Đại kỳ, giáo dài, nỏ ngắn.
Gần trăm kiện minh khí ám khí như chút xuống Hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng, đặc biệt là ở trước mặt Hoàng đế dày đặc một màu. Còn Hoàng đế vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế rồng như không có phản ứng gì. Người bất động như núi. Tám hộ vệ mặc Phi Ngư Bào phía sau người tiến lên, hành động!
Tám hộ vệ dường như đồng thời rút đao, ánh đao sáng loáng, như có tám luồng điện vây quanh Hoàng đế. Dường như những con đao sáng loáng đó đâm thẳng vào mắt người ta. Tám dòng điện chạy vòng quanh Hoàng đế. Như hiện thân rồng bay bên cạnh Hoàng đế.
Sau tiếng đinh đinh đang đang, tất cả binh khí hướng tới Hoàng đế đều bị chém rụng. Nỏ ngắn, giáo dài cũng không phải là ngoại lệ.
Tám hộ vệ bao quanh bảo vệ Hoàng đế, như tạo thành bức tường thành kiên cố bên cạnh Hoàng đế. Vẻ mặt của Hoàng đế ngồi bên trong bức tường thành bình tĩnh, không hề có chút biến đổi nào. Ánh mắt của y bình thản nhìn những tên thích khách đó, không một chút gợn sóng, không buồn không vui, thậm chí ngay cả tức giận cũng không có.
Tô Bất Úy vẫn đứng phía sau Hoàng thượng, hắn rõ ràng là ở đó, nhưng mọi người hầu như chỉ thấy có tám hộ vệ đó. Hắn dường như là một người trong suốt dễ bị người ta bỏ qua. Không ai thấy, hắn ở phía sau mọi người búng ra cái, không một tiếng động, một quan viên Lễ Bộ định đâm về phía Hoài Thu Công liền xuất hiện lỗ máu ở đầu, máu chảy lênh láng. Thân người viên quan Lễ bộ này ngã ra phía sau rầm một cái.
Mà thích khách do Bùi Húy mang tới giả làm quan Lễ bộ, ban đầu sau khi tập kích giết chết mấy Phi Ngư Bào bên ngoài liền rơi vào thế bị động. Những võ sĩ kim qua trông cửa tưởng là để làm cảnh, nhanh chóng xông lên, họ liền dùng phi trảo từ sợi dây phía sau, vung về phía những thích khách đó. Tiếng phốc phốc vang lên bên tai, rất nhanh, những tên thích khách đó liền bị thiết trảo sắc bén khống chế, rồi kéo về.
Thích khách ngã xuống vẫn chưa kịp đứng lên, liền bị các võ sĩ kim qua đó dùng đao giết chết. Phi trảo trong tay họ đủ dài, những thích khách đó ngay cả cơ hội phản công cũng không có. Mặc dù thích khách không thiếu cao thủ, nhưng tu vi của võ sĩ kim qua hiển nhiên là cao hơn một bậc. Phi trảo bắt người, đao nhọn giết người. Động tác của họ xem ra đơn giản mà hiệu quả.
Binh lính cấm quân lúc trước ném giáo dài về phía Hoàng Đế, cũng ngay sau đó bị các cấm quân khác bao vây chém thành trăm mảnh.
Xem ra cuộc ám sát đột ngột, chưa đầy 5 phút đã bị tan rã rồi.
Lễ bộ Thượng thư Hoài Thu Công vẫn chưa hoàn hồn quay lại nhìn Hoàng đế. Mặc dù ông ta cố gắng trấn định, nhưng sự sợ hãi trong mắt vẫn lộ ra. Hoàng đế liền từ từ vẫy tay với ông ta, Hoài Thu Công liền bước nhanh về phía ghế rồng.
Trong chớp mắt, toàn bộ thủ hạ bị giết sạch, sắc mặt của Bùi Húy liền trở nên trắng bệch. Y thật không ngờ thủ hạ mà Di Thân Vương đưa cho y lại vô dụng như vậy. Vốn nghĩ là cứ xem như không giết chết được Hoàng đế cũng đủ khiến cho các hộ vệ xung quanh hỗn loạn. Nhưng ai ngờ, thủ hạ của ông ta lại bị những võ sĩ kim qua giết chết như chém dưa thái rau vậy.
Y kêu lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Hai võ sỹ ném phi trảo xuống. Hai phi trảo liền cắm chính xác lên vai Bùi Húy. Phi trảo kéo lại, cơ thể hắn như chiếc diều gặp gió bị cuốn dây lại. Hắn còn may mắn hơn thủ hạ của mình một chút, bởi vì hai võ sỹ đó không định giết hắn ngay. Nhưng, hắn bị tra tấn đương nhiên là càng mạnh hơn rồi. Thậm chí Bùi Húy còn hối hận, sao vừa rồi mình không bị người ta giết chết chứ?
Hai võ sỹ Kim Qua sau khi túm Bùi Húy về, liền bước lên trước, thanh đao trong tay quẹt quẹt vài cái liền chặt đứt gân tay của Bùi Húy. Sau đó một võ sỹ Kim Qua liền túm lấy cằm Bùi Húy xoay liền mấy cái, tiếp đến túm lấy cổ áo nâng bổng y lên, tiện tay ném ra phía sau, nơi phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử đang đứng đó.
Trong vòng 5 phút, đã hóa giải được cuộc ám sát.
Hoàng đế nhìn Hoài Thu Công, bình thản nói:
- Đứng bên cạnh Trẫm, xem Trẫm xử lý loạn thần mưu nghịch như thế nào.
Y vừa nói dứt lời, bỗng nhiên từ quảng trường đối diện vang lên tiếng kèn. Tiếp đến, một tiếng gọi hùng hồn từ bên kia quảng trường truyền tới.
- Có người hành thích Bệ hạ, Tả Võ Vệ phụng chỉ tru sát loạn đảng!
Ù, ù..
Tiếng kèn vang vọng phía chân trời, đại kỳ của lính truyền lệnh trong giây lát đã quơ quơ lên.
Binh sỹ Tả Võ Vệ đứng trên quảng trường bỗng thay đổi trận hình, hai đội bộ binh tạo thành trận hình hình vuông liền bước lên phía trước, trong lúc chạy vẫn giữ nguyên trận hình. Sau khi họ rút ngắn khoảng cách với tướng đài khoảng trăm bước chân lập tức dừng lại. Dưới sự chỉ huy của một tướng quân, các binh sỹ liền giơ cung lên. Động tác của họ thuần thục lấy tên từ trong vỏ ra, sau đó đặt lên cung tên.
- Giết loạn tặc!
Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu đang ngồi trên lưng ngựa, rút dao ở thắt lưng ra chỉ về phía trước. Sau mệnh lệnh của y, hai nghìn bộ binh đồng thời bắn tên. Trong chốc lát, bầu trời trở thành màu đen kịt. Bởi vì nhắm điểm tới chính là bắn về phía tướng đài, mũi tên dày đặc khiến người ta phải líu lưỡi. Thậm chí có không ít mũi tên còn bay chưa tới nơi đã va vào nhau mà rơi xuống nửa chừng rồi.
Mũi tên dày đặc, như hoa tuyết phủ xuống.
Lúc này, bách tính xung quanh quảng trưởng đều kinh hãi. Những người thuộc đoàn ca múa còn chưa kịp bỏ chạy thì bị dọa tới hét lên. Các cô nương ngồi chồm hổm dưới đất ôm đầu kêu khóc, sợ tới mức mềm nhũn cả chân ra rồi.
Mũi tên như mưa, bay về phía tướng đài. Với mật độ mũi tên dày đặc, người trên tướng đài chỉ e là một người cũng đừng mong chạy thoát được! Mà xem như tu vi của các hộ vệ đó bên cạnh Hoàng đế cao cường, trước cỗ máy chiến tranh như vậy của Tả Võ Vệ cũng đành bất lực.
Sát chiêu chân chính, từ trước tới nay không phải thuộc về những khách giang hồ có tu vị cao.
Di Thân Vương Dương Dận rõ hơn ai hết, muốn tạo phản cướp ngôi, dựa vào những người trong giang hồ đó, dựa vào một số Đại tu hành giả thì muốn thành sự chẳng khác nào kẻ ngốc nằm mơ. Sở dĩ y có lòng tin có thể cướp được ngai vàng chính là vì y đã khống chế được Tả Võ Vệ trong Thiên Tử lục quân! Mà mấy hôm trước, một bộ phận triều thần ra sức nói với Hoàng đế, đề bạt Di Thân Vương tới Tây Bắc chủ trì quân vụ. Một bộ phận khác thì lập tức bác bỏ họ. Những người này lấy lý do Di Thân Vương không thể cầm quân được, kiên quyết phản đối. Đồng thời tiến cử đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu nắm giữ ấn soái xuất chinh. Kỳ thực, hai nhóm người này đều là Di Thân Vương sắp xếp.
Y căn bản không phải là muốn lĩnh quân đi tây bắc, mà muốn để Ngu Mãn Lâu lĩnh quân!
Chỉ có để Tả Võ Vệ xuất chinh, y mới có thể nắm được cơ hội này.
Tất cả những điều này sớm đã nằm trong mưu tính của y rồi.
Di Thân Vương phủ.
Trên chiếc thuyền lớn.
Cầm Thiên Lý Nhãn nhìn về phía quảng trường, Di Thân Vương Dương Dận không nhịn được nhếch miệng cười. Y tập trung tinh thần nhìn về phía bên kia quảng trường, lẩm bẩm nói:
- Tứ ca, ta tặng lễ vật cho ca, có thích không?
……….
………
Diễn Võ viện.
Chu viện trưởng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tiêu chân nhân, trầm mặc một lát nói:
- Nếu ta đoán không lầm, Di Thân Vương là muốn dựa vào quân đội cướp quyền? Những đại tu hành giả mà y mua chuộc được, kỳ thực chẳng có tác dụng gì lớn lắm. Thứ nhất, chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của Bệ hạ vào những chuyện đó, khiến Bệ hạ không chú ý tới quân đội nữa. Thứ hai, là muốn ngăn cản những người đại tu hành như ta, bởi vì Di Thân Vương sợ chết….
Tiêu chân nhân mỉm cười nói:
- Chu Công đoán không sai, từ cổ chí kim nào có chuyện chỉ dựa vào mấy trăm nghìn khách giang hồ có thể tạo phản thành công? Di Thân Vương vì ngày hôm nay mà đã mưu mô 10 năm rồi, đương nhiên không thể sẽ hy vọng ký thác vào những người trong giang hồ này của chúng ta được. Đặc biệt là câu cuối cùng là sâu sắc nhất, bởi vì Di Thân Vương sợ chết, cho nên ta mới tới Diễn Võ viện.
- Chu Công là cao thủ số 1 thiên hạ mà người dân Đại Tùy đều biết. Nếu không phải ngăn cản ngươi, chỉ cần một mình ngươi đánh tới Di Thân Vương phủ. Bắt được Di Thân Vương, vậy thì tất cả sắp đặt của Di Thân Vương cũng đều vô ích. Cho nên, ngươi nói những người trong giang hồ hoàn toàn vô dụng cũng không đúng cho lắm.
Ông ta cười nói:
- May mắn, Di Thân Vương biết sau núi Diễn Võ viện có đường thông thẳng tới cung Thái Cực, hơn nữa trong cung còn có tám trăm tinh nhuệ Cấp Sự Doanh, cho du Di Thân Vương đã không chế được quân đội cũng không đánh vào được. Cho nên, chỉ có thể để Hoàng đế đi ra, triều thần tổ chức xuất binh đại lễ, cũng là mưu lược của Di Thân Vương.
- Mà Thanh Phong Quán cũng ở chân núi đó, Di Thân Vương biết con đường đó, ta đương nhiên cũng biết. Cho nên, ta đi từ Thanh Phong Quán tới Diễn Võ Viện rất thuận lợi.
Chu viện trưởng gật đầu:
- Ngươi đương nhiên cũng không dám một mình tiến lên trước, cho nên mấy đệ tử Đại Thần Quan của ngươi chắc cũng đã tới hết rồi. Những đồ tử đồ tôn đó của ngươi cũng tới rồi, bởi vì ngươi muốn ngăn cản các giáo sư của Diễn Võ Viện lại, vì chủ tử của ngươi mà làm việc. Duy chỉ có vị sư đệ béo của ngươi là không nghe theo lời người. Không biết ngươi đã nhốt y lại hay là đã giết y rồi?
Tiêu chân nhân nghe tới lời này sắc mặt liền biến đổi. Ông ta trầm ngâm hồi lâu hỏi:
- Ngươi mới biết hay là biết từ lâu rồi?
Chu viện trưởng cười nói:
- Ngươi đoán xem?
- Sơ hở ở chỗ nào?
Tiêu chân nhân không kìm nổi hỏi.
Chu viện trưởng mỉm cười:
- Chính là ở tiểu sư đệ của ngươi. Y là người tính cách không ngồi yên được. Phương Giải nói đã mấy tháng rồi không gặp Hạng Thanh Ngưu. Điều này xem là chuyện nhỏ, nhưng lại khiến người ta không thể không liên tưởng nhiều một chút. Hạng Thanh Ngưu chắc chắn là không thể cùng ngươi mưu phản được. Cho nên, việc đầu tiên của ngươi là nhốt y lại hoặc giết chết y. Nếu không phải vì Hạng Thanh Ngưu và Phương Giải là bằng hữu, điểm này ta đương nhiên cũng không chú ý tới. Cho nên, nói trong u tối cũng đều có thiên định, làm gì có bí mật nào cất giấu vĩnh viễn?
Tiêu chân nhân không còn vẻ thản nhiên nữa, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn:
- Ngươi ở lại đây là cố ý chờ ta?
Chu viện trưởng gật đầu.
Tiêu chân nhân nhìn xung quanh nói:
- Các giáo sư của Diễn Võ Viện đều không ở đây sao?
Chu viện trưởng khẽ lắc đầu:
- Thật ra là còn hai người gác cổng.
Tiêu chân nhân đứng dậy, bước về phía sau vài bước:
- Ngày đó Di Thân Vương lên Thanh Phong Quán hỏi ta, rốt cuộc tu vị của Chu viện trưởng cao bao nhiêu? Ta nói không biết. Nhưng ta biết ta không thấp hơn ngươi …. Chu Công, ngươi cho rằng dựa vào sức của ngươi, có thể chống lại được chúng ta?
- Ta biết tu vị của ngươi cũng rất cao.
Chu viện trưởng chậm rãi đứng lên, khoanh tay nhìn Tiêu chân nhân nói:
- Từ khi ngươi lên làm lãnh đạo Đạo Tông, một mực chờ đợi tới ngày hôm nay. Cho nên từ khi bắt đầu, ngươi đã xem ta là đối thủ của ngươi rồi. Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn bế quan, không phải là muốn để tu vi nâng cao mới có khả năng chiến với ta một trận sao.
- Không thể phủ nhận, ngươi quả thực đã đứng ở vị trí rất cao.
Chu viện trưởng cười nói:
- Nhưng ngươi mãi mãi cũng không biết mình sai ở chỗ nào? Bởi vì từ trước đến giờ ngươi không hiểu Diễn Võ Viện. Mà ngươi tự cho rằng hiểu Bệ hạ, kỳ thực thì chẳng hiểu chút nào. Giống như, ngươi tưởng rằng ngươi hiểu được vị đã chỉ điểm ngươi tu hành kia, kỳ thực ngươi không hiểu một chút nào.
- Ngươi ….
Tiêu chân nhân tái mặt:
- Ngươi có ý gì?
Chu viện trưởng chỉ về phía sau Tiêu chân nhân mỉm cười:
- Đối thủ của ngươi đến rồi, Bệ chọn cho ngươi đấy.
Tiêu chân nhân nhìn về phía xa cách đó khoảng mười mấy mét.
Núi Võ Đang Lưu Tuệ Chính dìu một lão đạo nhân nhìn có vẻ đi đường cũng không nổi tới, lão đạo nhân chậm rãi đi về bên này. Mà Đại Thần Quan Hạc Lệ đạo nhân, còn có Đại Thần Quan Nhất Khí Quan Phượng Minh đạo nhân, người lặng lẽ từ núi Thanh Nhạc tới thành Trường An, đều mang theo sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía người của núi Võ Đang.
Chu viện trưởng bình thản nói:
- Bệ hạ nói, nếu là Đạo thông bại hoại, hay là để người đạo tông tự mình giải quyết là được. Chuyện trong giang hồ, người trong giang hồ làm. Bệ hạ có thể nâng Nhất Khí Quán núi Thanh Nhạc của ngươi lên, đương nhiên cũng có thể nâng lên núi Võ Đang! Lãnh tụ của Đạo tông có thể là Tiêu Nhất Cửu ngươi, đương nhiên cũng có thể là Trương Phong Sơn.