Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 636: Chương 636: Ba con đường




Nghe thấy người phía dưới nghị luận, trong lòng Phương Giải bỗng nhiên rộng mở hơn không ít. Hắn vẫn lo lắng rằng uy tín của mình chưa đủ, không thể khiến năm vạn người này hoàn toàn quy thuận. Nếu như mình tùy tiện đưa ra quyết định dẫn bọn họ tới nơi khác, hoặc là đóng quân ở Thanh Hạp núi Lang Nhũ mà nói, thì liệu các tướng sĩ này có đáp ứng không?

Liệu bọn họ còn ôm ảo tưởng với triều đình hay không?

Nhưng hiện tại, nghe các tướng sĩ biểu đạt oán khí trong lòng, hắn chợt phát hiện mình quá lo được lo mất rồi. Có đôi khi một số việc sẽ nước chảy thành sông, không cần mình phải gượng ép nó sẽ tự chảy về hướng này, hướng kia.

Vừa lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Phương Giải nhìn về hướng cửa, thấy là Trần Hiếu Nho mang theo vẻ phong trần mệt mỏi đi vào. Nhìn một tầng bụi đất bám trên người y, liền biết hành trình này vất vả thế nào.

- Hầu gia, thuộc hạ đã trở lại!

Trong lòng Phương Giải ấm áp, bước nhanh tới đỡ Trần Hiếu Nho đứng dậy. Vào lúc này, Trần Hiếu Nho rời đi mà vẫn trở lại, sao có thể không khiến trong lòng Phương Giải ấm áp? Nhất là khi lòng của hắn đang lạnh như băng, thì sự trở về của Trần Hiếu Nho giống như một tia nắng chiếu vào trong lòng tối tăm của Phương Giải.

- Hầu gia, thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng.

Thuộc hạ nuốt nước bọt, môi đã khô nứt.

Phương Giải vội vàng sai người mang nước cho y:

- Vào trong hẵng nói, ta đang bàn chuyện với mọi người. Tin tức mà ngươi mang về rất quan trọng, để cho tất cả mọi người đều nghe một chút.

Trần Hiếu Nho biết rằng Phương Giải mang binh về sơn trại, liền đoán được đội ngũ đang gặp phải tình cảnh như thế nào. Y là một người không nói ra rõ ràng là có thể lĩnh hội được, nghe Phương Giải nói như vậy, lập tức hiểu ý của hắn. Y uống một ngụm nước lớn rồi lau khóe miệng, nói:

- Sau khi chạy tới Tấn Dương, thuộc hạ nghĩ cách liên lạc với những phi ngư bào ở trong đại doanh bên ngoài thành.

Y thở dốc một tiếng:

- Hiện tại phi ngư bào của chúng ta tuy thất thế, nhưng bảo vệ bốn phía lều lớn của Hoàng Đế vẫn là người của chúng ta. Mấy hôm trước…La Diệu một mình một người tới đại doanh!

- A!

Mọi người phát ra một tiếng kinh hãi.

Trần Hiếu Nho nói:

- La Diệu cầm theo hơn một trăm đầu người của các tướng lĩnh phản quân trong thành Tấn Dương, bao gồm Lý Hiếu Triệt, rồi cứ đi thẳng vào đại doanh. La Diệu đã đấu một trận với thái giám cầm bút Tô Bất Úy bên cạnh Hoàng Đế và Trương chân nhân của núi Võ Đang. Hai người kia liên thủ với nhau cũng không thắng được La Diệu, sau đó La Diệu liền nghênh ngang rời đi.

- Điều này chẳng phải nói lên rằng…

Tôn Khai Đạo lớn tiếng nói:

- La Diệu chắc chắn sẽ phất cờ làm phản? Nếu thật là vậy, thì toàn bộ Tây Nam, thậm chí Giang Nam sẽ loạn theo!

Cho dù không có việc này, thì mọi người cũng đều biết chuyện La Diệu tạo phản. Tôn Khai Đạo hô lên như vậy là cố ý. Mục đích là phá nốt một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng các binh sĩ. Tôn Khai Đạo chính là muốn nhắc nhở những tướng lĩnh này rằng, hiện tại Đại Tùy đã bấp bênh rồi. Cho dù các ngươi vẫn còn giữ tư tưởng trung quân thì cũng không có ý nghĩa gì. Các ngươi trung quân, nhưng rất nhiều người cũng đã phất cờ làm phản rồi.

- Sau đó thì sao?

Phương Giải hỏi.

Trần Hiếu Nho nói:

- Còn có chính là, thuộc hạ đã tìm hiểu được, Hoàng Đế quả thực không có ý chỉ điều động binh mã, cũng chưa từng nói qua với các tướng lĩnh phía dưới là trợ giúp Hắc Kỳ Quân!

Những lời này, lại dẫn tới một mảnh giận dữ.

Trong lòng Tôn Khai Đạo rất hài lòng, y biết rằng hiện tại những người này đã chết tâm với triều đình.

Y liếc mắt ra hiệu cho Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu, hai người thân tín của Phương Giải một cái, sau đó đụng vai vào Hạ Hầu Bách Xuyên đứng ở bên cạnh. Lúc trước Tôn Khai Đạo đã nói chuyện riêng với ba người này, nhận được tín hiệu của Tôn Khai Đạo, ba người lập tức đứng ra.

Trần Bàn Sơn quỳ một gối xuống, chắp tay nói:

- Hầu gia, con đường về sau của chúng thuộc hạ vẫn phải nhờ vào Hầu gia dẫn dắt! Hiện tại chúng thuộc hạ giống như đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, cho dù chúng thuộc hạ không thể hận cha mẹ, nhưng cũng muốn tìm một nơi để sống sót.

- Hầu gia, giờ là thời điểm suy tính cho chính mình.

Lục Phong Hầu quỳ xuống nói:

- Sinh tử của mấy vạn binh mã, đều thuộc về Hầu gia.

Hạ Hầu Bách Xuyên nói:

- Thuộc hạ biết Hầu gia trung thành và tận tâm với bệ hạ, nhưng không phải là chúng ta không muốn trung thành với triều đình, mà là triều đình coi chúng ta là tốt thí. Thuộc hạ khẩn cầu Hầu gia dẫn theo các huynh đệ đi đánh xuống một mảnh địa phương. Chúng ta không phất cờ tạo phản, mà chỉ mong muốn một con đường sống.

- Cái này…

Phương Giải do dự một lát, nhìn nhìn mọi người, muốn nói lại thôi.

- Mong Hầu gia định đoạt!

Mười mấy tướng lĩnh trong viện nhìn nhau, sau đó đồng thời quỳ xuống, nói.

Tôn Khai Đạo đứng ở phía sau Phương Giải nhìn cảnh này, khóe miệng hơi nhếch, trong lòng thầm nói:

- Đã thành!





Phương Giải đi qua đi lại trong lều lớn, sắc mặt có vẻ ngưng trọng. Tôn Khai Đạo đứng ở trước bản đồ, đánh dấu các thế lực đang tồn tại. Rất nhanh, tình cảnh trở nên rõ ràng.

- Giờ chúng ta đang ở nơi này.

Tôn Khai Đạo chỉ vào vị trí của sơn trại:

- Trong phạm vi trăm dặm ở chỗ này không có thế lực khác. Tàn quân của phản quân biết chúng ta ở đây nên không dám làm càn. Hướng đông nam năm trăm dặm chính là thành Tấn Dương, nếu Lý Hiếu Triệt đã chết, thì nói không chừng quân coi giữ trong thành đã đầu hàng rồi. Sau khi binh mã triều đình công phá Tấn Dương, bước tiếp theo chính là xua quân vây công quận Lũng Tây, Lý gia coi như xong đời.

- Tấn Dương cách Tây Nam ba trăm dặm. Cách sơn trại của chúng ta sáu trăm dặm là đại doanh của phản quân Hầu Vũ Sơn Tây. Sau khi Mạnh Vạn Tuế binh bại thì mang theo mấy vạn tàn binh trở về nơi này. Đại doanh Hầu Vũ Sơn Tây ngăn cản ở giữa thành Tấn Dương và quận Lũng Tây. Mạnh Vạn Tuế tưởng rằng Tấn Dương có thể phòng thủ được một thời gian, nhưng không ngờ rằng đám người Lý Hiếu Triệt đột nhiên chết hết. Mà một khi Tấn Dương bị phá, thì mục tiêu kế tiếp của Hoàng Đế dĩ nhiên là y.

- Từ quận Lũng Tây đi về phía nam hai trăm dặm chính là núi Mang Đãng. Hiện giờ mấy vạn tàn binh của Ân Phá Sơn đang ở trong núi Mang Đãng làm sơn tặc. Đội ngũ này không đáng để lo nghĩ.

Sau khi nói xong y liếc mắt nhìn mọi người, rồi chỉ vào phía nam núi Mang Đãng:

- Hiện giờ Hoàng Dương Đạo do hai mươi vạn Tả Tiền Vệ của La Diệu trú đóng. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì y sẽ suất quân quyết chiến với Hoàng Đế. Trước đó, y sẽ nhìn Hoàng Đế quần chiến với Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn.

Lục Phong Hầu nói:

- Quốc sư, lúc trước La Diệu có đủ binh lực nhưng không động thủ, hiện tại binh lực đã giảm đi một nửa sao lại quyết chiến với Hoàng Đế?

- Chiến sự thay đổi trong nháy mắt.

Tôn Khai Đạo nói:

- Lúc trước La Diệu không giao thủ với Hoàng Đế, là muốn để người Mông Nguyên liên thủ với Lý Viễn Sơn kéo suy sụp Hoàng Đế. Y dẫn theo quân đội đánh thẳng vào Trung Nguyên. Nhưng hiện tại người Mông Nguyên đi rồi, Lý Viễn Sơn binh bại, đại quân triều đình sau khi quét sach tàn quân, binh lực sẽ không còn nhiều lắm, vả lại đã mệt mỏi. La Diệu bại trận, cần một hồi đại thắng để khôi phục sĩ khí, cho nên tất nhiên sẽ suất quân ngăn chặn Hoàng Đế trở về Trường An. Chỉ cần giết được Hoàng Đế, thì triều đình đại loạn. Thái tử tuổi nhỏ, tứ phương rung chuyển, y sẽ thừa dịp này mà làm phản.

- Chúng ta đều biết La Diệu không chỉ có mấy chục vạn binh mã đó. Trần Hiếu Nho, ngươi nói qua tình hình ở Tây Nam bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.