Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 116: Chương 116: Chớ để lộ tài ra (2)




Hoàng Đế tính toán để Phương Giải ở Sướng Xuân Viên lâu hơn một ngày, để xem vị thiếu niên mà Thất đệ nhìn trúng này, còn có bản lĩnh gì. Vì một mục đích nào đó, mà Đại Nội Thị Vệ Xử La Úy Nhiên, Hầu Văn Cực và Trác tiên sinh kết hợp với nhau nói dối. Khiến Phương Giải, một người mới chỉ có duyên gặp vị nam tử áo xanh kia một lần, trở thành đệ tử của y.

Đương nhiên, chỉ có mình Phương Giải rõ ràng tình huống lúc đó. Có lẽ bọn họ cũng cho rằng, vị nam tử áo xanh kia, hay chính là Trung Thân Vương Dương Kỳ, đại danh đỉnh đỉnh, đầy màu sắc truyền kỳ, thực sự thu Phương Giải làm đệ tử quan môn, cũng là đệ tử duy nhất. Hiện tại Phương Giải còn rất khó để lý giải chuyện của Trung Thân Vương Dương Kỳ. Cũng không biết người này rốt cuộc có kinh tài tuyệt diễm gì. Hắn chỉ mơ hồ phát hiện, Hoàng Đế coi trọng Trung Thân Vương Dương Kỳ hơn bất kỳ người nào.Năm đó Dương Kỳ rời khỏi Trường An, rốt cuộc là đi làm gì, Phương Giải không biết. Nhưng hắn khẳng định Hoàng Đế biết. Cộng thêm việc Hồng Tụ Chiêu đóng cửa sau khi Dương Kỳ rời đi. Hoàng Đế rất áy náy với Dương Kỳ. Chính vì áy náy, nên Phương Giải mới may mắn thoát khỏi một kiếp.

Rốt cuộc Hoàng Đế cất giấu bao nhiêu cảm tình với vị đệ đệ này?

Di Thân Vương Dương Dận đã mười năm không được vào triều. Từ đó có thẻ thấy được một ít.

Ngay khi Hồng Tụ Chiêu trở lại thành Trường An, Hoàng Đế đã đích thân chỉ điểm Di Thân Vương vài câu, hơn nữa còn nói ở trước mặt mấy vị trọng thần. Dụng ý đâu chỉ là chỉ điểm Di Thân Vương đơn giản như vậy? Nếu như không có câu nói của Hoàng Đế ở diễn võ trường, thì ngày Hồng Tụ Chiêu khai trương, làm sao có thểcó nhiều vị quan lại quyền quý tới chúc mừng như vậy? Trung Thân Vương không còn ở đây, thời gian mười một năm đủ để cho người ta quên nhiều chuyện. Hồng Tụ Chiêu đã không còn Trung Thân Vương, dựa vào cái gì có thể khiến cho nhiều nhân vật lớn như vậy tới chúc mừng?

Các nhân vật lớn này, là hùa theo ý bệ hạ mới tới Hồng Tụ Chiêu.

Hoàng Đế nói mấy lời này, chính là muốn mượn thần tử nói ra ngoài.

Kỳ thực không có mấy người trong triều đình nhìn rõ mọi chuyện. Tuy Hoàng Đế không có hành động nào rõ ràng. Nhưng những năm gần đây, trong lúc vô ý, Hoàng Đế vẫn bảo vệ những người hoặc vật liên quan tới Trung Thân Vương Dương Kỳ.Đứng ở gian phòng Sướng Xuân Viên này, Phương Giải tạm thời đoán được rất nhiều việc.

Hắn rất may mắn. Lúc ở Phan Cố, không ngờ Hồng Tụ Chiêu là sản nghiệp của Trung Thân Vương Dương Kỳ. Cũng thật không ngờ người nam tử áo xanh kia là Dương Kỳ. Càng không ngờ tới, sau khi tới đế đô, mình dựa vào nhân vật huyền thoại kia mà nhặt được mạng sống.

Số phận thật là một thứ gì đó huyền diệu, khó đoán.

Mà bản thân Phương Giải cũng không ngờ rằng, sự ảnh hưởng của Trung Thân Vương Dương Kỳ đối với hắn, không chỉ có chừng đấy

Ngồi dựa vào giường, Phương Giải cẩn thận suy nghĩ những việc mình nênchuẩn bị. Sau đó mượn giấy bút từ tiểu thái giám bên ngoài, tỉ mỉ viết lại những tri thức toán học cơ bản nhất xuống giấy. Viết tới hai canh giờ mới viết xong. Nhìn một chồng giấy khá dày, Phương Giải cảm thấy có chút tự hào.

Mới viết xong không lâu, một tiểu thái giám gõ cửa nói:

- Phương tiên sinh, bệ hạ gọi ngài tới.

Phương tiên sinh?

Phương Giải thì thào lặp lại, lập tức cười cười. Hắn lấy một tờ ngân phiếu một trăm lượng từ tay áo, lúc ra cửa đưa cho tiểu thái giám kia:

- Đa tạ giấy và bút của ngươi, cũng cảm ơn ngươi đã gọi ta là Phương tiên sinh.

Tiểu thái giám ngẩn ra, cúi đầu nhìn ngân phiếu, nhịn không được tay run run.Do dự không biết nên thu vào hay không. Ánh mắt vẫn dừng ở chữ trăm lượng kia. Rốt cuộc, y nhìn xung quanh thấy không có ai, rất nhanh nhét ngân phiếu vào ống tay áo.

Trong lòng Phương Giải không khỏi cảm thán. Một trăm lượng bạc đã có thể khiến một tiểu thái giám sinh lòng cảm kích như vậy. Mà năm trăm lượng bạc không khiến cho vị Tô Bất Úy kia liếc mắt tới. Đúng là địa vị khác biệt thì ánh mắt khác biệt.

Hắn cầm theo tập giấy, tin tưởng tràn đầy đi vào Ngự Thư Phòng. Nhưng lúc tới cửa, hắn có chút sững sờKhông ngờ có bảy sáu lão già tóc bạc trắng ngồi trong phòng. Mà vị ngồi gần Hoàng Đế nhất, cả bộ râu cũng bạc.

Cả một phòng toàn Đại Học Sĩ, nhìn mà dọa người..

Mãi cho lúc lên đèn, Phương Giải vẫn kiên nhẫn trả lời vấn đề của mấy vị Đại Học Sĩ. Còn thỉnh thoảng dùng bút than viết công thức lên giấy. Thời gian lâu như vậy không được uống một ngụm nước, không được nghỉ một chút nào, khiến hắn cảm thấy cổ khát khô, chân cũng bủn rủn. Nhưng may mà không có sai lầm gì. Trên cơ bản là lừa dối được hết các Đại Học Sĩ có số tuổi cộng lại cũng phải năm trăm tuổi này.

- Nếu kẻ này tới Thái Học, thần cam đoan sau hai, ba năm, Thái Học sẽ có thêm một vị Đại Học Sĩ, còn là vị Đại Học Sĩ trẻ tuổi nhất của Đại Tùy từ trước tới nay! Tiền vô cổ nhân, có lẽ hậu vô lai giả!

Một lão thần đầy nếp nhăn trên mặt, khom người nói với Hoàng Đế:- Mong bệ hạ ân chuẩn, để Phương Giải tới Thái Học. Lão thần có rất nhiều điều về toán học, muốn thảo luận với Phương Giải. Mong bệ hạ thành toàn.

- Văn Uyên Các định đem ghép vần tạo thành sách, thông dụng tới các xã, huyệnBệ hạ, Phương Giải phải tới Văn Uyên Các làm việc mới đúng.

Đại Học Sĩ của Văn Uyên Các, Ngưu Tuệ Luân cúi đầu nói.

- Dừng, dừng.

Hoàng Đế mỉm cười khoát tay nói:

- Chí hướng của hắn là ở quân vũ. Qua mấy ngày sẽ tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện.- A?

Thái Học Giáo Thụ Đại Học Sĩ Tống Trang Trấn tiếc nuối nói:

- Chà đạp nhân tài

Đại Học Sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân thở dài:

- Ngọc quý bị bụi che lấp

- Nếu để cho Chu viện trưởng nghe thấy mấy lời này của các vị, khéo lão ta cầm dép liều mạng rồi!

Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công cười nói.

Hoàng Đế cười nói:- Dù sao hắn xuất thân từ quân vũ, tiến vào Diễn Vũ Viện là hợp tình hợp lý. Nếu hắn không thể thi đỗ Diễn Vũ Viện, các vị lôi kéo hắn cũng không muộn.

Đại Học Sĩ Tống Trang Trấn vội vàng kéo tay Phương Giải, nói:

- Vạn lần đừng thi vào!

- Nộp giấy trắng!

Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân nói thẳng với Phương Giải:

- Ngoại trừ võ khoa ra, các môn khác ngươi nhất định phải nộp giấy trắng!

- Nếu không giả vờ bị bệnh?

Một lão già dụ dỗ nói:- Trong nhà lão hủ có mấy trăm cuốn sách quý, tha hồ mà đọc!

Mấy trăm cuốn sách quý không hấp dẫn Phương Giải lắm, còn không bằng mấy trăm lượng bạc. Cho nên hắn khéo léo từ chối. Nhìn ánh mắt thiết tha của những vị Đại Học Sĩ này, hắn chỉ có thể thầm than trong lòngThật là những cụ già chính trực

- Minh Húc, lão vừa nói trong nhà lão có mấy trăm cuốn sách quý?

Hoàng Đế bị lời này làm cho hứng thú. Chỉ chỉ vị Đại Học Sĩ vừa lên tiếng, nói:

- Ngày mai mang cho trẫm xem một cái. Yên tâm, trẫm sẽ không lấy của lão đâu. Xem xong sẽ trả lại.

Nhìn vẻ mặt của Minh Húc, Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công nhịn không được bật cười. Trả lại? Hoàng Đế mượn sách, có bao giờ trả lại? Từ trước tới nay bệhạ mượn sách, chỉ có đi không có về.

- Tiền không thể để lộ ra ngoài.

Hoàng Đế khẽ cười nói. Sau đó mở một cuốn sách trên bàn, dùng bút son đánh dấu, lật tờ khác, viết một cái tên lên.

Phương Giải nhìn trộm, thấy bìa sách ghi là "Trữ Tài Lục".

Hắn không biết Trữ Tài Lục là thú gì, cũng không biết viết tên trên đó làm cái gì.

Hoài Thu Công cách Hoàng Đế gần nhất, chẳng những biết Trữ Tài Lục là thứ gì, còn biết viết tên lên đó có nghĩa là gì. Ông ta không nhịn được nhìn thoáng qua Phương Giải, như có điều suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.