Tư Viện một lần nữa tỉnh dậy từ ác mộng, con quái vật có khuôn mặt rắn kia, còn có gã đàn ông thô lùn liếm cô cứ ám ảnh trong đầu. Tâm trí không ngừng hồi tưởng lại con dao nhỏ sáng chói hôm đó, sợ hãi không biết lúc nào nó sẽ đâm xuống.
Cô nhìn đồng hồ báo thức, mới 7 giờ. Nhưng cũng chẳng thể ngủ tiếp được, chỉ có thể rời giường sớm chuẩn bị đi làm.
Mới xuống lầu, thấy trước bàn ăn chỉ có Ôn Đình Sơn đang ngồi, âu phục tinh tế với sơ mi mặc trong gi lê, cà vạt được kẹp lại bởi chiếc kẹp đính kim cương. Trên cổ tay áo cài khuy măng sét được nạm đá quý màu xanh lam càng thêm hoàn chỉnh.
Khí chất quý tộc tinh tế bộc lộ từ trong xương, anh tao nhã uống cà phê, thấy Tư Viện cũng không phản ứng, tựa như người mập mờ với cô ngày hôm đó không phải là anh vậy.
Tư Viện không rõ suy nghĩ của anh, nội tâm có hơi mất mát, lại có chút may mắn. Nhưng vô luận là cái nào, cô cũng không dám tiếp tục cùng người này đơn độc ở chung.
Cô hít sâu một hơi, bước xuống bậc cầu thang, đi qua luôn nhà ăn, cô tận lực hạ thấp âm thanh của giày cao gót, không định làm phiền đến anh.
“Chào buổi sáng.” Ôn Đình Sơn bỗng nhiên lên tiếng.
Tư Viện cứng đờ một giây, tất nhiên cũng không thể tiếp tục đi. Cô dừng lại, kéo ra một nụ cười: “Chào buổi sáng, Ôn tiên sinh.”
Ôn Đình Sơn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng chằm chằm. Hôm nay cô mặc quần ống rộng màu nâu cùng áo sơmi trắng, đơn giản mà giỏi giang, rất có dáng vẻ của mỹ nhân công sở.
Tư Viện cứng đờ tại chỗ, không biết có nên xoay người đi luôn hay không.
Đồng hồ kêu tích tắc vài giây, trên chiếc đồng hồ lớn ở trong góc bỗng xuất hiện một cửa sổ, một con chim nhỏ nhô đầu ra, kêu vài tiếng gru gru.
Đã 7 giờ rưỡi.
“Ôn tiên sinh, tôi...”
“Lại đây ăn cơm sáng.” Ôn Đình Sơn lạnh nhạt phân phó, Tư Viện nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, ngay đến cả lí do từ chối cũng không có.
Anh vẫn luôn như thế, nhìn thì văn nhã có phong độ, nhưng làm việc lại hết sức bá đạo. Đã quyết định chuyện gì thì người khác ngay cả dũng khí từ chối cũng không có.
Tư Viện căng da đầu đi qua, kéo ghế ngồi ở vị trí xa anh nhất.
Ôn Đình Sơn lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Ngồi đây.”
Chiếc bàn vừa dài vừa lớn, nếu giữ khoảng cách sẽ cách anh tầm bốn mét. Nhưng Ôn Đình Sơn không cho phép, Tư Viện im lặng một chút, cuối cùng vẫn qua đó ngồi.
Chỗ đó đã có sẵn một bộ dao nĩa, nhưng kỳ quái là chỉ có hai bộ. Tư Viện nói: “Mễ Lạc đâu? Sao tôi không thấy cậu ấy?”
Hai ngày bị bệnh nên không nhìn thấy cô ấy thì không nói, nhắn WeChat cũng không trở về, cứ như đã biến mất rồi vậy.
Ôn Đình Sơn hiếm khi cong môi, cười như không cười nhìn cô: “Tình cảm hai người thật tốt.”
Tư Viện cảm thấy lời anh nói ẩn ý, lại không rõ anh muốn nói cái gì. Chỉ mơ hồ gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn thân thời đại học.”
Ôn Đình Sơn lại cười một cái, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng lại khiến tim Tư Viện đập gia tốc. Cô vội quay mặt đi chỗ khác, cúi đầu dùng dao nĩa chọc vào miếng sandwich trên đĩa, yên tĩnh cắt một miếng nhỏ vừa ăn.
Ôn Đình Sơn nói: “Nếu là bạn tốt nhất của cô ấy, vậy lát nữa cô đi đưa đồ giúp cô ấy đi.”
Tư Viện nghi hoặc nhìn túi giấy kraft trên sàn, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Quần áo, cô ấy bị bệnh, giờ đang phải nằm viện.”
Tư Viện kinh ngạc: “Cô ấy bị bệnh gì, sao phải nằm viện?” Không phải anh đã nói trong trang viên có nguyên một bộ thiết bị y tế sao, sao lại phải đi viện nằm chứ?
Có phải bệnh rất nghiêm trọng hay không, chỗ này không thể điều trị nên mới đi bệnh viện?
Ôn Đình Sơn thấy cô căng thẳng lo lắng như vậy, càng cảm thấy thú vị, nếu cô biết bạn thân tính kế mình thế nào, không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Hắn nói: “Cô ấy hả, tâm bệnh.”