Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 329: Chương 329: Chờ đợi.




Phủ Di Thân Vương.

Tần Lục Thất cẩn thận liếc nhìn Di Thân Vương, do dự rất lâu cuối cùng vẫn không kìm được lên tiếng:

- Vương gia… xem cục diện hôm nay, hoàng đế hẳn là đã bắt đầu cảnh giác, chuyện ngày mai… thuộc hạ cảm thấy, có cần nghĩ biện pháp khác hay không? Nếu vương gia hôm nay xuất thành vẫn còn kịp, thuộc hạ dẫn người hộ tống vương gia trở về đất phong, bây giờ cục diện Tây Bắc loạn như vậy, trong một thời gian ngắn triều đình không thể điều động nhân mã nhằm vào chúng ta được.

Di Thân Vương hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế phủ da bạch hổ, nâng cái ly thủy tinh trước mặt nhấp một ngụm rượu nho đến từ bờ bên kia đại dương

- Tần Lục Thất, cô trước kia từng nói, ngươi động não chỉ động sáu bảy phần, cho nên mới đổi tên ngươi thành Tần Lục Thất. Nếu cô phải đi, lúc nào đi chẳng được? Ai cản được cô? Tứ ca của cô cho dù cảnh giác thì đã làm sao? Hắn không đoán được bố trí của cô. Để trấn an bách tính và triều đình, đại lễ xuất binh ngày mai sẽ cử hành như thường lệ. Chỉ cần đại lễ cử hành, phần thắng sẽ nằm trong tay cô. Ai biết trong tay cô có bao nhiêu con bài? Ai biết con bài quan trọng nhất đang nằm ở đâu?

Tần Lục Thất thấp giọng nói:

- Thuộc hạ chỉ cảm thấy, có chút mạo hiểm.

- Mạo hiểm?

Di Thân Vương ngạo nghễ cười nói:

- Thời gian này đâu có vinh hoa phú quý tự đến, huống hố là cả thiên hạ? Lại nói, cô đã quá hiểu hoàng đế. Ngươi nói không sai, Tây Bắc thực sự đã loạn, triều đình trong lúc gấp gáp cũng không điều nổi nhân mã. Nhưng so sánh mà nói, hoàng đế thà không cần Tây Bắc tam đạo cũng phải giết cô trước!

- Chuyện đã đến nước này rồi, trong lòng mọi người kì thực đều đã hiểu rõ.

Hắn nhìn thứ rượu màu hổ phách sóng sánh trong ly giọng điệu lạnh lẽo nói:

- Chuyện ngày mai, cô đã chiếm ưu thế. Bài trong tay hoàng đế cô đều biết, nhưng bài trong tay cô hoàng đế không biết. Nếu như vậy mà còn đánh thua, cô thực sự không còn mặt mũi nào tranh thiên hạ nữa.

- Mười năm trước, cô đã bắt đầu bố trí… Bởi vì đủ loại nguyên nhân, liên tục kéo dài đến tận hôm nay. Khó khăn lắm mới đợi được cơ hội tốt nhất, cô sao có thể từ bỏ?

Hắn dừng một chút nói:

- Mười hai năm trước, cô bày Lý Viễn Sơn lừa hoàng đế nói cao thủ Mông Nguyên ý đồ lẻn vào Đại Tùy ám sát hắn, cô tính lão Thất nhất định sẽ ngồi không yên. Lão Thất là phụ tá đắc lực của hoàng đế, chỉ cần hắn ở trong thành Trương An một ngày cô sẽ không thể động thủ, cũng không có nửa phần chiến thắng. Lúc đó ai cũng không biết, tu vi của Lão Thất mạnh cỡ nào! Cho dù trong tay cô có ngàn thủ đoạn, hắn chỉ cần một mình đến, cô biết làm thế nào? Ai có thể ngăn được hắn?

- May mắn là, kế hoạch mười hai năm trước đã thành công, Lão Thất đối với hoàng đế trung thành tận tụy, hơn nữa cực thù hận người của Phật tông. Hắn nghe nói cao thủ Mông Nguyên muốn lẻn vào Đại Tùy, với tính cách cao ngạo của hắn đương nhiên không thể ngồi yên. Cho nên mới có chuyện hắn Tây hành… Cái bẫy của Lý Viễn Sơn cũng bố trí rất đẹp, một mặt lừa hoàng đế, một mặt lừa người Mông Nguyên. Kết quả giang hồ khách Đại Tùy và cao thủ Mông Nguyên đã đánh nhau một trận ở Phan Cố.

- Cô vốn tưởng, có thể mượn tay Mông Nguyên diệt trừ Lão Thất, ai ngờ hắn lại đem đám Man tử Mông Nguyên giết sạch chẳng sót tên nào, thời điểm cô nghĩ rằng mình đã thất bại, hắn lại xông vào Mông Nguyên, đánh đến Đại Tuyết Sơn! Kẻ ngốc cao ngạo đó… thực sự nghĩ rằng hắn là thiên hạ vô địch chắc.

Di Thân Vương dừng lại lấy hơi nói:

- Từ lâu như vậy cô đã bắt đầu bày mưu, lại bởi vì Lão Thất bị giữ ở Tây Bắc nhất thời quá đắc ý, muốn tranh thủ thời cơ nhổ tận gốc thực lực của Lão Thất ở thành Trương An, khiến hoàng đế nảy sinh hoài nghi, bài trừ cô khỏi triều đình, nếu không phải có mẫu hậu bảo vệ, nói không chừng sớm đã bị đuổi về đất phong giam cầm rồi. Một sai lầm nhỏ, khiến cô phải đợi mười năm… mười năm, tóc mai của cô đã mọc lên rất nhiều sợi bạc, không thể đợi thêm được nữa.

- Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi một đòn cuối cùng ngày mai.

Tần Lục Thất cúi đầu nói:

- Vương gia diệu tính, không ai có thể sánh kịp.

Di Thân Vương lắc đầu:

- Diệu tính? Nếu ta thực sự tính toán chu đáo, đã không tin nhầm Lý Viễn Sơn. Người đó dã tâm lớn như vậy, một tiểu nhân vật như hắn có tư cách gì tranh thiên hạ với cô? Không sai, cô tính kế với tất cả mọi người, nhưng cô tuyệt đối không tặng cho người Mông Nguyên một tấc lãnh thổ. Lý Viễn Sơn chính là một tên khốn kiếp! Thân là người Tùy, lại khom lưng quỳ gối trước đám mọi rợ Mông Nguyên!

- Đợi cô đăng cơ, việc đầu tiên chính là phái người giết hắn!

Tần Lục Thất nói:

- Nếu vương gia đã quyết, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực. Thuộc hạ chỉ lo lắng, Diễn Võ Viện bên đó, có áp chế nổi hay không? Mặc dù chưa từng có người chứng kiến Chu Bán Xuyên ra tay, nhưng lời đồn nói rằng ông ta có tu vị cao nhất Đại Tùy, chắc lời đồn không sai…

Di Thân Vương lắc lắc đầu:

- Cái danh thiên hạ đệ nhất đúng là rất vang, nhưng Chu Bán Xuyên lâu rồi không ra tay, giang hồ xuất nhân tài, thời đại của ông ta sớm muộn cũng phải kết thúc. Bên Diễn Võ Viện ngươi không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt phận sự của ngươi là được.

Tần Lục Thất nói:

- Bên thuộc hạ đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, chỉ đợi ngày mai hoàng đế xuất cung. Đợi hắn ra ngoài, thuộc hạ lập tức dẫn người vào cung bảo vệ thái hậu. Đợi sự tình bên ngoài Thái Cực Cung chấm dứt, thuộc hạ liền hộ tống thái hậu đến áp chế quần thần.

- Ừ.

Di Thân Vương gật gật đầu:

- Ngươi trung thành với cô, cô trong lòng hiểu rõ. Đợi sau khi đại sự thành, cô sẽ thưởng cho ngươi một phần vinh quang to lớn! Chu Bán Xuyên có thể làm viện trưởng Diễn Võ Viện lâu như vậy, ngươi đương nhiên cũng có thể.

Nghe xong câu này, ha mắt Tần Lục Thất lập tức sáng ngời:

- Thuộc hạ… tạ vương gia cất nhắc!

Thời điểm Phương Giải và Mộc Tiểu Yêu về đến cửa hàng, ba người Trần Hiếu Nho đã đợi được một lúc lâu. Đại Khuyển và Kỳ Lân bởi vì còn có việc, cho nên không thể lộ mặt. Ba người bọn họ nhìn thấy bộ dạng Phương Giải đều giật nảy mình, vội vàng chạy lên nghênh đón.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ dự đoán sai lầm, trong Tùng Bách Lâu có cao thủ?

Trần Hiếu Nho hỏi:

Phương Giải lắc đầu nói:

- Chuyện trong Tùng Bách Lâu đã giải quyết xong rồi, lúc ta rời thành vừa hay gặp phải Phương Hận Thủy.

- Hả.

Trần Hiếu Nho kêu lên:

- Phương Hận Thủy giết chết Mặc Vạn Vật của Diễn Võ Viện?

Phương Giải gật đầu:

- Nếu không phải phó chỉ huy sứ Mạnh Vô Địch của Đại nội thị vệ xử dẫn người đến kịp lúc, giết chết Phương Hận Thủy, chỉ sợ hôm nay ta không thể trở về.

Phương Giải không có nói sự thật với Trần Hiếu Nho, ba người họ là Tô Bất Uy phái đến, đối với vị thái giám cầm bút khiêm tốn của ngự thư phòng này, Phương Giải vẫn có chút kiêng kị. Hắn không muốn để cho người khác biết mình có thể giết chết Phương Hận Thủy, dù sao thành Trường An bây giờ cũng đã quá loạn. Từ lúc phát sinh chuyện bị bắt giữ, Phương Giải tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng người khác.

- Vạn hạnh.

Trần Hiếu Nho thở phào nhẹ nhõm:

- Có thể giết được một vị giáo thụ của Diễn Võ Viện, tu vi của Phương Hận Thủy không cần nghĩ cũng biết.

Phương Giải cười nói:

- Vận khí của ta thực sự không tồi.

Hắn kéo tay Mộc Tiểu Yêu đi vào bên trong, Trần Hiếu Nho muốn hỏi vị này là ai nhưng cuối cùng lại không lên tiếng. Nhưng hắn vẫn cực kì ngưỡng mộ, nữ tử Phương Giải kéo tay dung mạo mặc dù không bằng Trầm Khuynh Phiến, trông cũng có chút thảm hại, nhưng dáng người thực sự không còn gì để nói. Khí hắn nhận ra bộ phi ngư bào bẩn thỉu trên người Mộc Tiểu Yêu, mới đột nhiên nhớ ra Phương Giải có một nữ nhân là thiên hộ trong Đại nội thị vệ xử.

- Trầm Khuynh Phiến vẫn chưa về?

Phương Giải hỏi.

Hắc tiểu tử vừa đi vừa hít nước mũi nói:

- Trở lại một lần, thấy ngươi chưa về nên lại bỏ đi. Hỏi nàng đi đâu cũng không trả lời, chỉ nói một câu trời tối sẽ trở lại.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Có thể giúp ta chuẩn bị một bồn nước ấm được không, ta phải tắm một cái.

Hắc tiểu tử đáp ứng một tiếng, quay người bỏ đi.

Phương Giải kéo tay Mộc Tiểu Yêu nói:

- Cùng nhau tắm.

Mộc Tiểu Yêu lập tức đỏ mặt, bộ dạng giống như một tiểu nữ sinh, để mặc Phương Giải kéo tay mình đi vào trong phòng, lần đầu tiên, nàng tỏ ra yếu thế như vậy trước mặt Phương Giải.

Mặc dù Phương Giải nói vậy, nhưng bên ngoài vẫn còn ba người Trần Hiếu Nho, hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc uyên ương nghịch nước, hắn vội vàng tắm rửa thay quần áo sau đó đi ra, ngồi trong phòng khách uống liền mấy ngụm rượu. Mộc Tiểu Yêu tắm rửa xong giống như hai người hoàn toàn khác, càng thêm mềm mại xinh đẹp.

Hắc tiểu tử nhìn Mộc Tiểu Yêu một thân váy áo đỏ chót không kìm được trợn tròn mắt, quên cả hít nước mũi. Dòng nước mũi như con xuân tằm kia treo bên khóe miệng, lắc lắc lư lư. Trần Hiếu Nho liếc qua cặp đùi trắng lộ dưới gấu váy thì thầm một câu phi lễ chớ nhìn, sau đó vờ như không có việc gì làm ngồi xuống không dám ngẩng đầu.

Chỉ có Nhiếp Tiểu Cúc là gần như không có phản ứng, xuất thần nhìn hình thêu trong tay mình.

Phương Giải đem ngụm rượu cuối cùng trong bình đổ vào miệng, lau lau khóe miệng nói:

- Chuyện hôm nay trên cơ bản đều đã làm xong, những quản sự kia đã bị người của Đại nội thị vệ xử dẫn đi, đến Đại nội thị vệ xử, sẽ không cần sợ họ không mở miệng nữa. Di Thân Vương mặc dù không có động tĩnh, nhưng mất đi nhiều trợ thủ như vậy, đối với hắn mà nói không thể không có ảnh hưởng, việc chúng ta có thể làm gần như đều đã làm xong, tiếp theo chỉ có thể chờ đợi ngày mai đến.

Trần Hiếu Nho ừ một tiếng nói:

- Bệ hạ bảo ngươi vào cung, bao giờ thì đi?

Phương Giải nói:

- Đợi Trầm Khuynh Phiến trở về rồi nói, bệ hạ lúc này chỉ sợ cũng không có công phu gặp ta, đúng rồi, bãi triều chưa?

Trần Hiếu Nho gật đầu nói:

- Bãi triều rồi, nhưng bệ hạ giữ tất cả các triều thần lại dùng cơm, nghe nói bởi vì nghị sự các đại thần một ngày không được dùng bữa. Bệ hạ đặc biệt căn dặn thiết yến cùng triều thần dùng một bữa cơm. Phỏng chừng, cho dù trời tối những vị đại nhân đó cũng chưa thể về được. Đợi họ trở về thấy sự tình như vậy, chỉ e sẽ sợ đến rớt cằm.

Phương Giải cười cười:

- Bọn họ có lẽ đến cơ hội giật mình cũng không có.

- Chuyện của các ngươi làm đến đâu rồi?

Hắn hỏi.

Trần Hiếu Nho nói:

- Không có gì bất ngờ.

Phương Giải ừ một tiếng, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy sắc mặt Trầm Khuynh Phiến có chút khó coi từ bên ngoài chậm rãi đi vào. Người đầu tiên nàng nhìn là Phương Giải, sau đó là Mộc Tiểu Yêu một thân váy đỏ bên cạnh.

- Sư tỷ?

Nàng kêu lên một tiếng khe khẽ, hiển nhiên có chút bất ngờ.

Mộc Tiểu Yêu nghe thấy hai chữ sư tỷ, so với Trầm Khuynh Phiến còn ngạc nhiên hơn:

- Hả?

Nàng dừng một chút hỏi:

- Ngươi gọi ta?

Trầm Khuynh Phiến gật gật đầu, lúc đi đến trước mặt nàng đột nhiên nhíu mày:

- Tỷ bị thương? Là ai?

Mộc Tiểu Yêu trầm mặc một lúc nói:

- Tây Bắc phản tặc… muội hình như… thay đổi rồi, muội trước đây sẽ không gọi ta sư tỷ, cũng sẽ không quan tâm sống chết của ta.

Trầm Khuynh Phiến lắc đầu không nói thêm gì nữa, Mộc Tiểu Yêu không ở Trường An, không biết tính cách Trầm Khuynh Phiến bây giờ đã chuyển biến rất nhiều, cho nên có chút giật mình.

- Huynh cũng bị thương?

Trầm Khuynh Phiến lại hỏi Phương Giải.

Phương Giải vội vàng giải thích nói:

- Ta không sao, bị thương ngoài da mà thôi.

Hắn trong lòng thở dài, thầm nghĩ cửu phẩm cường giả chính là lợi hại, chỉ cần nhìn thoáng cũng có thể nhận ra mình và Mộc Tiểu Yêu đều bị thương.

- Ta làm mất dấu Ngô Nhất Đạo rồi.

Nàng ngồi xống trước mặt Phương Giải, ngữ khí có chút tức giận:

- Trước khi xuất thành hắn nói muốn mua một ít lương thực ăn đường, bảo ta đứng đợi. Nhưng đợi một lát cũng không thấy hắn đi ra, ta liền trực tiếp đi vào, cũng không biết hắn chạy kiểu gì. Rõ ràng ông chủ cửa hàng điểm tâm là người của hắn, người đó sống chết cũng không nói Ngô Nhất Đạo đi đâu.

Phương Giải lắc đầu nói:

- Mặc kệ đi, hắn thích đi đâu thì đi, tối thiểu chứng minh hắn vẫn an toàn, nàng và Tiểu Yêu tỷ tỷ chuẩn bị một chút, chúng ta vào cung.

Hắn ở trong lòng nói khẽ một câu.

Ngày mai, sẽ là một bước ngoặt của nhân sinh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.