Rất nhiều hành động của Phương Giải khiến cho người ta khó hiểu. Người có chút kiến thức trong thành Ung Châu đều âm thầm nghị luận, việc hắn gần như tàn sát hết hào môn trong thành, chỉ cần không bị điên thì sẽ không làm như vậy. Nhưng Phương Giải lại làm, hơn nữa hắn không điên. Có lẽ không ai có thể lý giải được thế giới nội tâm của Phương Giải, ngoại trừ chính bản thân hắn.
Nữ nhân của hắn cũng không thể.
Cho nên hắn có chút cô độc.
Hắn có rất nhiều bạn bè, có hơn mười vạn binh sĩ, có hồng nhan tri kỷ, còn có rất nhiều kẻ thù.
Nhưng hắn vẫn có chút cô độc.
Lần nói chuyện với Mộ Dung Vĩnh trong thư phòng khiến sự đè nén trong lòng Phương Giải được giải tỏa đi một ít. Nhưng bất kể là ai, đều không hiểu được cách làm của hắn. Nữ nhân, bạn bè của hắn có thể ủng hộ mọi quyết định của hắn, nhưng chưa chắc bọn họ lý giải.
Sau khi hạ lệnh xử tử Lạc Thu, Phương Giải ngồi trong thư phòng đọc sách mãi đến tối.
Lạc Thu là Tổng Đốc đầu tiên chết trong tay Phương Giải. Tuy địa vị của ông ta không bằng La Diệu, nhưng từ ý nghĩa nào đó, cái chết của ông ta còn khiến người ta rung động hơn là cái chết của La Diệu. Lúc trước hắn mới dâng tấu cầu triều đình phong thưởng cho Hắc Kỳ Quân, nhưng chỉ trong vài ngày đã chém đầu Tổng Đốc Bình Thương Đạo. Phải biết rằng triều đình chưa từng bãi miễn Lạc Thu, ông ta vẫn là Nhị Phẩm Tổng Đốc của một đạo.
Cho dù là Hoàng Đế Đại Tùy, muốn giết một vị quan to Nhị Phẩm, một Tổng Đốc trong hai mươi bốn Tổng Đốc, cũng phải tốn công tốn sức.
Nhưng cách làm của Phương Giải nhanh gọn hơn Hoàng Đế. Hắn chỉ cần hạ lệnh, Lạc Thu liền chết.
Đi ra thư phòng, Phương Giải lại tới cái hồ cạn. Bên trong La phủ được thắp đèn sáng ngời, Kiêu Kỵ Giáo tuần tra cung kính thi lễ, Phương Giải gật đầu mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn sự trống rỗng. Hắn ngồi xuống một tảng đá lớn bên hồ, cúi đầu nhìn hai tay của mình, không nhịn được cười tự giễu, lẩm bẩm nói, thân nhân bạn bè đời trước của mình, chắc không thể nào ngờ rằng mình lại sắm vai đồ phu ở thế giới khác.
Xa xa có người chẩm rãi đi tới, Phương Giải không cần nhìn liền biết là ai.
Ngoại trừ Tang Táp Táp ra, không ai có thể tạo ra cảm giác tự nhiên khi tới bất kỳ đâu như nàng. Ở bất kỳ chỗ nào, nàng đều rất tự nhiên, giống như nàng luôn ở chỗ đó. Bên trong ngọn núi, nàng liền tảng đá đã trải qua mưa gió hàng vạn năm. Ở sa mạc, nàng chính là hạt cát. Ở bờ sông, nàng chính là một gốc cây liễu lơ phơ trước gió. Thậm chí Phương Giải có ảo giác rằng, cho dù ở trong đám mây, nàng cũng là một cơn gió mà không ai chú ý tới.
Nàng vẫn mặc bộ áo dài rất đặc biệt, vẫn để đôi chân trần trụi.
Cổ chân xinh đẹp hoàn mỹ buộc một cái chuông đồng, lúc đi đường chuông đồng phát ra thanh âm trong trẻo.
- Ngươi không đi ăn cơm à?
Tang Táp Táp đi tới bên cạnh Phương Giải, thấy Phương Giải nhìn tay của chính hắn, vì thế nàng cũng nhìn Phương Giải.
- Ừ.
Phương Giải đáp.
- Ngươi cũng chưa ăn cơm trưa.
Tang Táp Táp nói.
Phương Giải cười cười:
- Ta và Đại Khuyển đã ăn ở Yến Tử lâu rồi.
- Thật không?
Tang Táp Táp hỏi.
Phương Giải ngừng cười, không trả lời.
- Con người là sinh linh phức tạp nhất, bởi vì tình cảm là một thứ phức tạp.
Tang Táp Táp nói.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Tang Táp Táp, dưới ánh trăng, phát hiện nàng còn đẹp hơn. Nếu như nói nơi duy nhất khiến cho thiếu nữ này mất tự nhiên, thì chính là ở bên cạnh Phương Giải. Nàng từ Vương đình thảo nguyên tới, đi theo sau Phương Giải, sau đó chưa từng rời đi. Nàng nói nàng gánh sứ mạng trên vai, nhưng Phương Giải rõ ràng rằng nàng gánh trên vai là một sự áy náy. Mà sự áy náy này, vốn không cần tồn tại.
- Nhịn đói là có thể giải quyết mọi chuyện sao?
- Không thể.
- Vậy vì sao không ăn?
- Không muốn ăn.
- Bởi vì ngươi không muốn ăn, cho nên cơm trưa và cơm chiều hôm nay, Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến và Hoàn Nhan Vân Thù đều không ăn gì cả. Ngươi cho rằng mình không xuất hiện thì sẽ không ảnh hưởng tới người khác. Nhưng thực ra cho dù ngươi xuất hiện hay không đều đang ảnh hưởng tới người khác. Ngươi làm vậy là ích kỷ, vô cùng ích kỷ.
Nàng nói.
Phương Giải ngạc nhiên, sau đó cười áy náy:
- Ta vốn tưởng rằng, nếu ta tới đó rồi lại không muốn ăn, thì các nàng sẽ bị ta ảnh hưởng. Nhưng lại quên rằng cho dù ta rời đi, các nàng vẫn bị ta ảnh hưởng.
- Một người chỉ cần còn sống, thì sẽ ảnh hưởng tới người xung quanh. Rất nhiều người cảm thấy mình nhỏ bé, nếu biến mất sẽ không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của người khác. Kỳ thực người nghĩ như vậy đang tự ti với bản thân, cho rằng mình không quan trọng với người khác. Mà một người biết mình rất quan trọng, nhưng vẫn làm theo ý mình, so với cái người tự ti kia, còn đáng xấu hổ hơn.
Phương Giải cười xấu hổ:
- Có lẽ là do ta đang nghĩ quá nhiều, cho nên không để ý tới những cái khác.
- Vì những chuyện hư vô phiêu miểu mà xem nhẹ người bên cạnh, càng vô sỉ.
Cũng không biết vì sao, hôm nay Tang Táp Táp nói chuyện có chút gay gắt.
Phương Giải không phản bác được.
- Ngươi có rất nhiều chuyện phiền lòng?
Tang Táp Táp trầm mặc một lúc rồi hỏi.
- Hơi nhiều
- Cho nên ngươi không thèm để ý?
Tang Táp Táp lại hỏi.
Phương Giải hơi sửng sốt, sau đó hiểu ý của Tang Táp Táp:
- Việc này, ta còn chưa nghĩ kỹ.
Tang Táp Táp nghĩ một lát rồi nói:
- Đây là điều mà ta không thể lý giải được. Thế gian này, bất kể là sinh linh gì, bất kể là cây cối, chim chóc, côn trùng, hay là người, đều không kháng cự việc kéo dài hậu đại, bởi vì đó là sứ mệnh. Cá vì kéo dài hậu đại, chọn vùng nước thích hợp nhất. Hoa vì kéo dài hậu đại, chọn mùa thích hợp nhất. Lý do mà ngươi kháng cự là gì? Nói cho ta biết.
Phương Giải muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng hắn biết Tang Táp Táp sẽ không hiểu.
- Ta giết rất nhiều người.
Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhìn Tang Táp Táp, rất nghiêm túc nói:
- Cho nên sẽ có rất nhiều người muốn giết ta. Từ nhỏ ta đã bị người khác đuổi giết, biết cảm giác đó nó như thế nào. Lúc ta đủ mạnh mẽ, ta có thể khiến cho tất cả kẻ thù phải khúm núm. Nhưng ta không thể giết tất cả những người muốn giết ta, phải không? Cho nên, khi ta chết, con cái của ta làm sao bây giờ? Bọn chúng cũng phải đối mặt sự giết chóc vô tận sao?
Tang Táp Táp sửng sốt.
Phương Giải đứng lên, cười nói:
- Đi thôi.
- Đi chỗ nào?
- Gọi các nàng, đi ăn khuya.
…
…
Vị trí của thành Bạch Thủy khá đặc thù, thật giống như một cây đinh cắm vào địa bàn của người Hột. Cách ngoài thành Bạch Thủy không xa chính là rừng cây rộng mênh mông không bờ bến, mà trong rừng cây chính là thế giới của người Hột. Người Hột từng có thời kỳ huy hoang, nhưng lúc Đại Tùy mạnh mẽ xuất hiện, dùng một khí thế không thể kháng cự đánh đuổi bọn họ, bọn họ mới rút lui.
Lúc bọn họ cảm thấy Đại Tùy sắp chết, chuẩn bị cắn trả lại một miếng, thì không ngờ rằng có một tướng quân thiếu niên tên là Phương Giải mang theo đội quân áo giáp đen khiến người ta sợ hãi từ phương bắc tới.
Phương Giải cưỡi bạch sư nhìn thoáng qua tòa biên thành bình thường này, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở lá cờ Đại Tùy rách tả tơi treo trên tường thành. Từ lúc Phương Giải mang theo kỵ binh giải cứu các biên quân còn sót lại ở biên thành, các biên thành liền bỏ hoang. Nhưng cờ xí vẫn còn, tuy đã rách nát bẩn thỉu, nhưng vẫn hiên ngang đứng vững.
Sự thê lương không lấn át được tâm huyết trên lá cờ.
Phương Giải không xa lạ gì với tòa thành Bạch Thủy này. Lúc ở Phan Cố hắn đã từng nghe rất nhiều chuyện xưa về tòa thành này. Giống như thành Phan Cố, các biên thành luôn có rất nhiều chuyện xưa vui buồn lẫn lộn. Từng chuyện xưa đều khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Biên quân tuy bình thường, nhưng mỗi người đều là nam tử đầu đội trời chân đạp đất.
- Đại tướng quân, người của chúng ta đã chuẩn bị xong ở phía bắc cách đây hai mươi dặm.
Trần Hiếu Nho đi tới hạ giọng nói.
Phương Giải gật đầu:
- Trông coi cửa thành nhất định phải là người của Kiêu Kỵ Giáo. Biên quân thành Bạch Thủy đã được sắp xếp vào trong quận binh, việc phòng thủ trên thành giao cho bọn họ. Mang một nghìn kỵ binh vào thành, bố trí trên đường cái, không cần xuống ngựa, chuẩn bị bất cứ lúc nào. Thành Bạch Thủy không phải là tòa thành bất khả xâm phạm. Một khi người Hột tấn công để cứu Đồ Hồn Đa Biệt, thì trong vòng nửa canh giờ kỵ binh phải chạy tới. Mà một nghìn kỵ binh này, phải chuẩn bị sẵn sàng tư thế.
Trần Hiếu Nho lên tiếng, sau đó nhìn về phía Đồ Hồn Đa Biệt ở xa xa. Kẻ này thấy được hy vọng sống sót, cho nên khó tránh khỏi hưng phấn.
- Hột Vương.
Phương Giải gọi một tiếng, Đồ Hồn Đa Biệt lập tức giục ngựa chạy tới. Tuy rằng y không quen cưỡi ngựa, nhưng con sói lúc trước của y đã biến thành đống xương khô rồi. Hơn nữa hiện tại tâm tình của y cũng khá tốt, cho nên y không bận tâm lắm với việc bất tiện khi cưỡi ngựa.
- Đại tướng quân có gì phân phó?
- Người của ngươi khi nào thì tới?
Phương Giải hỏi.
- Ta đã viết thư cho bọn họ, nói với bọn họ rằng ba ngày sau gặp nhau ở thành Bạch Thủy. Chúng ta tới sớm ba ngày, nếu không ta phái người trở về bảo bọn họ tới?
- Cũng được.
Phương Giải cười nói:
- Việc tấn công Nam Yến đã chuẩn bị xong, lòng ta có chút sốt ruột, nên mới tới sớm vài ngày. Đợi sau khi vào thành, Hột Vương liền phái người trở về triệu tập Thổ ty thân tín của ngươi, thảo luận đại sự ở trong thành Bạch Thủy. Thảo luận xong, ngươi liền khởi binh luôn. Còn ta thì trở về Ung Châu mang theo Hắc Kỳ Quân tấn công về phias bắc. Còn Hột Vương thì tấn công phía đông. Không tới nửa tháng, là chúng ta có thể công phá thành Đại Lý.
- Tốt!
Đồ Hồn Đa Biệt vội vàng gật đầu:
- Sau khi vào thành ta liền phái người đi thông báo.
Có thể nhìn ra được y thực sự cao hứng.
Phương Giải cười cười, thúc giục bạch sư đi vào thành. Lần này ngoại trừ một nghìn kỵ binh ra, Phương Giải còn mang theo hai nghìn bộ binh, trong đó các Đội trưởng phần lớn là biên quân còn sót lại của thành Bạch Thủy. Trở lại nơi mà mình từng chiến đấu đẫm máu, trong lòng bọn họ đều có sự kích động.
Sau khi vào thành, Phương Giải liền đi lên tường thành. Tuy thành Bạch Thủy không giống với thành Phan Cố, một thành ở bên ngoài là rừng rậm nguyên thủy có khí hậu ấm áp, một thành ở bên ngoài là vùng hoang vắng lạnh lẽo, nhưng Phương Giải vẫn cảm thấy gần gũi. Có lẽ nói tới đội quân có tình đồng chí gắn bó nhất, thì phải nói tới biên quân. Chiến binh và quận binh, tình cảm giữa các binh lính với nhau không bằng được binh lính biên quân.
Vì vậy mà ở cuộc thi Diễn Vũ Viện trong thành Trường An, những biên quân chưa từng gặp mặt mới có thể nhanh chóng thân thiết với nhau.
- Có cần đổi cờ không?
Trần Hiếu Nho hỏi.
- Không cần.
Phương Giải khoát tay nói:
- Dựng cờ Hắc Kỳ Quân bên cạnh lá cờ kia là được. Lá cờ kia tuy rách nát, nhưng là biểu tượng của thành Bạch Thủy.
- Đại tướng quân, trong thành chỉ có ba nghìn binh mã, nếu người Hột…
Trần Hiếu Nho không nói hết lời, nhưng sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
- Ba nghìn người, nếu không đỡ được sự tấn công của người Hột trong vòng nửa canh giờ, vậy thì chỉ trách ta không may mắn, không luyện ra được một đội ngũ đủ tư cách. Trong vòng nửa canh giờ, nếu kỵ binh của Hạ Hàu không chạy tới kịp, vậy thì ta chính là vô năng, mang binh vài năm, ngay cả thuộc hạ của mình cũng không hiểu hết.
- Thuộc hạ chỉ là lo lắng sự an nguy của Đại tướng quân.
Phương Giải cười cười:
- Đây mới là điều ngươi không cần lo lắng nhất. Nếu thực sự gặp nguy hiểm gì, ta sẽ mang theo các ngươi giết ra ngoài.
- Nhưng…
Trần Hiếu Nho quay đầu nhìn thoáng qua Đồ Hồn Đa Biệt đang cười rạng rỡ, do dự một lát rồi nói:
- Thuộc hạ cảm thấy, người này không thể tin. Y viết thư cho đám Thổ Ty, chưa chắc có hảo tâm.
Phương Giải bật cười, vỗ vai Trần Hiếu Nho, cười nói:
- Ai mà chẳng vậy?