Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1427: Chương 1427: Cách cái chết không xa




-Ngươi tính toán xử lý ta như thế nào?

Mộc Thanh Lâm hỏi.

Lúc này ngồi trước mặt ông ta không còn là tay Thiên Thủ Thiên Diện mà ông ta khó ưa kia nữa. Ông ta không thích Thiên Thủ Thiên Diện, nhưng lại rất e ngại nam tử trẻ tuổi này. Mặc dù người này còn trẻ tuổi hơn Thiên Thủ Thiên Diện, mặc dù người này nhìn còn ôn hòa hơn.

-Không có tính toán gì cả. Chẳng qua nếu như cần lưu lại một người nhặt xác cho Mộc Quảng Lăng, thì hẳn là ngươi.

Phương Giải đáp.

Mộc Thanh Lâm biến sắc, nhưng không phản bác.

-Tiểu công gia chưa chết phải không?

Ông ta hỏi.

Phương Giải gật đầu:

-Mộc Nhàn Quân chưa chết, hơn nữa còn đang ở Phượng Hoàng Đài.

Hai mắt Mộc Thanh Lâm sáng lên, sau đó cười cười:

-Nếu là vậy, thật đáng để ăn mừng. Ngày ấy Mộc Tư Hoan trở về đột nhiên đánh lén Quốc công gia, ta liền đoán được nhất định là xảy ra chuyện lớn gì đó mới khiến Mộc Tư Hoan điên cuồng như vậy. Y nhận lệnh bao vây tiêu diệt Xích Mi Quân, nếu chỉ là thua trận thì y không có lá gan đánh lén Quốc công gia. Cho nên ta nghĩ hơn nửa là liên quan tới chuyện gì đó mà Mộc Tư Hoan không gánh nổi được, cho nên y mới làm một chuyện điên cuồng không tự lượng sức mình như vậy.

-Kỳ thực ta không hận ngươi, thậm chí không trách ngươi.

Ông ta hít sâu một hơi, sắc mặt dần khôi phục lại bình tĩnh. Ông ta là một lão già, một người đã trải qua rất nhiều sinh tử rồi.

-Thế giới này vốn là như vậy, người thắng quyết định vận mệnh của người thua. Tuy còn chưa đánh trận nào, nhưng ta biết Quốc công gia không thắng nổi. Quốc công gia không thể giữ cái đầu tỉnh táo để suy tính mọi chuyện, mà ngươi thì làm chuyện gì cũng giữ được tỉnh táo. Tuy đây là Đông Cương của Quốc công gia, nhưng Quốc công gia chiếm được địa lợi, lại không chiếm được nhân hòa.

-Ta chỉ hy vọng, ngươi chớ làm quá mức. Dù ngươi và Quốc công gia có ân oán, nhưng không phải là mối thù không đội trời chung. Thực ra, nếu không phải lúc trước ngươi tới trêu chọc Mộc phủ, thì không có đối địch về sau. Tiểu công gia mất một cánh tay vì ngươi, Quốc công gia thì có thể mất mạng vì ngươi. Tuy Mộc phủ nhiều người, nhưng ta không muốn nhiều người chết. Nếu ngươi cần một người chôn cùng với Quốc công gia, thì một mình ta là được.

Ông ta nhìn Phương Giải, chân thành nói:

-Ta biết người thắng thường trảm thảo trừ căn để không lưu lại hậu họa, cho nên lời nói của ta hơi buồn cười. Nhưng ta vẫn phải nói, Quốc công gia đã phòng thủ Đông Cương nhiều năm, Mộc phủ đã bảo vệ cho Đông Cương yên ổn trên trăm năm, điều này không đủ để đổi lấy sinh mạng của vài người trong Mộc phủ sao?

Phương Giải không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Mộc Thanh Lâm.

Hắn phát hiện lão già này thật khác biệt. Mấy ngày tiếp xúc hắn xác định được Mộc Thanh Lâm không phải hạng người đại gian đại ác. Ông ta chỉ quá tôn kính và trung thành với Mộc Quảng Lăng, có thể vì Mộc phủ mà dốc toàn tâm toàn ý. Có lẽ vì ông ta đã làm việc cho Mộc phủ từ lúc còn nhỏ, vài chục năm sống vì ngươi khác, cho nên đã không còn sống vì mình. Vì vậy mà ông ta mới có thể bình thản nói rằng muốn chôn cùng với Mộc Quảng Lăng.

-Ta chưa bao giờ coi thường Mộc Quảng Lăng.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

-Trái lại, ta vẫn luôn kính nể hắn. Đây không phải là lời nói dối, mà là thật lòng của ta. Lúc ta còn là thiếu niên bôn ba khắp chân trời chạy trốn vì mạng sống, ta có nghe qua đế quốc Đại Tùy có hai người như hai cây cột chống đỡ thiên hạ. Một là La Diệu ở Tây Nam, một là Mộc Quảng Lăng ở Đông Cương. Có La Diệu, người Hột không dám xâm phạm về phía bắc. Có Mộc Quảng Lăng, người Đông Sở không dám ho he.

Mộc Thanh Lâm nghe Phương Giải nói vậy, trong mắt thoáng hiện cảm kích.

-Mặc kệ La Diệu hay Mộc Quảng Lăng đã làm gì, thì trong một khoảng thời gian rất dài, bọn họ đã duy trì được yên bình một phương. Người Hột tuy lạc hậu nhưng dã man hiếu chiến, nếu không có La Diệu áp chế, thì đã có không biết bao nhiêu người Hán ở Tây Nam mất mạng. Đông Sở giàu có, bụng dạ lại khó lường, nếu không có Mộc Quảng Lăng trấn phục, thì không biết đám Đông Sở kia sẽ âm mưu gì.

Phương Giải rót một chén trà cho Mộc Thanh Lâm:

-Thậm chí ta còn nghĩ, đợi sau khi đánh bại người nước ngoài, ta nguyện ý ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với Mộc Quảng Lăng. Nếu hắn đồng ý quy ẩn, ta sẽ chọn một chỗ có phong cách đẹp nhất để cho hắn dưỡng già. Nhưng ta biết điều này quá ngây thơ buồn cười, cho nên cũng chỉ nghĩ mà thôi.

Mộc Thanh Lâm cười khổ.

-Vì sao ngươi cho rằng Mộc Quảng Lăng không thắng được trận chiến này?

Phương Giải hỏi.

-Có một câu mà Quốc công gia đã nói với ta nhiều lần. Ngài ấy nói các bậc tiền bối từng nói, chính nghĩa mới được ủng hộ. Vì câu này, nên nhiều năm qua ngài ấy vẫn dùng bộ mặt ôn hòa hiền hậu đối xử với người khác. Không coi mình là Quốc công cao cao tại thượng, dùng lễ hiền đối đáp với người dưới. Chẳng những đối tốt với khách giang hồ, còn với cả dân chúng. Cho nên vài chục năm qua, dân chúng thuận theo, giang hồ cũng như ý. Nhưng ai ngờ tới, mới hơn một năm, chỉ vài mệnh lệnh hồ đồ đã khiến dân chúng khắp nơi mắng mỏ Mộc phủ, giang hồ thì xa lánh. Kỳ thực sau trận chiến với Xích Mi Quân ở Thập Lý Hạp, danh dư của Quốc công gia đã bị hủy hoại rồi.

-Vất vả vài chục năm tích cóp được ít danh dự, hủy hoại chỉ trong chốc lát, ngẫm lại mà thấy đáng buồn đáng cười. Quốc công gia yêu lính của mình như con trong mấy chục năm, chỉ trong một năm liền thay đổi tất cả. Sở dĩ ta nói Quốc công gia sẽ bại, không chỉ vì dân chúng Đông Cương đã không một lòng với Quốc công gia, còn là vì quân tâm đã tan rã. Đội quân như vậy, dân tâm như vậy, làm sao có thể thắng được?

-Sau trận chiến với Xích Mi Quân, tin tức truyền ra ngoài, toàn bộ Đông Cương đều chấn động. Các khách giang hồ vốn đầu nhập vào Mộc phủ đều rời đi. Những dân chúng tin tưởng Mộc phủ đều ngoảnh mặt xa lánh. Tuy trong phủ vẫn không thiếu môn khách, nhưng toàn là đám chơi bời lêu lổng, vốn là rác rưởi, lưu lại có tác dụng gì? Những người này lưu lại vì rượu thịt, vì vàng bạc, liệu bọn chúng sẽ liều mạng vì Quốc công gia sao?

Mộc Thanh Lâm thở dài:

-Ta sợ lúc Quốc công gia dẫn quân chiến đấu, thì chỉ có phô trương thanh thế, chứ bên trong trống rỗng.

Cả buổi chiều, Phương Giải đều ở trong xe ngựa tán gẫu với Mộc Thanh Lâm.

Hai người nói rất nhiều chuyện.

Buổi nói chuyện giúp Phương Giải càng hiểu thêm về Đông Cương, về Mộc phủ, về Mộc Quảng Lăng. Lúc người già nhắc lại quá khứ, thì sẽ liên miên bất tận như máy hát. Tuy chỉ là mấy việc lẻ tẻ, nhưng đánh trúng trọng tâm.

Kỳ thực Phương Giải đánh giá không hề thấp những việc Mộc Quảng Lăng làm cho Đông Cương nhiều năm qua. Mặc dù chỉ là ra vẻ, nhưng vẫn cho dân chúng nhiều chỗ tốt.

-Ta lắm miệng hỏi một câu, ngươi định lừa quân đội Mộc phủ trong thành đi ra ngoài, tính toán định mang đi đâu? Ta tin rằng ngươi đã nhìn thấu kế sách của Quốc công, tuy mục tiêu của ngươi vẫn là Mã Lan Sơn, nhưng khẳng định ngươi đã nắm chắc thắng lợi tron tay. Gần mười vạn tinh nhuệ, chẳng lẽ ngươi đều muốn đẩy xuống vực sâu?

-Sai rồi!

Phương Giải lắc đầu:

-Vừa nãy ngươi có hỏi ta, liệu ta chỉ giết Mộc Quảng Lăng đừng gây hại cho người khác được không, ta không trả lời ngươi. Đó là vì ta không biết phải trả lời ngươi như thế nào. Đông Cương phải chết bao nhiêu ngươi, ta không thể định đoạt được, ta chỉ có thể cố gắng giảm bớt thương vong. Binh mã trong thành, ta đưa ra mệnh lệnh giả là tới Phượng Hoàng Đài, chứ không phải Mã Lan Sơn.

Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, dường như hơi buồn bã:

-Nếu Mã Lan Sơn là mồ chôn của Mộc Quảng Lăng, thì sau khi y chết đi, ta sẽ thay y tiếp quản thành Mộc phủ. Nhưng binh lính trong thành vẫn còn kính ý với Mộc phủ, khó tránh khỏi bọn họ sẽ tử chiến. Mười vạn người thủ thành, nếu như ta cường công, sẽ chết bao nhiêu người? Những người này nếu phải chết, thì nên chết trên chiến trường với giặc ngoại xâm, chứ không phải chết trong tay đồng bào của mình.

Phương Giải chậm rãi nói:

-Cho nên ta đành phải điều đội binh mã này ra ngoài thành. Thứ nhất, đương nhiên là hy vọng giảm bớt thực lực của Mộc Quảng Lăng, mau chóng giải quyết nội loạn. Thứ hai, là giảm bớt thương vong, không thể để người nước ngoài đắc ý. Ta không phải người lương thiện gì, cũng không phải người tốt đẹp gì, nhưng ta biết điểm mấu chốt ở đâu.

-Vì sao ngươi không trực diện đánh với người nước ngoài?

Mộc Thanh Lâm bỗng nhiên kích động nói:

-Nếu như ngươi không tới Mộc phủ, mà mang binh giao chiến với người nước ngoài, thì đã không có loạn cục như bây giờ. Mặc dù có thì cũng là chuyện về sau. Vì sao ngươi không đợi hợp lực đánh bại người nước ngoài xong rồi mới giải quyết?

-Ta cũng muốn vậy!

Phương Giải lắc đầu:

-Nhưng ngươi trả lời hộ ta xem, Mộc Quảng Lăng sẽ thành tâm thành ý liên thủ với ta chống lại người nước ngoài sao? Lúc ta dẫn theo Hắc Kỳ Quân liều chết với người nước ngoài trên chiến trường, Mộc Quảng Lăng liệu có nhịn được không đâm một dao vào sau lưng ta không? HƠn nữa, ta chưa từng nói rằng ta không muốn vùng đất Đông Cương này. Nếu ta đã tới đây, tất nhiên Đông Cương phải thuộc về ta. Chiến kỳ của Hắc Kỳ Quân đã tới đây, nơi này tất nhiên là thổ địa của Phương Giải ta! Mộc Quảng Lăng biết rõ điểm này, cho nên giữa ta và y sẽ không có hợp tác chân thành gì.

-Khác nhau duy nhất chính là.

Phương Giải thở dài:

-Ta coi người nước ngoài là kẻ địch hàng đầu, mà Mộc Quảng Lăng lại co ta là kẻ địch hàng đầu.

-Nhưng ta vẫn cảm thấy, sai là ở ngươi.

Mộc Thanh Lâm rất nghiêm túc nói.

Phương Giải gật đầu, không phủ nhận:

-Nếu ta là Mộc Quảng Lăng, khả năng ta còn chết thảm hơn y.

Mộc Thanh Lâm không hiểu, một lát sau mới hiểu hàm nghĩa trong đó. Ông ta không biết lời của Phương Giải là thực lòng hay là giả ý. Nếu là thực lòng, thì thật quá bi ai. Ý của Phương Giải là, nếu hắn là Mộc Quảng Lăng, hắn sẽ nguyện ý hợp tác chân thành với người khác đánh đuổi giặc ngoại xâm. Nhưng chính vì nguyện ý, cho nên có khả năng hắn còn chết thảm hơn Mộc Quảng Lăng.

Thế giới này vốn là vậy.

Lạnh lùng, không có một chút nhân tính nào.

-Đúng vậy, ngươi là kẻ phải tranh giành thiên hạ.

Mộc Thanh Lâm cười khổ, dường như đã mất đi hứng thú trò chuyện. Ông ta biết mình không làm được gì, cũng không thay đổi được gì. Chưa bao giờ có chuyện dùng lời nói là có thể ngăn cản được dã tâm. Mà nam tử trẻ tuổi trước mặt mình này từ đầu tới cuối chưa hề che dấu dã tâm.

Nếu ông ta là người quen biết cũ của Phương Giải, thì sẽ rất ngạc nhiên với sự thay đổi lớn của Phương Giải.

Nhưng lúc ông ta quen với Phương Giải, thì Phương Giải đã là người thành công rồi. Đối với một người thành công mà nói, lựa chọn của Phương Giải không có bất kỳ sai lầm nào.

Cũng không biết qua bao lâu, sự yên tĩnh trong xe ngựa lại bị phá tan.

-Ta nghe nói, ngươi thi hành chính sách chia ruộng đất cho dân chúng ở các nơi khác. Làm vậy dân chúng sẽ được hưởng lợi, mà ngươi thì có được dân tâm. Nhưng ta cũng biết, thi hành chính sách này ở một vài nơi thì tạm thời chưa xảy ra điều gì, nhưng một khi thi hành khắp thiên hạ, thì kết cục của ngươi sẽ rất thảm.

Ông ta chân thành nói, chứ không có ý nguyền rủa gì cả.

Phương Giải dựa ra đằng sau, dường như không muốn giải thích vấn đề này.

-Theo ta được biết…

Mộc Thanh Lâm nhìn Phương Giải, nói:

-Từ xưa tới nay không có bất kỳ một triều đình nào được thành lập dựa trên dân chúng. Bất kỳ một quốc gia nào được thành lập, đều phải có thế gia đại hộ ở đằng sau ủng hộ. Cho nên dù có rất nhiều vị Hoàng Đế hùng tâm tráng chí, nhưng không ai dám vạch mặt với thế gia đại hộ khắp thiên hạ. Nếu quả thực xé toang da mặt, thiên hạ sẽ khổ hơn cả loạn lạc.

-Mà ngươi thì, đứng mũi chịu sào.

Ông ta chỉ Phương Giải, lời nói khẳng định.

-Có lẽ vậy!

Phương Giải giãn người một cái, uống cạn chén trà lạnh:

-Có lẽ việc này ta không làm được lâu dài, có lẽ không lâu sau ta sẽ chết. Đối với một người không lương thiện cũng không phải người tốt như ta, làm mấy việc này có phải là quá ngu ngốc không? Rõ ràng ta có thể thuận lợi đoạt cả thiên hạ này, hưởng thụ sự ủng hộ của đám thế gia đại hộ. Nếu như vậy, có lẽ ta đã xưng đế ở Trường An rồi.

Mộc Thanh Lâm gật đầu, không phủ nhận.

-Có lẽ ngươi cảm thấy ta kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại.

Phương Giải gỡ cái tẩu hút thuốc từ thắt lưng xuống, nhét thuốc châm lửa, hít sâu một hơi. Hắn không phải là người nghiện thuốc, nhưng giờ phút này, hắn rất muốn hít một hơi.

-Ta muốn tranh giành thiên hạ, nhưng ta không quan tâm tới hai chữ Hoàng Đế kia. Ta càng chưa từng nghĩ để cho con cháu của mình đời đời ngồi ở ngôi vị Hoàng Đế, thiên thu vạn tuế. Ta muốn tranh giành thiên hạ, nhưng không giống với ngươi nghĩ. Nếu phải giải thích thì rất phiền toái, cho dù ngươi có nghe hiểu thì cũng không thể lý giải được. Cho nên không nói ra vẫn hơn.

-Tranh giành thiên hạ!

Hắn thở ra một làn khói, nặng nề mà trầm trọng:

-Ta muốn tranh giành, muốn làm bá chủ, nên ta phải biến mình thành kẻ lòng lang dạ sói, khiến mình làm việc gì cũng phải dứt khoát, để khi ta chết đi, ta hy vọng thiên hạ này vì ta mà thay đổi. Thiên hạ sẽ công bằng hơn một ít, yên ổn hơn một ít. Ta chưa từng nói những điều này với ai. Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao ta tới thế giới này.

-Nếu ta đã tới đây, thì ta sẽ thay đổi nói.

Phương Giải cười cười:

-Tội gì mà không thay đổi? Chuyện về sau ấy à, kệ nó đi, ta chỉ quan tâm tới bây giờ.

Mộc Thanh Lâm trầm mặc, ông ta không hiểu.

Nhưng ông ta hiểu một hàm nghĩa trong đó.

Phương Giải nói, hắn chưa từng nói điều này với bất kỳ ai.

Cho nên Mộc Thanh Lâm biết, mình cách còn chết còn không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.