Editor: mèomỡ
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại, ánh lửa chiếu lên trên người một cô bé.
Tần Sơ sửng sốt. Quần áo không còn nhìn ra được màu sắc trên người cô bé bị mưa xối ướt đẫm, từng lọn tóc đen dính trên khuôn mặt tái nhợt, có vẻ có chút nhếch nhác bệnh tật. Trong tay cô bé mang theo hai con thỏ hoang đầu rơi máu chảy, lẳng lặng nhìn chàng, sau đó hơi gật đầu coi như chào hỏi.
Là một. . . . . . Đứa bé?
Không phải Tô Kính Nguyệt.
Chờ mong rồi thất vọng, chút sức lực thật vất vả mới tích góp được thoáng chốc bị rút hết sạch. Ánh mắt Tần Sơ dại ra, cho đến khi tiếng xếp đồ vang lên chàng mới phục hồi lại tinh thần một lần nữa. Nhìn về phía tiếng động phát ra, đúng là cô bé kia đang lột da thỏ, móc nội tạng, cho lên giá lửa. Tay nghề có thể nói là hơn cả thuần thục, nhưng hấp dẫn ánh mắt Tần Sơ không phải tay nghề của cô bé mà là con dao trong tay cô bé. Cán bằng gỗ Hoàng Dương, phía dưới có khắc một chữ “Tần”.
Đó là con dao chàng đưa cho Tô Kính Nguyệt . . . . . . .
“Cháu lấy con dao này từ đâu?”
Cô bé nghe vậy, quay đầu nhìn chàng. Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao lại làm tim Tần Sơ đập lệch một nhịp. Nhưng mà rất nhanh, cô bé lại quay đầu đi, nhìn chằm chằm ngọi lửa, đáp: “Nhặt ở bờ sông.” Giọng nói khàn khàn như bị người ta phá hủy cổ họng.
Tần Sơ không nghĩ được bất cứ chuyện gì khác, chỉ sốt ruột hỏi: “Sông ở đâu? Có thấy chủ nhân của con dao này không? Có cứu được nàng không? Nàng có sao không?” Các vấn đề liên tiếp còn dồn dập hơn hạt châu rơi trên khay ngọc. Nhưng chàng càng vội vàng, càng làm nổi bật lên sự hờ hững kỳ lạ của cô bé.
Cô bé lật con thỏ trong tay hai lần rồi mới nói: “Không thấy người.”
Trong một chớp mắt đầu óc Tần Sơ trống rỗng.
Không thấy người
Có ý gì? Thuộc hạ của chàng sẽ không lừa chàng. Tô Kính Nguyệt quả thật rơi xuống nhưng vì sao nàng không được cứu? Con dao của nàng ở đây, vậy nàng đâu? Nàng ở đâu? Chàng muốn đi cùng nàng, nhưng bây giờ chàng đã để lạc mất Tô Kính Nguyệt rồi, muốn tìm nàng cũng không biết tìm ở đâu. . . . . .
“Nàng nhất định còn ở đó.” Tần Sơ nói xong, giãy dụa muốn đứng lên như liều mạng, “Ta phải đi tìm nàng.” Mỗi bộ phận trên cơ thể đều đang kêu gào đau đớn, chàng lại chẳng có cảm xúc gì cả.
Cô bé lẳng lặng nhìn chàng, không ngăn cản, không lên tiếng. Cô biết vết thương của chàng thế nào, chắc chắn chàng không thể đứng lên được. Nhưng Tần Sơ cố chấp như vậy lại khiến ánh mắt cô bé từ lạnh lùng dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng chuyển thành một chút ẩm ướt. Cô bé rũ mí mắt xuống, đứng lên, gọi Tần Sơ trước mặt: “Nếu chú muốn tìm người mấy ngày trước rơi xuống thì không còn đâu.”
“Không còn là sao?” Tần Sơ nghe thấy giọng nói vô hồn của mình.
“Bị nước sông cuốn đi rồi, tôi tận mắt nhìn thấy.”
Lời này tựa như một kẻ đánh lén, đánh Tần Sơ đầu rơi máu chảy, ngay cả giãy dụa cũng không có sức: “Vậy còn cứu ta làm gì?” Chàng nói như là đang cười, “Vì sao ta lại được cứu?” Hoặc như là đang khóc.