Trong toilet, đồng nghiệp Imie đưa cho cô một chiếc băng cá nhân màu hồng, Tư Viện sửng sốt, Imie nhanh chóng cất đi rồi đổi thành màu da: “Này, tôi không cố ý đâu, cô đừng bận tâm.”
Tư Viện soi gương rồi dán băng lên, cười khổ hỏi: “Cô ấy vẫn luôn như thế hay chỉ nhằm vào tôi?”
Imie miễn cưỡng cười cười: “Hôm đó cô và Ôn tiên sinh đi cùng nhau, hai người có quan hệ gì thế?”
Tư Viện vốn chẳng muốn khoe khoang, nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, nếu bản thân cô không có chút bối cảnh thì chỉ sợ những người này về sau sẽ mặc kệ Isabella bắt nạt cô.
Đạo lý đối nhân xử thế trong công ty, thực ra cũng quá phức tạp.
“Không có gì, tôi với vợ Ôn tiên sinh là bạn thời đại học.”
“Ôn tiên sinh kết hôn rồi sao?” Imie kinh ngạc, tròng mắt xoay chuyển, bộ dáng khó có thể tin.
Tư Viện ừ một tiếng, ném giấy vệ sinh vào sọt rác: “Mọi người không biết sao?”
Imie lắc đầu: “Ôn tiên sinh không bao giờ nói việc tư trong công ty, làm sao chúng tôi biết được. Bảo sao hôm đó Ôn tiên sinh đưa cô đi cùng, thì ra hai người có quan hệ như thế.”
Cô ấy như suy nghĩ gì đó, ánh mắt nhìn Tư Viện đăm chiêu hơn vài phần, giọng điệu có chút lấy lòng. “Vậy bà Ôn thế nào, có phải vô cùng xinh đẹp hay không?”
“Ừ, cô ấy so với nữ minh tinh còn đẹp hơn.” Thậm chí còn vượt qua tiêu chuẩn của một mỹ nhân, nếu không thì làm sao có thể kết hôn với một người đàn ông tốt như vậy.
Imie nắm lấy tay cô nói: “Cô đã có quan hệ đó thì còn sợ gì Isabella, chẳng qua bố cô ta có cổ phần trong công ty thôi, nhưng rất rất ít, căn bản không đáng phải để tâm.”
Đùi của tổng tài, cái này so với một cổ đông nhỏ tầm thường còn tốt hơn gấp vạn lần.
Tư Viện không kéo tay cô ấy ra, chỉ nhẹ giọng nói: “Đây là việc tư của tôi, cô đừng nói cho người khác, tôi không muốn người trong công ty hiểu lầm điều gì.”
Imie làm động tác khóa kéo ngoài miệng, cười gật đầu.
Thư ký Trương tới rất nhanh, nhìn thấy Tư Viện thì quan tâm nói: “Cô không sao chứ?”
Imie thức thời tránh ra, thư ký Trương đi vào hai bước thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào vị trí dán băng trên cổ cô, không tự chủ nuốt nước miếng.
“Tôi không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Thư ký Trương nhìn chằm chằm cổ cô, nhìn đến mức khiến Tư Viện sởn tóc gáy. Cô không khỏi lui về phía sau hai bước, tránh ánh mắt anh: “Thư ký Trương, anh không sao chứ.”
Thư ký Trương cứng đờ nói: “Chuyện này tôi đã báo cáo cho Ôn tiên sinh rồi, bên bộ phận nhân sự sẽ xử lý, cô bị thương nên về nghỉ ngơi trước đi, Ôn tiên sinh đã cho phép cô nghỉ một tuần.”
Nói xong thì vội vàng rời đi, hoảng loạn bước vào thang máy, Tư Viện cảm thấy không thể hiểu được.
Chẳng qua chỉ bị móng tay của Isabella làm bị thương thôi, không đến mức khoa trương như vậy chứ, nghỉ một tuần?
Cô cho rằng đây chỉ là nói đùa, ai ngờ vừa vào văn phòng, giám đốc nhân sự đã tự mình tới thông báo cô được nghỉ phép. Isabella thì tạm thời bị cách chức, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Trong ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp, Tư Viện chỉ có thể xách túi rời đi.
Lúc này mới hai giờ trưa, về sớm như vậy, quả thật không có việc gì để làm. Tư Viện ngẫm nghĩ rồi quyết định đi siêu thị mua sắm vài thứ.
Người trong siêu thị lúc này không nhiều lắm, cô mua chút nguyên liệu nấu ăn tươi mới chuẩn bị làm một vài món ăn mình thích. Nhà họ Ôn có đầu bếp quản gia, việc nấu cơm tất nhiên không tới phiên cô. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ muốn ăn chút đồ ăn mình thích, khẩu vị của cô và Mễ Lạc cũng không giống nhau.
Xách theo một túi đồ ăn, cô chờ bên ngoài siêu thị thật lâu, mãi mới có một chiếc taxi đi tới.
Tài xế đeo kính râm, hỏi cô đi chỗ nào.
“Trang viên hoa hồng trắng.”
Tài xế im lặng khởi động xe, không có ý định muốn nói. Ông ta rất yên tĩnh, Tư Viện thích như vậy. Lúc trước khi đi taxi, thi thoảng cô gặp một vài bác tài thích tán gẫu, nói chuyện không ngớt suốt cả đường đi. Tư Viện thì không như vậy, cô thích sự yên tĩnh hơn.
“Bác tài, hình như sai đường rồi?” Khi xe chạy qua đường Ma Lâm thì hẳn nên rẽ trái mới đúng, nhưng ông ta lại rẽ phải, hơn nữa càng ngày đi càng xa?
“Sắp đến rồi.” Tiếng nói khàn khàn của tài xế vang lên, lộ ra dấu hiệu nguy hiểm.
Tư Viện có dự cảm không lành: “Phiền anh dừng xe, tôi không đi nữa.”
Tài xế mắt điếc tai ngơ, Tư Viện bị dọa: “Dừng xe, không là tôi báo nguy đấy.”
Vừa dứt lời, tài xế đã bẻ lái gấp, cả người Tư Viện mất thăng bằng, điện thoại cũng rơi xuống khe hở. Cô duỗi tay định nhặt thì lại ngửi thấy một mùi hương quỷ dị.
Sau đó cô bất tỉnh.