Cả ngày nay tinh thần của Tư Viện không tốt lắm, buổi sáng khi cô bước vào công ty, bỗng nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình có chút quái dị. Không những không ai tới gần cô, thậm chí khi cô chủ động chào hỏi những người đó cũng đều tránh đi.
Tư Viện sầu não, lại phải lên sân thượng tự mình thư giãn.
“Quả nhiên chó không sủa mới là con cắn đau nhất.” Phía trước truyền đến giọng nói, nhưng lại bị chặn bởi tòa nhà nên Tư Viện không thấy rõ là ai.
“Tôi đã sớm nói rồi, kiểu nhân viên nhảy dù vào như này chắc chắn phải có lai lịch khác biệt. Nhìn mà xem, Isabella là nhân vật hung ác như vậy, chỉ vừa đắc tội với người ta đã lập tức bị đuổi đi. Cô không biết đâu, lúc đấy Isabella còn đến phòng nhân sự náo loạn một trận, kết quả người ta trực tiếp gọi cho cảnh sát, trình chứng cứ cô ta đánh người, danh chính ngôn thuận bị đuổi đi. Chậc chậc, cô ta mà cũng có hôm nay cơ đấy.”
Một giọng nói khác có chút quen tai, Tư Viện không nhớ ra là ai, nhưng khẳng định là một đồng nghiệp cùng làm với cô. Không thể tin được là mấy cô ấy lại nghị luận về cô ở đây.
“Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, người phụ nữ này sao có thể chỉ là bạn của vợ giám đốc được.” Nói đến đây, giọng nói kia hơi do dự, nói: “Mà kì lạ là, tôi làm ở đây lâu như vậy rồi nhưng chưa từng nghe nói Ôn tiên sinh đã kết hôn. Đến cả tiệc cuối năm cũng chưa từng gặp vợ anh ấy. Phàm là người đã kết hôn ai lại không đưa nửa kia tới khi dự tiệc chứ.”
“Nhưng nếu không phải, sao cô ấy lại nói như vậy?”
Tư Viện cũng nghi hoặc, Mễ Lạc là vợ Ôn Đình Sơn chuyện chắc chắn, nhưng......
Cô bỗng cảm thấy không đúng, bởi vì cô nhớ ra chưa từng thấy bộ ảnh cưới của hai người ở trang viên. Ngay sau đó lại lắc đầu, nói không chừng trong phòng ngủ của hai người mới có.
Khoan, cô từng đi qua phòng bọn họ, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ảnh cưới.
Dựa theo hiểu biết của Tư Viện về Mễ Lạc, nếu cô ấy đã thích một ai thì hận không thể cho cả thế giới đều biết. Thời đại học yêu đương, khắp nơi đều tràn ngập ảnh chụp chung của đôi tình nhân, đi đến đâu cũng thấy cô ấy khoe bạn trai như bao người khác.
Với tính cách như vậy, không lí nào trong nhà cô ấy lại không treo ảnh cưới.
Không thể nào, chắc do Ôn Đình Sơn không thích cũng nên?
Nhưng nhìn thái độ của Ôn Đình Sơn thì rõ ràng rất cưng chiều cô ấy, vì sao lại không treo ảnh cưới cơ chứ.
Tư Viện nghĩ không thông, lắc đầu xua đi mấy suy nghĩa miên man, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Nhưng có người lại nói: “Ôn tiên sinh căn bản không kết hôn, chính tai tôi nghe anh ấy nói mà.”
Những người khác sôi nổi nhìn về phía cô ấy, cô gái kia đắc ý nói: “Cách đây không lâu có vị khách hàng, trong một bữa tiệc có đi cùng vợ tới kính rượu Ôn tiên sinh, hỏi anh ấy sao không đưa vợ tới, kết quả Ôn tiên sinh nói thẳng bản thân chưa lập gia đình.”
Tư Viện chăm chú lắng nghe, ngay cả thư ký Trương xuất hiện bên cạnh cũng không phát hiện.
“Nếu mọi người tò mò có thể hỏi trực tiếp Ôn tiên sinh.” Thư ký Trương bỗng dưng cất lời, dọa mấy người kia lập tức im bặt, Tư Viện đối diện với ánh mắt của anh ta, khó nén được xấu hổ.
Mấy người lục tục đi ra, thấy thư ký Trương cùng Tư Viện cũng chỉ nở nụ cười cứng đờ rồi sôi nổi rời đi.
Tư Viện sững sờ đứng tại chỗ, lúng túng cười với thư ký Trương: “Anh có thể không nói cho Ôn tiên sinh được không?”
Thư ký Trương nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên cổ cô một hồi lâu, đôi mắt tối sầm lại, mới nói: “Yên tâm, Ôn tiên sinh sẽ không làm cô khó xử, anh ấy không nỡ.”
Tư Viện nghe không hợp lí lắm, nhưng không dám nói tiếp, chỉ xấu hổ mỉm cười: “Tôi còn có việc nên xin phép đi trước.”
“Đợi chút.” Thư ký Trương gọi cô lại, nói: “Ôn tiên sinh đã chuyển vị trí công tác cho cô, lát nữa cô đến văn phòng thư kí báo cáo đi.”
“Phòng thư kí? Nhưng chuyên môn của tôi đâu phải cái đó, chỉ sợ làm không tốt.” Tư Viện cũng không muốn ở gần Ôn Đình Sơn như vậy, chuyện xảy ra hôm đó vẫn khiến cô có chút bất ổn.
Thư ký Trương đứng lên, cười ôn hòa nói: “Đây cũng là vì tốt cho cô, sau chuyện của Isabella cô vẫn có thể tiếp tục ở lại bộ phận này sao? Hơn nữa đây là quyết định của Ôn tiên sinh, không ai có thể thay đổi.