Ôn Đình Sơn mỉm cười nghiền ngẫm, người phụ nữ trước mặt rõ ràng xuân tâm nảy mầm, nhưng vẫn giữ điệu bộ vịt chết cứng mỏ. Cánh môi cô vì bị hôn mà lấp lánh ánh nước, mang theo tình dục đỏ tươi, dụ dỗ hắn tiếp tục quấn lấy cô.
Thèm khát nhưng vẫn làm ra vẻ, là phong cách của hầu hết phụ nữ.
Ôn Đình Sơn không ngại thỉnh thoảng chơi mấy trò nhỏ này, nhưng quá nhiều, sẽ khiến cho người ta chán ghét.
“Không phải cô muốn biết Lạc Lạc bị bệnh gì sao?”
Tư Viện sửng sốt, nghi hoặc nhìn anh, sao bỗng dưng lại chuyển đề tài rồi.
Ôn Đình Sơn lại tới gần hai bước, bức ép cô vào góc tường. Anh cúi người xuống, một tay chống vách tường, áp sát mặt lại gần, hô hấp phả lên mặt Tư Viện.
Tư Viện nghiêng đầu sang một bên muốn chạy trốn, lại bị anh chặn đứt đường đi: “Lạc Lạc bị tinh thần phân liệt.”
Tư Viện sửng sốt, không khí ái muội trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, vẻ khẩn trương lo lắng phủ kín mi mắt: “Sao lại vậy, sức khỏe của cô ấy rất tốt cơ mà.”
Tư Viện không thể hiểu nổi, Mễ Lạc có người chồng yêu thương, gia đình giàu có, có tài phú mà người khác mấy đời cũng không chiếm được. Người bình thường lo kiếm tiền nuôi gia đình, lo không tìm được người chồng tốt, cô ấy đều có được.
Vậy sao có thể bị tinh thần phân liệt?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là vấn đề của người đàn ông trước mắt này đây.
“Là bởi vì anh... anh....”
“Bởi vì tôi không chung thủy, mập mờ với những người phụ nữ khác nên cô ấy mới bị bệnh. Không phải cô định hỏi vậy sao?” Ôn Đình Sơn nói ra suy nghĩ của cô, Tư Viện hoảng sợ trừng mắt, bộ anh có thuật đọc tâm sao?
Tư Viện đoán đúng rồi, Ôn Đình Sơn nghe được suy nghĩ của cô, bất kể cô có nghĩ cái gì, Ôn Đình Sơn đều nghe thấy rõ ràng.
Nhưng cô nghĩ chắc chỉ do trùng hợp. “Chẳng lẽ không phải?”
Ôn Đình Sơn cười khẽ, giơ tay cầm lấy một lọn tóc của cô, sợi tóc mềm mại bị anh quấn trên đầu ngón tay, ái muội thưởng thức. “Đương nhiên không phải, tâm bệnh của cô ấy, là do bạn trai cũ mang đến, không liên quan đến tôi.”
Giọng điệu của anh khiến Tư Viện khó hiểu, thái độ bình thản, một chút cũng không có bộ dáng quan tâm đến vợ mình. Không phải bọn họ rất ân ái sao? Mễ Lạc luôn nói Ôn Đình Sơn tốt với cô ấy đến mức nào, nhưng ở trong mắt Ôn Đình Sơn, Mễ Lạc dường như không quan trọng đến như vậy.
Nhận thức được điều này khiến Tư Viện có chút sợ hãi, người đàn ông tình cảm nông cạn sẽ không bao giờ thật lòng. Kể cả anh có sức hấp dẫn khiến cho cô rung động, cô cũng không định dây dưa quá nhiều.
“Cho nên anh không chữa bệnh đàng hoàng cho cô ấy?”
Ôn Đình Sơn tiếp tục thưởng thức tóc cô: “Tôi không phải bác sĩ, sao có thể trị liệu cho cô ấy được? Mọi đề nghị của bác sĩ tôi đều đáp ứng rồi, tình huống của cô ấy tốt hơn so với quá khứ rất nhiều, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy một thứ gì đó, vẫn sẽ nhớ tới quá khứ thôi.”
Anh một chút cũng không lo lắng, Tư Viện càng thêm mê muội, đây không phải thái độ mà người chồng nên có.
Kéo tóc mình ra khỏi tay anh, Tư Viện muốn tránh khỏi hành động thân mật của anh, Ôn Đình Sơn lại càng dán lại gần, cơ thể trần trụi, gần như là tiếp xúc da thịt trực tiếp.
“Anh tránh ra.” Tư Viện giơ tay đẩy anh.
Khoảng cách an toàn bị phá vỡ khiến Tư Viện khó có thể tiếp nhận. Cô chỉ mới trải qua yêu đương với một người duy nhất, cũng chỉ từng có quan hệ thân mật với anh ta, đó là bạn trai cũ, thậm chí phải mất một thời gian dài hai người mới tiếp xúc thân mật với nhau.
Cô chẳng qua mới tiếp xúc với Ôn Đình Sơn được vài ngày, nhưng đã phá vỡ được tất cả các tiêu chuẩn trước đó.
Tư Viện có chút sợ hãi, sợ hãi người đàn ông này sẽ dùng những thủ đoạn đặc biệt với cô.
Ôn Đình Sơn nâng cằm cô lên: “Tôi sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện.”
Tư Viện còn chưa kịp phản ứng đã bị anh hôn. Lần này so với vừa rồi lại càng kịch liệt càng hung mãnh. Cô bị ép không thể động đậy, chỉ có thể mặc anh anh đòi hỏi. Điều kỳ lạ hơn là cô muốn dùng hàm răng cắn Ôn Đình Sơn, lại phát hiện bản thân không thể làm được.
Kỳ quặc hơn nữa, cô còn bất giác vòng tay qua, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.