Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1201: Chương 1201: Có thể làm huynh đệ




Một tảng đá lớn từ vách núi lăn xuống, không biết nện đứt bao nhiêu cây tùng mọc ở vách đá. Tảng đá thật lớn từ trên cao rơi xuống tạo ra uy thế mạnh mẽ. Tảng đá lớn dù hai tới ba mươi người ôm cũng không xuể, nện thật mạnh vào tường thành.

Lực va chạm lớn khiến một góc tường thành sụp xuống. Gạch vụn rơi lả tả chồng chất một tầng cao phía dưới. Tảng đá lớn này lắc lư trên tường thành vài cái, sau đó lại lăn xuống.

-Vỡ rồi!

An Đức Lỗ không nhịn được hoan hô.

Không ngừng oanh tạc rốt cuộc khiến tảng đá lớn kia rơi xuống, đập vỡ một mảng tường thành.

-Tấn công về hướng bên kia!

Hạ Hầu Bách Xuyên lập tức chỉ hoành đao về bên kia.

Một Giáo úy Hắc Kỳ Quân dẫn theo một đoàn hơn ba trăm binh lính lao thẳng tới. Cùng lúc đó, Yến Tăng trên tường thành cũng gấp gáp, lệnh cho Giáo úy thân binh mang theo người tới chỗ sụp xuống kia phòng ngự.

-Tấn công mạnh vào!

Hạ Hầu Bách Xuyên chỉ cửa thành bên kia:

-San sẻ áp lực cho bên này.

Tới cự ly này, cung tiễn thủ bắt đầu phát huy uy lực lớn nhất. Tiễn trẫn của Hắc Kỳ Quân bắt đầu áp chết thủ quân trên tường thành, san sẻ áp lực cho đội quân đang tấn công chỗ bị sụp xuống. Ít nhất có 2400 bộ binh Hắc Kỳ Quân mang thang tấn công tường thành. Tiến công kiểu này không thể gọi là đánh nghi binh. Nếu kẻ địch chia binh lực tới chỗ sụp kia quá nhiều, thì bên này liền lập tức biến thành chủ công.

-Cùng lão tử xông lên!

Giáo úy Hắc Kỳ Quân Yến Sắt dẫn theo tinh nhuệ tấn công chỗ thành sụp. Mà binh lính Cao gia quân trên tường thành cũng như phát điên chạy tới. Mấy cung tiễn thủ chạy tới đầu giương cung bắn tên, binh lính Hắc Kỳ Quân mới leo lên một nửa liền trúng tên ở cổ, máu phun ra như suối.

Binh lính Hắc Kỳ Quân đằng sau tránh né thi thể rơi xuống, miệng ngậm hoành đao tiếp tục leo lên. Tuy tường thành sụp xuống không ít, nhưng rất dốc. Dù không cần dùng thang để trèo lên, nhưng cũng không dễ dàng gì. Thủ quân phía trên ôm đá ném mạnh xuống, đập vào đầu của một binh lính Hắc Kỳ Quân. Hòn đá đập nát mũ sắt, sau đó tới sọ não của binh lính.

Máu và não văng ra ngoài, bám đầy mặt của một binh lính Hắc Kỳ Quân khác.

Tấn công lên trên đều là tinh nhuệ Hắc Kỳ Quân. Bọn họ gỡ liên nỏ xuống bắt đầu phản kích. Tên nỏ dày đặc bức lui thủ quân một ít, nhưng càng ngày càng có nhiều thủ quân tụ lại, ở trên cao nhìn xuống chiếm ưu thế tuyệt đối.

Giáo úy Yến Sắt bám được một tay vào góc tường, tay phải gỡ hoành đao từ miệng xuống, thuận thế vung một cái, cũng không biết chặt đứt mấy cái chân. Thủ quân đứng dày đặc ở đó lập tức ngã xuống mấy người. Có người ngã xuống đằng sau, có người ngã xuống phía trước rơi vào binh lính Hắc Kỳ Quân, sau đó hai người ôm vào nhau lăn xuống. Sau khi rơi xuống cả hai đều bị thương. Binh lính của Hắc Kỳ Quân được đồng đội kéo lên, còn binh lính thủ quân thì phải chịu vô số thanh đao chém tới, trong nháy mắt liền thành đống thịt nát.

Yến Sắt vung hoành đao, thủ quân ngã xuống không ít. Yến Sắt nhân cơ hội nhảy lên, cầm đao xông vào đám thủ quân đông đúc. Y vung một đao chém đứt cổ kẻ địch chắn trước mặt, mũi đao thuân thế cắt đôi đầu của một binh lính khác.

Yến Sắt dùng đao không có đao pháp gì cả, y cũng chưa từng được danh sư chỉ điểm. Đao pháp của y hoàn toàn là lĩnh ngộ từ chiến trường. Mỗi một đao đều rất đơn giản, nhưng cực kỳ thực dụng. So với những đao pháo lòe loẹt rườm ra kia, không biết dùng tốt hơn bao nhiêu lần.

Nếu như trên giang hồ, loại đao pháp dựa vào tích lũy kinh nghiệm tạo ra này, thường được mọi người gọi là dã chiêu. Nhưng thực sự mà nói, dù là chiêu thức gì, giết người nhanh nhất thì chính là chiêu tốt.

Mũi đao của Yến Sắt lúc thì như rắn độc thè lưỡi, lúc thì như mãnh hổ xuống núi, lúc thì như đàn sói nhảy múa. Thanh đao không hề có quỹ tích gì, nhưng mỗi lần vung xuống đều đánh vào chỗ yếu hại của kẻ địch.

Chỉ hai phút, liền có bảy tám người bị y chém ngã xuống đất.

Nhờ hai phút mà y tạo ra này, càng ngày càng có nhiều binh lính Hắc Kỳ Quân xuất hiện trên tường thành. Không có Yến Sắt liều mạng kiên trì, thì chỉ sợ binh lính phía sau vẫn còn bị áp chế.

Phốc!

Một cây trường mâu len lỏi kẽ hở đâm vào vai Yến Sắt.

Lực đâm và đau đớn khiến Yến Sắt vô thức kinh hô một tiếng. Sau đó Yến Sắt cảm thấy trước mặt trắng xóa. Có lẽ ngay cả Yến Sắt cũng không biết, đây là phản ứng theo bản năng vì sợ hãi.

Nhưng những người trải qua vô số sinh tử như bọn họ đã học được cách ép sự sợ hãi xuống.

Y nắm lấy cán mâu, dùng mũi đao chặt đứt cán, đầu mâu vẫn còn đâm sâu vào vai y. Lúc này y không dám rút đầu mâu ra, bằng không sẽ bất tỉnh vì mất nhiều máu.

-Lăn xuống đi, bằng không chết!

Một thanh âm truyền tới từ phía sau đám người, Yến Sắt nhìn thấy một tướng địch cầm lang nha bổng lao tới. Nhìn khí thế của người này, y liền biết người này đã từng trải qua vô số lần chém giết.

-Hoặc là thắng, hoặc là chết.

Yến Sắt nhổ một bãi nước bọt kèm theo máu, cười lạnh tiếp đón.





Lang nha bổng quá nặng, hoành đao của Yến Sắt đã bị nện đứt. Thương thế ở vai khiến tốc độ vung đao của y chậm đi. Tuy nhiên tướng địch cầm lang nha bổng kia không dễ gì thương tổn được y. Yến Sắt tránh né lang nha bổng quét tới, thân hình ngửa ra đằng sau đồng thời hai chân nhảy lên đạp vào người tướng địch kia. Cú đạp này rất mạnh, tướng địch phải liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Đẩy được kẻ địch, Yến Sắt thuận tay nhặt lên một cây trường mâu không biết của ai. Trường mâu giống như rắn độc đâm tới tướng địch còn đang lảo đảo chưa ổn định. Phốc một tiếng, trường mâu đâm vào cánh tay phải của y. Yến Sắt uốn trường mâu, đầu mâu xoay tròn, máu lập tức phun ra.

-Buông binh khí!

Yến Sắt rống một tiếng.

Tướng địch cắn răng, tay trái rút một đoản đao ở hông, vung lên chém đứt tay phải của mình. Đầu mâu đang kẹt ở tay phải của y, nếu không làm như vậy thì sẽ bị Yến Sắt khống chế.

Sau khi chém đứt tay phải của mình, tướng địch xông mạnh về phía trước. Thừa dịp Yến Sắt đang kinh ngạc, đâm đoản đao vào bụng Yến Sắt. Yến Sắt vô thức tung cước đá bay tướng địch, không cho tướng định có thời gian xoay tròn đoản đao. Nếu đoản đao xoay tròn, y liền không có đường sống.

Một cước đá bay tướng địch, Yến Sắt không chút do dự đè một tay vào bụng, tay kia thì cầm chuôi đoản đao rút ra, sau đó xé quần áo buộc chặt lại vết thương.

Tướng địch cũng bị thương rất nặng. Một cước vừa nãy của Yến Sắt vào bụng y khiến y suýt nữa bất tỉnh. Binh lính song phương đang bận chém giết, không ai chú ý tới tình cảnh thảm thiết của hai người.

-Khá lắm!

Tướng địch kia giãy dụa đứng lên, một tay sờ vết máu ở khóe miệng:

-Ngưu Bôn ta nửa đời ở sa trường, chỉ thấy qua vài nam nhân chân chính. Ngươi là một trong số đó! Tuy nhiên vẫn là câu nói kia, hoặc là lăn xuống, hoặc là chết!

-Ngươi cũng là một đàn ông, nhưng ngươi là kẻ ngu ngốc.

Yến Sắt há miệng thở hổn hển, ghìm chặt miệng vết thương lại. Y biết chiến tranh còn chưa kết thúc, nếu như thả lỏng thì ruột sẽ chảy ra ngoài.

-Nếu lão tử đã lên đây, con mẹ ngươi muốn lão tử đi xuống sao?

Yến Sắt cảm thấy mình đã chặn được vết thương ở bụng, cầm đoản đao trong tay, nói:

-Nghỉ đủ chưa? Nghỉ đủ rồi thì tiếp tục đi!

-Tốt!

Ngưu Bôn thở dốc:

-Nếu hôm nay lão tử không giết được ngươi, liền không họ Ngưu.

Y sờ soạng một thanh đao trên đất, rống một tiếng rồi đánh tới Yến Sắt. Yến Sắt lắc mình tránh đi một đao, trong nháy mắt hai người lướt qua liền trao đổi một đao. Kỳ thực hai người này đều giống nhau, không thể tu luyện, một thân võ nghệ đều học được từ thực chiến. Chiêu thức không tính là đẹp nhưng đủ độc ác.

Mũi đao để lại vết ở lưng hai người, máu lập tức phun ra. Thanh đao của Yến Sắt tương đối ngắn, nên chịu chút thiệt thòi.

Ngưu Bôn đau tới nhếch miệng, mắng một câu thật con mẹ nó mạnh, xoay người tiếp túc vồ tới. Lúc này một thân binh của Yến Sắt từ phía dưới trèo lên, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Ngưu Bôn. Y không hề nghĩ ngợi liền bóp liên nỏ. Ở khoảng cách này, mũi tên không hề lệch bắn vào lưng Ngưu Bôn.

Mũi tên đâm thật sâu vào bên trong.

Yến Sắt hơi sửng sốt, không nhân cơ hội này ra tay.

-Thắng ngươi như vậy, lão tử không tính là anh hùng! Nhưng ngươi yên tâm, lão tử sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút.

Nói xong, y bước về hướng Ngưu Bôn, nhưng không chú ý tới binh lính thủ quân ở phía sau lao tới, dùng trường mâu đâm vào lưng y. Trường mâu từ đằng sau đâm xuyên qua bụng, đẩy ra phần vừa băng bó, đồng thời còn cắt một ít ruột.

Yến Sắt đau đớn rống lên một tiếng, xoay người cắt đứt đầu người vừa đâm lén.

-Ha ha, hiện tại ngươi cũng không hơn lão tử là bao nhiêu.

Ngưu Bôn quỳ rạp xuống đất bật cười, sau đó đứng dậy cắn răng đi về phía trước:

-Hiện tại ai chết vào tay ai còn chưa xác định!

Yến Sắt cúi đầu nhìn trường mâu ở bụng, hai cái chân mất đi khí lực liền quỳ một gối xuống. Y muốn dùng đoản đao cắt đứt cán mâu, nhưng chém một đao lại không chém đứt, y liền rút trường mâu ra. Lần này y không cảm thấy quá đau đớn, bởi vì trên người từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau.

-Cuối cùng ngươi vẫn bị ta giết.

Ngưu Bôn lảo đảo đi tới trước người Yến Sắt, sau đó dùng toàn bộ khí lực đâm hoành đao vào ngực Yến Sắt. Lúc này khí lực của y cũng đã hao hết, thanh đao chậm rãi đâm vào. Cái lạnh như băng ở ngực khiến Yến Sắt rơi vào hôn mê lần nữa tỉnh lại. Nhìn thấy Ngưu Bôn đang đẩy thanh đao về phía trước, y nhếch miệng cười, máu liền trào ra như thác nước từ miệng.

-Con mẹ ngươi cứ cuốn lấy lão tử…Tính cách này của ngươi, nếu cùng một đội với lão tử, có lẽ chúng ta có thể trở thành huynh đệ?

Yến Sắt thì thào một câu, sau đó dùng khí lực cuối cùng giơ đoản đao lên, dùng hai tay đâm mạnh xuống. Đoản đao đâm vào gáy của Ngưu Bôn, đóng cả người Ngưu Bôn xuống đất. Đâm xong một đao này, Yến Sắt cũng không kiên trì được nữa, thân hình ngã gục vào người Ngưu Bôn.

Máu

Dung hợp vào một chỗ, tuy hai mà một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.