nói một lời quay người rời đi.
Nàng đi rồi, cơn giận của Tần Sơ trong chớp mắt liền tiêu tan, hắn ở trong
phòng ngẩn ngơ một hồi, bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi, hắn thật sự không
muốn Tô Kính Nguyệt rời đi, nếu như nàng giận… nếu như nàng thật sự
không quay về…
“Người đâu” Không dám nghĩ thêm nữa, Tần Sơ phân phó người đi tìm Tô Kính Nguyệt.
Cái gì mà cảm giác hổ thẹn, nhục nhã, cái gì mà ghen ghét, tất cả hắn đều
ném ra sau đầu, hắn thầm nghĩ, chỉ cần được nhìn thấy nàng, giữ nàng ở
bên cạnh hắn, muốn hắn làm gì cũng được, đập xương chữa thương, nối lại xương , thế nào cũng được, nàng nói thế nào thì chính là như thế.
Người trong nhà “long trời lở đất” tìm đến chạng vạng tối cũng không tìm thấy Tô Kính Nguyệt.
Tần Sơ hoảng hốt, hắn không sao nhúc nhích nổi, không có cách nào tự mình
đi ra ngoài tìm người, chỉ có thể phân phó nhiều người hơn tìm khắp
thành, hắn chỉ có thể nhìn sắc trời dần tối đen, trong lòng trống rỗng.
Kết quả Tần Sơ biết được, Tô Kính Nguyệt đã trở về. Nửa đêm, bị người ở
trong khách điếm mời trở về, đầu nàng cũng chưa kịp chải, chỉ nghĩ đến
việc phải quay về gấp, Tần Sơ nhìn thấy nàng, ngay lập tức trở nên yếu
đuối: “Ta trị” Hắn nói, “Kính Nguyệt, ta trị. Ta tin nàng, ta bảo nàng
đi chỉ là nói giận, nàng đừng giận, nàng đừng coi là thật”
Hắn nói gấp gáp như vậy, khiến cho Tô Kính Nguyệt than khẽ: “Ta còn tưởng
huynh có chút chí khí chứ, ta còn định ở khách điểm ba ngày, kết quả là, ngay cả nửa ngày huynh cũng không chịu nổi”
Một canh giờ, hắn cũng không chịu nổi.
Tối hôm đó, hắn tiếp nhận trị liệu của thần y, chữa trị chân xong, vị Tạ đại ca kia từ biệt Tô Kính Nguyệt.
Nhưng ở trong mơ, Tô Kính Nguyệt đi rồi cũng không trở về, hắn phái người đi
tìm, từ khi trời tối cho đến lúc hừng đông, hắn ở trong phòng đợi thời
gian chầm chạp trôi qua, cuối cùng lại có người báo cho hắn biết, không
tìm được Tô Kính Nguyệt, nàng đã rơi xuống vách núi, bị nước sông cuốn
đi.
Giống như một cơn ác mộng bị một cơn ác mộng khác làm cho tỉnh lại, Tần Sơ chợt tỉnh lại, hắn nhìn thấy tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh hắn, cầm
chiếc lá cây cuộn tròn trong tay làm thứ để đựng nước , đang mớm nước
cho hắn: “Huynh đã sốt nửa tháng rồi” Nàng nói: “ Mệnh lớn không chết”