Có bốn người ngồi trước mặt Phương Giải.
Bốn người tuyệt không muốn dùng thân phận này ngồi ở trước mặt Phương Giải. Bởi vì ngồi ở đây bọn họ không được tôn trọng, thân phận chỉ là tù nhân. Trong bốn người, có ba người tu vị cao cường, là đại cao thủ có thể xưng hùng một phương. Nhưng có 72 kim châm phong huyệt của Tiêu Nhất Cửu, cộng thêm Đại Chu Thiên của Đạo tông phong ấn Khí Hải đan điền, ba người tu hành này muốn sử dụng nội kình trừ khi Tiêu Nhất Cửu cởi bỏ phong ấn cho bọn họ.
Bốn người này là Cái Xá, Mông Ca, Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha, Đại Tự Tại.
Bốn người bọn họ không biết vì sao phải ngồi chỗ này, cũng không biết vì sao Phương Giải không giết bọn họ. Bọn họ chỉ biết rằng Phương Giải từng nói lưu lại bọn họ là có tác dụng. Cho nên cảm giác làm tù nhân này càng thêm khó chịu, đầy khuất nhục.
Đương nhiên, quan hệ giữa bốn người cũng cực kỳ tinh tế.
Phương Giải ngồi đối diện bốn người, ngồi cùng một loại ghế như thân phận hoàn toàn khác nhau.
-Kế tiếp các ngươi sẽ được đưa tới Trường An.
Phương Giải bình thản nói:
-Nhà lao của Kiêu Kỵ Giáo trong thành Trường An rất rộng rãi, mỗi người được ở một gian. Tuy đã khống chế tu vị của các ngươi, nhưng các ngươi được tự do ở trong tù, ít nhất việc ăn uống vệ sinh không phải lo. Hoàn cảnh như thế nào phụ thuộc vào các ngươi có chịu khó hay không. Bởi vì nó cần các ngươi quét dọn, sau đó mỗi ngày có người mang đi.
-Đương nhiên!
Phương Giải chỉ vào Đại Tự Tại:
-Ngoại trừ ngươi.
Đại Tự Tại lập tức cười nịnh nọt, vẻ mặt đồng ý.
Phương Giải lười nhìn y. Đại Tự Tại này khác với Đại Tự Tại mà hắn biết từ lúc trước. Cho dù Đại Tự Tại này có bề ngoài giống hệt với Đại Tự Tại lúc trước, nhưng tính cách không thể so sánh. Đại Tự Tại lúc trước kia, ít nhất luôn duy trì được vẻ kiêu ngạo.
Phương Giải nhìn sang Cái Xá:
-Hắc Sơn Quân của ngươi đã bại, tuy nhiên chỉ có bốn, năm vạn binh lính Hắc Sơn Quân bị quân ta giết, chết trong sông Nghi Thủy có khoảng năm, sáu vạn, có 6, 7 vạn hàng binh, còn lại chừng mười vạn thì chạy trốn được, cho nên ta thấy khá đáng tiếc. Thứ nhất, binh lực của ta không đủ, khó mà toàn diệt. Thứ hai, Hắc Sơn Quân của ngươi quả nhiên tinh nhuệ. Dưới tính huống như vậy vẫn có thể phản kích được, thật là không dễ dàng.
Cái Xá hừ lạnh một tiếng, không đáp.
-Còn lang kỵ của Đại Hãn thì gần như chết sạch.
Phương Giải nhìn về phía Mông Ca:
- Binh mã của ngươi có chừng 16, 17 vạn người, ta mượn oai của Nghi Thủy diệt đi 8, 9 phần. Còn lại thì bị giết ở bờ đông Nghi Thủy.
Mông Ca quay đầu đi, không nhìn Phương Giải.
-Các ngươi đều biết rằng, sở dĩ ta không giết các ngươi không phải vì ta nhân từ. Nếu lưu lại các ngươi mà không có chỗ hữu dụng gì, thì ta sẵn sàng lập thêm nấm mồ cho các ngươi. Về phần hữu dụng gì, các ngươi có người đã biết, có người còn chưa biết.
Phương Giải chỉ Mông Ca:
-Ta vốn định đưa ngươi tới Tây Bắc, phân hóa quân đội của ngươi ở đó. Nhưng hôm qua mới nhận được tin tức, không cần ngươi thì thuộc hạ của ngươi ở Tây Bắc cũng đã giết nhau máu chảy thành sông. Ta phái người tới Tây Bắc phát tán tin tức ngươi đã chết, không ngoài dự liệu, Mông Liệt lập tức mang binh trở về thảo nguyên. Trên nửa đường bởi vì bất hòa với các tướng quân Vương Đình khác, Mông Liệt lo lắng bọn họ ngăn cản y cướp Hãn vị, nên y đã mở một bữa tiệc rồi độc chết những người đó. Có một người không tin Mông Liệt nên đã không tham dự, lúc biết được tin những người khác bị hại, lập tức mang quân đội của mình tấn công Mông Liệt.. Mà quân đội của các tướng quân Vương Đình khác biết chủ tử của mình chết, cũng tấn công theo. Mông Liệt ít người không đánh lại số đông, đã bại lui, không dám lui về Tây Bắc, đã lui về hướng bắc rồi.
-Các thuộc hạ trung thành với ngươi chính đang đuổi giết y.
Phương Giải cười nói:
-Nếu lúc này ta đưa ngươi tới Tây Bắc, không những không chia rẽ được, ngược lại sẽ khiến đám người mất chủ kia lại có chỗ dựa vào. Ngươi đi, bọn chúng sẽ tụ lại bên người ngươi. Với ta mà nói, đó không phải việc tốt.
-Cho nên, ta định đưa ngươi tới Trường An để nuôi. Vốn tới một bước này ngươi đã không còn giá trị lợi dụng rồi, tuy nhiên ta lo lắng về sau thảo nguyên sẽ xảy hỗn loạn, không bằng lưu lại ngươi để đề phòng. Mặt khác, ta cũng muốn ngươi còn sống để nhìn thấy một ngày ta tiêu diệt Mông Nguyên. Tuy làm vậy có chút tiểu nhân, nhưng ta rất thích, cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của ngươi.
-Về phần ngươi.
Phương Giải nhìn về phía Đại Tự Tại:
-Ta không làm chủ được vận mệnh của ngươi, ngươi là tù binh của Tiên chân nhân, xử lý ngươi như thế nào là việc của ông ấy.
Đại Tự Tại vội vàng gật đầu, trong mắt toát ra vẻ cảm kích. Người như vậy, thật không tìm được từ ngữ nào để đánh giá rồi.
-Ngươi.
Phương Giải nhìn Huyết Nha:
-Ngươi và y.
Hắn chỉ Cái Xá:
-Hai ngươi có tác dụng lớn nhất. Nhưng phải một thời gian nữa mới dùng tới hai ngươi.
Phương Giải dựa ra đằng sau:
-Tốt rồi, tương lai của các ngươi sẽ do ta quyết định, kế tiếp là vấn đề tự do của các ngươi. Nếu các ngươi có gì khó hiểu thì có thể hỏi ta. Cơ hội chỉ có một lần, bởi vì tâm trạng hôm nay của ta khá tốt, cũng nguyện ý trả lời vài câu.
Ngoại trừ Đại Tự Tại ra, ba người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
Trầm mặc.
Không ai muốn nói gì.
-Một khi đã như vậy, ta đi đây.
Phương Giải nói:
-Có một việc ta không lừa các ngươi. Thực sự có người tu vị cao cường sẽ tới làm phiền ta, cho nên ta mới không muốn động thủ với Cái Xá. Nếu các ngươi đã không còn gì để hỏi, vậy thì sẽ rất lâu nữa chúng ta mới gặp lại nhau.
-Chờ một lát!
Mông Ca bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
-Ta có thể chết ngay bây giờ được không?
Phương Giải lắc đầu:
-Không thể.
-Có biết vì sao ta muốn đưa ngươi tới Trường An không?
Ngữ khí của Phương Giải trở nên nghiêm nghị. Hắn nhìn Mông Ca, chân thành nói:
-Người Mông Nguyên các ngươi luôn nói sẽ cho ngựa uống sông Trường Giang, thúc ngựa ở Trường An, luôn nói sẽ san Trường An thành đất bằng, xây dựng một đồng cỏ bao la. Vậy thì ta liền cho ngươi có cơ hội tiến vào Trường An, tuy nhiên với thân phận là tù nhân. Sau khi tới Trường An, ta còn phái người dẫn ngươi tới Hoàng lăng của Đại Tùy. Đương nhiên không phải là dập đầu trước Hoàng lăng những người họ Dương. Đợi lúc ta xây dưng một tòa Vạn Nhân Lăng ở bên cạnh Hoàng lăng, an táng đều là những người chết trận ở thảo nguyên lúc trước, chôn cất thi cốt tìm được hoặc là quần áo, ngươi sẽ dập đầu trước bọn họ.
-Dựa vào cái gì?
Mông Ca đứng dậy, tức giận nói:
-Trận chiến lúc trước, người khơi mào lên chính là người Hán các ngươi chứ không phải người Mông Nguyên bọn ta. Binh lính Đại Tùy chết không phải do ta hại chết, mà do chính bản thân người Hán các ngươi! Dựa vào cái gì khiến ta cho ta quỳ lạy bọn họ?
-Ta không quan tâm đầu sỏ gây nên có phải là ngươi hay không.
Phương Giải cười lạnh:
-Ta cũng không cần biết ai là kẻ phát động chiến tranh, nhưng ta sẽ khiến ngươi dập đầu trước những người đã chết trên thảo nguyên. Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, vậy thì chịu đựng đi. Bởi vì ngươi là kẻ địch của ta, bởi vì trong tay ngươi đã dính quá nhiều máu của người Hán, cho nên ngươi nhất định phải quỳ lạy!
-Không!
Mông Ca rống giận:
-Dù giết ta ta cũng không quỳ!
-Ngươi làm chủ được?
Phương Giải lười nói thêm, đứng dậy rời đi.
-Người người đều hy vọng mình trở nên mạnh mẽ. Bởi vì một khi mạnh mẽ liền không cần giảng đạo lý nữa.
Thanh âm của Phương Giải càng ngày càng xa:
-Hiện tại ta có, các ngươi không có.
…
…
-Tay Lưu Yến Tước kia dường như không thèm để ý hành tung của mình bị bại lộ.
Liêu Sinh đưa một tin báo của Kiêu Kỵ Giáo cho Phương Giải:
-Sau khi rời khỏi Trường An, người này cứ tới một nơi lại hô hào. Mỗi lần đi qua một tông môn, y liền khiêu chiến, sau đó giết chết tông chủ. Giết người xong còn cao giọng rằng, mục tiêu của y là giết chết Chủ Công.
Liêu Sinh nhìn Phương Giải, sau đó tiếp tục nói:
-Từ lúc rời khỏi Trường An, y đã đánh bại 96 người, đều là người tu hành có thanh danh ở địa phương. Tuy nhiên hơn nửa trong số đó là có tiếng không có miếng, cho nên không thể xác định được tu vị của Lưu Yến Tước từ những người bị y đánh bại. Hiện tại cơ hồ toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều biết có một người thần bí muốn khiêu chiến với Chủ Công.
Phương Giải gật đầu:
-Tâm trí không tồi, tu vị cũng không tồi, nhưng ta càng ngày càng thấy hứng thú, rốt cuộc trong Thập Vạn Đại Sơn cất giấu cái gì? Hiện tại chỉ biết rằng, Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh Đường từng sống ở Thập Vạn Đại Sơn, về sau là chạy trốn khỏi nơi đó. Lưu Yến Tước kia quen biết Cửu tiên sinh, lý do muốn giết ta là vì báo thù cho Cửu tiên sinh.
Mã Lệ Liên nói:
-Chủ Công chuẩn bị đi về hướng đông, không cần chờ tên điên đó.
-Y là tên điên.
Phương Giải cười nói:
-Tuy chiến sự Đông Cương quả thực khiến ta sốt ruột, đại quân cũng không thể trì hoãn quá lâu, nhưng y là tên điên. Nếu y không tìm thấy ta để giao chiến, thì không biết y sẽ làm ra chuyện gì. Luận về tu vị, Tán Kim Hầu, Trương chân nhân hoặc là Tiêu chân nhân đều có thể thắng được y. Nhưng người này dường như có biện pháp nào đó có thể dấu đi hành tung. Cho dù là Tán Kim Hầu cũng không tìm ra được.
-Nếu y không tìm thấy ta, có lẽ sẽ gây họa cho địa phương. Hôm nay y giết một người, ngày mai giết một người, lưu lại y cũng không phải chuyện tốt.
-Người này muốn khiêu chiến ngài một cách lộ liệu là vì báo thù cho Cửu tiên sinh kia, hành động này có vẻ ngu xuẩn, vì sao Chủ Công lại nói tâm trí của y không tồi? Rõ ràng y có bản lĩnh dấu đi tung tích, cần gì phải để lộ hành tung như vậy?
Mã Lệ Liên hỏi.
Phương Giải cười đáp:
-Hành động đó đâu phải là ngu xuẩn, mà là rất thông minh. Mặc dù y có bản lĩnh dấu đi hành tung, nhưng y biết cao thủ bên cạnh ta chưa chắc không tìm được y. Nếu dẫn tới tiền bối cao nhân như Trương chân nhân hoặc Tiêu chân nhân ra tay, vậy thì y biết mình không có phần thắng. Cho nên y liền rêu rao để mọi người biết là y tới tìm ta. Cứu như vậy, y liền đứng ở chỗ sáng, bị vạn người chú mục, khiến cho các tiền bối kia càng không dễ ra tay.
Mã Lệ Liên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
-Nếu mục tiêu là ta, vậy thì ta sẽ tự mình đối mặt.
Phương Giải đổi chủ đề:
-Ta đã hạ lệnh cho Tán Kim Hầu mang theo đại quân rời khỏi Trường An tới thẳng Đông Cương. Ngày mai chư tướng cũng chỉnh lý đội ngũ xuất phát. Đội của Trần Định Nam và Trần Bàn Sơn ở Tây Bắc sẽ nhanh chóng tập hợp. Ta còn hạ lệnh cho đội của Thôi Trung Chấn đang phòng thủ Trường An rút ra năm vạn người, giao cho Tống Tự Hối. Cục diện phía tây thì giao cho Tống Tự Hối thu thập đi.
-Còn ta sẽ lưu lại đợi tay Lưu Yến Tước kia.
Phương Giải cười cười:
-Không những đợi, còn muốn gióng trống khua chiêng. Lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo truyền tin cho giang hồ, nói rằng ta sẽ đợi Lưu Yến Tước ở bờ sông Nghi Thủy. Hễ là người giang hồ nhận được tin này, thì đều có thể tới quan sát cuộc chiến.
Mã Lệ Liên biến sắc:
-Chủ Công, như vậy có quá nguy hiểm không?
-Lưu Yến Tước muốn gì, ta liền cho y cái đó. Y muốn vạn chúng chú mục, ta liền cho y vạn chúng chú mục.
Phương Giải khoát tay nói:
-Từ hôm nay trở đi, Kiêu Kỵ Giáo tập trung vào quân tình, phối hợp với đại quân xuất chinh. Chuyện của Lưu Yến Tước không cần các ngươi quan tâm, tự ta giải quyết là được.
Mọi người định nói gì đó thì Phương Giải khoát tay:
-Chiến sự Đông Cương quan trọng hơn. Yên tâm đi, ta sẽ đuổi theo đại đội binh mã.