Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 877: Chương 877: Chúc sinh nhật vui vẻ




Phương Giải suy nghĩ nhiều tới chuyện chinh phạt Nam Yến cho nên đầu óc có chút loạn. Lúc đầu nói chuyện chinh phạt Nam Yến với Đại Khuyển, Phương Giải cũng không biết đó là một chuyện khó khăn. Nhưng một khi suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện, đánh hạ một nơi nhỏ bé như vậy không phải là chuyện dễ dàng.

Địa hình của Nam Yến quá hiểm trở, đây là chỗ dựa lớn nhất mà một nước nhỏ bé như Nam Yến có thể tồn tại tới bây giờ. Lúc trước Đại Tùy muốn động binh với Nam Yến, còn có nhiều lựa chọn hơn Phương Giải. Có thể xuất binh từ Ung Châu, có thể để thủy sư rời bến ở Nam Cương. Nhưng Phương Giải không làm được. Chớ nói thủy sư trong tay Phương Giải còn yếu, cho dù đã có quy mô thì cũng không qua được Giang Nam.

Có bốn thành lớn bảo vệ ở phía trước thành Đại Lý. Có hai tòa đặt song song với nhau, một tòa tên là Khánh Nguyên, một tòa tên là Phong Bình. Phía sau là Bái thành, phía nam Bái thành là Kim An. Qua Kim An đi thêm bốn trăm dặm chính là thành Đại Lý.

Thành Khánh Nguyên và Phong Bình đều đã có lịch sử trăm năm. Lúc Nam Yến dựng nước, hai thành này được xây dựng cao thêm. Bốn tòa thành này từng là bốn tòa thành quan trọng ở phía nam Đại Thương, cho nên được xây dựng rất chắc chắn. Mộ Dung Sỉ cướp ngôi vị Thái tử của Đại Khuyển, sau khi xưng đế ở thành Đại Lý, vì phòng ngừa quân Tùy tiếp tục xâm nhập về phía nam, y vừa xưng thần với Đại Tùy, vừa tu sửa thành trì.

Không thể không nói, Mộ Dung Sỉ là một kẻ vô sỉ.

Không thể không nói, Mộ Dung Sỉ là một nhân vật khó lường.

Dưới tình trạng như vậy y vẫn có thể khiến Nam Yến kéo dài hơi tàn, lúc Đại Tùy nội loạn còn có lá gan tới cắn một cái. Người này đúng là không phải là hạng người lương thiện gì. Chỉ là do sân khấu của y quá nhỏ, nếu cho y không gian lớn hơn để y thi triển, có lẽ thành tựu của y sẽ rất cao.

Có người từng nói, những người thành công, bản thân và thời cơ mỗi thứ chiếm một nửa.

Vào thời cơ thích hợp nhất, Mộ Dung Sỉ quyết đoán làm một chuyện, cho nên y mới được làm Hoàng Đế hai mươi mấy năm. Tuy Nam Yến nhỏ bé, còn không ít người không kính trọng y, nhưng Hoàng Đế cuối cùng vẫn là Hoàng Đế. Nhìn khắp thiên hạ, hỏi bất kỳ một người nam nhân nào, nếu ngươi có cơ hội làm Hoàng Đế, ngươi có từ chối không? Đáp án, có lẽ sẽ đều giống nhau. Cho dù là hỏi nữ nhân, thì cũng rất ít người từ chối.

Cách Ung Châu gần nhất là thành Khánh Nguyên, chừng 1200 dặm. Mặc dù Ung Châu thuộc về Bình Thương Đạo, nhưng nằm ở phía bắc Bình Thương Đạo. Toàn bộ Bình Thương Đạo đều ở phía nam Ung Châu. Đi về hướng bắc Ung Châu một trăm dặm liền tiến vào Ung Bắc Đạo. Bình Thương Đạo từng giàu có phồn hoa, hiện tại cho dù phóng ngựa chạy mười dặm cũng khó mà nhìn thấy một người.

Phương Giải tạm thời buông tha ý dịnh điều Hỏa Khí Doanh từ núi Chu Tước tới. Thứ nhất, là vì thời gian. Muốn điều Hỏa Khí Doanh xuôi nam, phải dùng tới thủy sư hộ tống. Lúc trước vừa mới hạ lệnh cho Đoạn Tranh mang thủy sư phong tỏa sông Hoàng Ngưu, lại điều động thủy sư vận chuyển Hỏa Khí Doanh tới Ung Châu, quân lệnh hỗn loạn như vậy, sẽ khiến người phía dưới kêu ca.

Thứ hai, Hỏa Khí Doanh là một lá bài quan trọng nhất trong tay Phương Giải. Hiện tại khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đã nổi danh khắp thiên hạ, một trận chiến tiêu diệt quân đội Nam Yến, một trận chiến tiêu diệt người Hột, hiện tại khinh kỵ binh của Phương Giải đã khiến cho nhiều người chú ý. Lúc Kiêu Kỵ doanh đã không còn là vũ khí bí mật nữa, thì Hỏa Khí Doanh chính là đòn sát thủ của Phương Giải.

- Đi xem xem.

Đây là quyết định của Phương Giải.

- Hạ lệnh, Lưu Húc Nhật dẫn Phi Báo Quân đóng giữ Ung Châu, quân đội lúc trước của Ung Châu gia nhập vào bộ binh doanh, xuất phát cùng đại quân. Lưu lại quận binh doanh của Tần Viễn tiếp quản phòng thủ thành.

Phương Giải trầm tư một lát rồi tiếp tục nói:

- Lệnh cho Hạ Hầu Bách Xuyên và Trần Định Nam mang theo đại đội binh mã ra khỏi thành, một dường xuôi năm, rửa sạch tàn phỉ ở trên đường. Ta dẫn người tới thành Khánh Nguyên trước để quan sát địa hình. Trận chiến này tất nhiên là phải đánh. Ngồi ở nhà thảo luận dù sao không bằng ra ngoài nhìn tận mắt.

Trần Hiếu Nho vội vàng phái người đi phân phó.

Phương Giải lệnh cho phía dưới thu thập hành trang, mang theo đám người Trầm Khuynh Phiến và một đội hơn hai trăm người của Kiêu Kỵ Giáo cùng thân binh, tổng cộng hơn nghìn người rời khỏi thành trước. Hạ Hầu Bách Xuyên và Trần Định Nam chỉnh đốn lại đại quân, phải hai mươi ngày sau mới có thể đuổi kịp.

Tang Táp Táp vẫn đi theo sau, trầm mặc ít nói như mọi khi.

Đội ngũ hơn nghìn kỵ binh theo quan đạo đi nhanh về hướng nam. Vó ngựa kích khởi khói bụi, từ trên cao nhìn xuống giống như một con mãng xà màu nâu bò trên quan đạo.

Khoảng cách 1200 dặm, cho dù là mang theo hành trang đơn giản thì mất ít nhất cũng phải hơn mười ngày. Đại đội binh mã tập trung phải mất khoảng một tháng.

Dựa vào bản đồ, dù sao không thể bằng nhìn trực tiếp.

Đánh Nam Yến là thế phải làm, cho nên không cần phải do dự thêm gì nữa.

Phương Giải vẫn đi bằng xe ngựa, bạch sư vẫn tiến vào xe ngựa ngủ bên cạnh hắn. Phương Giải rất bất đắc dĩ với nó, cũng biết tính cách lười biếng của nó, cho nên cố ý lắp đặt thùng xe ngựa lớn một chút. Được cái trên người bạch sư bao giờ cũng sạch sẽ, không bao giờ nhìn thấy một tí bụi đất nào trên người nó. Điều này khiến cho người ta có chút kinh ngạc. Nằm dựa vào nó cũng là một sự hưởng thụ.

Trần Hiếu Nho mang theo chừng một trăm Kiêu Kỵ Giáo đi phía trước dò đường. Mỗi một ngày đều phải kiểm tra tốt chỗ đóng quân. Phương Giải dựa vào bạch sư nhìn ra ngoài cửa sổ, làn gió ấm áp từ bên ngoài chui vào, khiến cho người ta có cảm giác ngứa ngáy, trong lòng cũng có một sự ngứa ngáy thoải mái.

Ngẩng đầu nhìn trời xanh không mây, xanh biêng biếc.

Thời tiết như vậy, luôn khiến cho tâm tình của người ta cũng trở nên sáng sủa theo.

Xe ngựa chạy băng băng, lung la lung lay.

Phương Giải cảm thấy có chút buồn ngủ, nhắm mắt lại vừa định nghỉ ngơi thì rèm xe được vén lên sau đó có người chui vào. Phương Giải căn bản không cần suy nghĩ cũng biết là ai. Ngoại trừ nàng, còn có ai cứ thế tiến vào không cần nói trước một câu.





Tang Táp Táp vẫn mặc bộ váy dài kỳ lạ như trước. Bộ váy dài này rộng thùng thình, dài tới tận mắc cá chân, lộ ra cái chân ngọc xinh đẹp khiến người ta muốn nâng niu để thưởng thức. Nhất là sợi dây đỏ treo ở mắt cá chân, luôn khiến cho người ta có một sự kích động khó có thể kháng cự.

Mỗi lần nhìn thấy nàng, Phương Giải đều rất khó khăn thu hồi ánh mắt khỏi đôi chân trần kia.

Hôm nay dường như Tang Táp Táp có chút bất đồng với mọi hôm. Nàng không xõa tóc xuống mà buộc thành bím tóc khá đơn giản. Nhưng chỉ một sự thay đổi đơn giản như vậy, khiến cho hai mắt người ta phải tỏa sáng. Tuyệt sắc giai nhân chính là như vậy, dù là thay đổi rất nhỏ cũng sẽ khiến cho người ta kinh diễm. Cũng nhờ tóc được buộc lại, mà khuôn mặt của nàng càng hiện ra rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.