Dân chúng đều quan tâm tới chiến cuộc Đông Cương, nhưng bọn họ không có tâm tư suy nghĩ chiến cuộc thay đổi thế nào. Bọn họ tất nhiên sẽ không hiểu, lúc Phương Giải tới Đông Cương sẽ tạo ra tác dụng gì tới ván cờ này. Cũng không biết Mã Lan Sơn đã trở thành trung tâm của gió lốc.
Kỳ thực đi từ nam tới bắc Mã Lan Sơn không tính là xa, nếu đi đường bằng phẳng thì mất khoảng một ngày là đi hết. Nhưng nếu phải trèo đèo lội suối, thì phải mất ít nhất ba, bốn ngày. Hơn nữa cho dù ngọn núi này thoạt nhìn không hùng vĩ, nhưng muốn đi qua một con đường chưa được khai hoang thì khó khăn cỡ nào?
Cho nên khe núi liền trở thành con đường quan trọng.
Nơi này là cổ họng của nam bắc Đông Cương.
Phía bắc khe núi Mã Lan Sơn không có cửa quan. Phía nam xây dựng thành là vào thời Huy Tông Đại Tùy. Nơi này từng là biên giới Sở Quốc.
Phía bắc khe núi.
Vô số binh lính giống như những con kiến chuyển nhà đang đi tới đi lui. Bọn họ hoặc là khiêng gỗ trên vai, hoặc là hai người nâng một tảng đá, không ngừng chất đông lên khe núi. Những Mộc phủ binh này xuất hiện sau khi Hắc Kỳ Quân đi tới đó được một ngày, hiển nhiên đã đợi ở đây từ lâu.
Mộc Quảng Lăng đứng trên ngọn đồi, quan sát binh lính bận rộn chồng gỗ đá.
Y hạ lệnh ngăn cản cửa ra vào ở phía bắc khe núi. Đây là một công trình không hề nhỏ. Khe núi của Mã Lan Sơn khá là rộng, hơn nữa bằng phẳng. Năm đó Đại Tùy từ chỗ này chiếm được biên giới của Đông Sở, biết được vị trí quan trọng của nơi này nên triệu tập hơn mười vạn dân công, mất một năm khai thông khe núi.
Chỗ hẹp nhất của khe núi cũng đủ cho ba, bốn mươi người đi song song với nhau.
-Quốc công gia!
Thám báo mà Ngụy An phái tới quỳ gối nói:
-Đại tướng quân phái thuộc hạ tới bẩm báo với ngài, đội ngũ của Hắc Kỳ Quân đã vào núi đóng giữ. Mặt khác, đội ngũ của người nước ngoài cũng tới rồi. Lần này là đội quân Phong Tín Tử của người nước ngoài, do Mạc Khắc Tư cầm đầu. Đi trước mở đường có ít nhất hai mươi vạn hàng binh Đông Sở…Đại tướng quân muốn xin chỉ thị của Quốc công gia, kế tiếp nên làm gì.
-Ngươi trở về nói cho hắn biết, chớ có chống chọi người nước ngoài. Đợi người nước ngoài đi qua, phong kín tất cả các con đường. Bất kể là đường lớn hay đường nhỏ, đều phải phong kín. Ép người nước ngoài giao chiến với Hắc Kỳ Quân ở khu vực mười dặm bên cạnh Mã Lan Sơn. Lần này Hắc Kỳ Quân tới là đội của Trần Định Nam, không dưới 10 vạn binh mã. Mã Lan Sơn Quan chỉ chứa được nhiều nhất một vạn người, những người khác nhất định phải đóng ở phía trước sơn quan. Hơn nữa Hắc Kỳ Quân có ba thành là kỵ binh, không có khả năng thủ sơn quan. Cho nên trận chiến này một khi bùng nổ, trong phạm vi mười dặm đều là chiến trường.
-Bất kể song phương đánh thành dạng gì, thì cũng chớ nhúng tay vào.
Mộc Quảng Lăng phân phó:
-Nói cho Ngụy An, chức trách của y là quan sát cuộc chiến. Trừ khi Hắc Kỳ Quân chiến thắng, người nước ngoài lui về phía sau, thì y mới phá hủy đường lui của người nước ngoài. Bằng không chớ có xuất binh.
-Tuân lệnh!
Thám báo lên tiếng, xoay người rời đi.
Mộc Quảng Lăng nhìn binh lính của mình, về cơ bản đã chặn được khe núi. Đá và gỗ đã chồng chất cao tới nửa người rồi. Trước khi trời tối là có thể hoàn thành. Y biết lúc này quân đội mà mình có thể sử dụng đã không còn nhiều. Y từng nắm trong tay trăm vạn đại quân, nhưng trải qua vài năm chiến loạn, hiện tại y chỉ có thể sử dụng không quá 60 vạn.
Trong đó có 10 vạn lưu lại phòng thủ thành Mộc phủ. 10 vạn đóng giữ ở Thập Lý Hạp kiềm chế Phượng Hoàng Đài. Còn y thì dẫn theo chưa tới hai mươi vạn triệu tập từ các thành trì địa phương. Trong tay Ngụy An có 15 vạn, y muốn một ngụm nuốt cả hai địch nhân vào bụng, căn bản là không thể được.
Cho nên Mộc Quảng Lăng hận và phẫn nộ.
Rõ ràng y mới là chủ nhân của Đông Cương, nhưng hiện tại y lại bị người khác áp chế.
Người nước ngoài càng ngày càng cử nhiều binh lực tới Đông Cương. Lúc đầu binh lực của Plens chừng 40 vạn, mấy năm qua không ngừng chiến đấu với Mộc phủ cùng với các thế lực khác, binh lực của Plens đã giảm xuống chừng 25 vạn. Nhưng viện binh của đế quốc Agoda không ngừng được chuyển từ Đông Sở tới. Trong tay Mạc Khắc Tư có chừng mấy chục vạn, còn có người nước ngoài tên là Phổ La Trạch, binh lực cũng không ít.
Lúc đầu Hắc Kỳ Quân chỉ cử 10 vạn binh mã do Nạp Lan Định Đông chỉ huy tới. Nhưng đánh tới đánh lui, thực lực của Mộc phủ tổn thất lớn, mà binh lực của Hắc Kỳ Quân cơ hồ không hề giảm bớt. Phương Giải dẫn theo ít nhất 70 vạn đại quân tới Đông Cương, Mộc Quảng Lăng trở nên yếu thế.
Điều này khiến cho Mộc Quảng Lăng, một người coi mình như thổ Hoàng Đế của Đông Cương làm sao tiếp nhận được?
-Phương Giải, Lai Mạn…
Mộc Quảng Lăng lẩm bẩm nói.
-Hai người các ngươi đều là nhân tài bất thế, nhưng Đông Cương này là địa bàn của ta!
Trong mắt y đầy lửa nóng, là sự phấn khích.
Đánh xong trận chiến này, hai người các ngươi liền không còn năng lực diễu võ dương oai trước mặt ta nữa rồi.
Y nghĩ thầm.
Đây là một chuyện kích động cỡ nào a.
Lai Mạn, người tây dương kiệt xuất tới từ bên kia đại dương, đăng cơ từ rất trẻ, diệt trừ những kẻ phản đối, âm thầm phát triển thực lực, mang binh đánh chiếm khắp nơi, biến một một quốc gia chỉ xếp hạng ba trở thành một đế quốc khổng lồ, bá chủ cả đại lục bên kia.
Phương Giải, một tiểu nhân vật không có tiếng tăm gì, dựa vào may mắn nghịch thiên, liên tiếp thu phục Tây Nam, bình diệt Nam Yến, định Tây Bắc, chiếm Trường An, uy hiếp Giang Nam, hiện tại đã có một nửa thân phận của Hoàng Đế.
Có hai đối thủ như vậy, Mộc Quảng Lăng sao có thể không kích động được?
…
…
Mã Lan Sơn Quan
Trần Định Nam nghe xong thuộc hạ báo cáo về con đường nhỏ kia, gật gật đầu.
-Trần Hạc, Trần Từ, Trần Kiêu, Trần Trọng.
Y nhìn bốn tướng lĩnh trẻ tuổi đứng trước mặt mình:
-Lúc ta rời khỏi nhà, các ngươi đã theo ta rồi. Những năm gần đây ta dẫn theo các ngươi nam chinh bắc chiến, trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, những binh sĩ Trần gia đi theo ta lúc trước đã chết hơn nửa….Mấy người các ngươi được ta không ngừng đề bạt lên, bởi vì các ngươi có đủ dũng khí và năng lực. Trận chiến hôm nay, chính là lúc khảo nghiệm chúng ta.
Y đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị:
-Vương gia giao việc lớn này cho chúng ta, trận chiến này sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ vận mệnh của Đông Cương. Mà chúng ta đang ở trung tâm của cơn lốc. Nếu thắng trận chiến này, ta có thể đảm bảo phong hầu phong tướng cho các ngươi ở trước mặt Vương gia.
-Đại tướng quân chỉ cần phân phó!
Bốn người chắp tay, đồng thanh nói:
-Thuộc hạ nguyện nghe theo quân lệnh!
-Tốt!
Trần Định Nam nói:
-Hiện tại ta liền nói chi tiết sắp xếp của Vương gia cho các ngươi.
Y đi tới trước bản đồ, chỉ chỉ:
-Phía bắc đã bị binh mã của Mộc Quảng Lăng phong tỏa rồi, đây là chuyện nằm trong dự liệu. Lúc trước Vương gia đã bí mật cử Trần Bàn Sơn tướng quân đi theo đường vòng, xem chừng mất khoảng ba năm ngày nữa là tới phía bắc Mã Lan Sơn. Nhưng nhiệm vụ của Trần Bàn Sơn tướng quân chỉ là phòng ngừa vạn nhất. Nếu chẳng may…chúng ta bại, chúng ta chỉ có thể rút lui về hướng bắc, Trần Bàn Sơn tướng quân phụ trách tấn công đội ngũ của Mộc Quảng Lăng, giết một đường máu cho chúng ta.
Trần Định Nam nói:
-Ta nói trước với các ngươi điều này, là muốn nói lên rằng, Vương gia không muốn chúng ta được ăn cả ngã về không, mà là an bài đường lui cho chúng ta. Nhưng ta vẫn phải nhấn mạnh, chúng ta phải có khí thế liều chết đó.
-Nơi này!
Y chỉ chỉ:
-Tán Kim Hầu suất lĩnh đại quân theo phương bắc bất kể ngày đêm chạy tới, sau khi khai chiến có thể bao vây đằng sau đại quân người nước ngoài do Plens chỉ huy. Plens muốn làm ngư ông, nhưng y sẽ không ngờ rằng chúng ta lại từ Sơn Hải Quan chạy tới đây nhanh như vậy. Các ngươi nghĩ lại mà xem, đội của Tán Kim Hầu không ngủ không nghỉ từ Sơn Hải Quan chạy tới đây vất vả cỡ nào!
-Nếu chúng ta đánh không tốt, thì liền có lỗi với bọn họ rồi.
Trần Định Nam nói:
-Vương gia đều đã an bài hậu thuẫn ở nam và bắc, cho nên chúng ta cứ thoải mái mà đánh. Nếu ta đoán không sai, tấn công đầu tiên sẽ là hàng binh Đông Sở. Những người này chắc chắn không muốn làm tay sai cho người nước ngoài, sẽ không ai cam tâm làm nô lệ…Vương gia đã an bài người lặng lẽ tới đội của Đông Sở gặp các tướng lĩnh Đông Sở. Nếu như có thể xúi giục thì là tốt nhất. Nhưng nếu không được, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.
-Người Sở Quốc tuy kiêu ngạo, nhưng không giỏi chiến đấu. Cho nên chúng ta sẽ đánh đòn phủ đầu.
-Trần Hạc, Trần Từ.
Trần Định Nam phân phó:
-Nếu là quân đội của Sở Quốc tấn công đầu tiên, hai người liền nghe theo hiệu lệnh của ta. Thấy ta phát tù và, hai người các ngươi, mỗi người dẫn theo một vạn kỵ binh tấn công hai cánh trái phải. Quân Sở không có kinh nghiệm chiến đấu với kỵ binh, hơn nữa trong tay bọn chúng không có hỏa khí, cho dù chống cự cũng không đáng để lo. Quan trọng nhất là quân Sở ghét chiến tranh, cho nên chúng ta tấn công sẽ không quá khó khăn.
-Nếu người Sở không dám làm phản người nước ngoài, vậy thì chúng ta sẽ khiến cho người Sở thất bại một lần. Người nước ngoài chờ đợi sốt ruột, tới lúc đó sẽ trực tiếp đi lên tấn công.
Y ấn mạnh vài bản đồ:
-Trần Kiêu, Trần Trọng.
-Có thuộc hạ!
Hai tướng lĩnh trẻ tuổi bước ra:
-Mời Đại tướng quân chỉ bảo!
-Ta cho hai ngươi mỗi người một vạn bộ binh, tối nay liền mang binh vào núi. Các ngươi đã kiểm tra qua con đường nhỏ kia, tuy gập ghềnh khó đi, nhưng có thể giấu được binh lính trên núi. Các ngươi đứng ở chỗ cao quan sát, khi nào nhìn thấy pháo hoa hiệu lệnh của ta liền dẫn binh giết ra ngoài, lao thẳng tới hai cánh của người nước ngoài.
-Tuân lệnh!
Hai người lên tiếng, sắc mặt nghiêm nghị.
-Kế tiếp, liền xem người Sở cam tâm tình nguyện làm nô tài, dốc sức tấn công, hay là bọn họ còn có lương tri, không làm việc cho người nước ngoài…
Trần Định Nam phân phó:
-Đều đi chuẩn bị đi!
-Tuân lệnh!
Bốn tướng lĩnh trẻ tuổi chắp tay, xoay người rời đi.
Trần Định Nam chậm rãi đi tới cửa, vịn lan can nhìn ra ngoài núi.
Y mang theo mười vạn binh mã, ngoại trừ binh lính đóng ở trong sơn quan, còn lại đều cắm trại ở bên ngoài. Kẻ địch muốn tấn công, sẽ bắt đầu từ đại doanh trước. Cũng không biết trận chiến này sẽ thảm thiết cỡ nào. Cũng không biết có bao nhiêu binh lính rời xa quê hương được trở về quê nhà.
Trần Định Nam hít sâu một hơi, không khí loáng thoáng có mùi máu tươi.
Y nắm chặt lan can, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay.
-Vương gia nói qua, tới khi ta 40 tuổi thiên hạ sẽ không còn chiến sự. Giờ ta chưa tới 30…thiên hạ này còn mười mấy năm chinh chiến, chỉ mong đổi được trăm năm thái bình.