Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 4: Chương 4: Cô chuẩn bị cảm ơn tôi thế nào?




“Cô đã sắp xếp tài liệu chưa?” Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tư Viện.

Isabella nheo mắt, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô. Cô ấy vốn cao gầy, lại thích đi giày cao gót, khi đứng trước mặt Tư Viện luôn tạo áp lực rất lớn.

Tư Viện vội vàng đưa cho cô ấy tập tài liệu đã được sắp xếp: “Dạ đây ạ.”

Trên người Isabella có mùi nước hoa nồng nặc, Tư Viện thật sự không kìm được hắt hơi hai cái. Khóe môi Isabella hơi nhếch lên, giọng điệu khinh thường: “Tuy rằng cô là nhân viên nhảy dù nhưng làm việc vẫn phải cẩn thận chút, viết cái đề án mà còn sai lỗi chính tả, bằng cấp của cô không phải là giả chứ?”

Cô ấy là người giám sát trực tiếp của cô, biểu hiện không thích như vậy khiến Tư Viện không khỏi cảm thấy bất ngờ. Nhưng nơi làm việc là như vậy, bởi vì bạn trai cũ mà các mối quan hệ của cô gần như bị chặt đứt, bây giờ bắt đầu lại cũng chỉ có thể chấp nhận lời chế giễu của cô ấy.

Cô hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn chị đã chỉ, để em sửa luôn ạ.”

Thấy cô không tức giận phản kích, ngược lại dịu ngoan sửa chữa, Isabella hừ một tiếng từ xoang mũi, ném tài liệu xuống rồi rời đi.

Người trong văn phòng thấy cảnh tượng náo nhiệt kết thúc thì đều sôi nổi cúi đầu. Thoạt nhìn thì như đang làm việc nhưng thật ra lại âm thầm bát quái trong nhóm chat.

“Cô nhân viên đó vào đây bằng cách nào thế, nhảy dù?”

“Ngày hôm qua thư ký Trương tự mình dẫn đến, không phải vậy sao?”

“Cô nàng “nhảy dù” Isabella mà cũng dám nói như vậy, cô ta trâu bò từ bao giờ thế?”

“Cô không biết sao? Isabella để mắt đến thư ký Trương lâu lắm rồi, vẫn luôn muốn hẹn gặp đối phương mà kết quả người ta căn bản không thèm phản ứng. Ngày hôm qua dẫn tới chính là lợi dụng nhân viên mới này làm tấm lá chắn, tránh tiếp xúc với cô ta đó.”

“Ha ha ha, buồn cười, Isabella bị người ta đề phòng khác gì phòng cướp đâu.”

“Ai chẳng biết cô ta là người thế nào, ỷ có ba mình là cổ đông nên lúc nào cũng kiêu ngạo lên mặt như vậy. Số bạn trai thì đếm không xuể, phóng túng như vậy mà còn muốn nhắm đến thư ký Trương, người ta đâu có thèm phương tiện công cộng.”

Tư Viện không biết bản thân đang bị nghị luận, đứng dậy đi đến phòng pha trà. Trong lúc lơ đãng liếc qua máy tính của đồng nghiệp, thấy giao diện WeChat quên chưa tắt, hàng đống tin nhắn cứ thế hiện lên.

Đồng nghiệp đi ra từ WC nhìn thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn chặn tầm mắt cô.

Tư Viện hơi mỉm cười, không nói gì cứ thế đi thẳng.

Cô cầm cốc cà phê lên sân thượng lại đụng phải thư ký Trương đang hút thuốc.

“Trùng hợp quá?”

Thư ký Trương cười chào hỏi, tiếp tục hút thuốc.

Tư Viện ừ một tiếng, nhìn tòa cao tầng trước mắt, cảm thấy buồn bực trong lồng ngực bỗng chốc tiêu tan.

“Cô đã thích ứng với công việc chưa? Có bị ai làm khó không?” Thư ký Trương chủ động hỏi cô.

Tư Viện đứng một bên, quay đầu lại hỏi: “Isabella thích anh, anh có biết không?”

Thư ký Trương thở ra một làn khói, lông mày hơi nhếch lên trêu chọc: “Không biết thì tốt hơn.”

Tư Viện nghe xong không nhịn được cười, đúng là một câu mà hai nghĩa, không nghĩ tới anh lại thú vị như vậy. “Nhưng mà khổ cho tôi quá, cô ấy có vẻ vẫn có thành kiến với tôi vì hành động của anh hôm qua.”

Thư ký Trương cũng cười: “Đàn ông đẹp trai quá cũng không tốt.”

Hai người nhìn nhau cười, một người tiếp tục hút thuốc, một người tiếp tục uống cà phê.

Tư Viện cho rằng, người này EQ rất cao, cùng anh nói chuyện phiếm rất dễ dàng khiến người khác thả lỏng. So với sếp của anh ta là Ôn tiên sinh thì thoải mái hơn rất nhiều.

Buổi tối Tư Viện tan tầm, cửa thang máy vừa mở ra thì thấy Ôn Đình Sơn đứng bên trong. Những người khác sôi nổi né tránh, Tư Viện cũng không dám đi vào. Ôn Đình Sơn lại gọi lại cô: “Không vào sao?”

Những người khác lập tức nhìn qua, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc. Tư Viện căng da đầu đi vào, đây là lần thứ hai cô bị mọi người chú ý như vậy rồi.

Ôn Đình Sơn ấn thang máy đi xuống thẳng tới bãi đỗ xe, Tư Viện định ấn tầng một nhưng lại không dám.

“Miệng vết thương đỡ chưa?” Ôn Đình Sơn đột nhiên hỏi.

Tư Viện vội gật đầu: “Vâng, cảm ơn Ôn tiên sinh.”

“Cô chuẩn bị cảm ơn tôi thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.