Ngô Nhất Đạo chậm rãi liếc nhìn những người này, có mấy khuôn mặt xa lạ. Hàng Thông Thiên Hạ quá lớn, lớn tới mức ông ta không thể cam đoan người nào cũng trong sạch. Mà những người này nếu không bị sắp xếp vào trong Hắc Kỳ Quân, thì bọn họ vẫn ẩn núp bên trong Hàng Thông Thiên Hạ.
Nếu bọn họ không nhận được mệnh lệnh, thì bọn họ sẽ làm việc cho Hàng Thông Thiên Hạ cả đời. An phận làm việc, thành thật làm người. Nhưng mệnh lệnh tới, khiến tất cả đều thay đổi.
-Mục Lão Cửu, ta nhớ ngươi đã làm ở Hàng Thông Thiên Hạ cũng được 14 năm rồi nhỉ?
Ánh mắt của ông ta dừng lại ở người đầu tiên, cũng là người trả lời câu hỏi của ông ta.
-16 năm.
Lúc cười, Mục Lão Cửu lộ ra bộ răng màu vàng, chỉ có điều nụ cười này lộ vẻ chua xót. Ngô Nhất Đạo còn nhớ y thích nhất là dùng tẩu hút thuốc. Cho nên răng mới vàng như vậy, nhìn như khoai lang nướng.
-Lúc tiên đế mới sáng lập Hàng Thông Thiên Hạ, ta đã tiến vào làm.
Mục Lão Cửu nhắm mắt lại nghĩ một lát rồi nói:
-Lúc đó Hầu gia chuẩn bị xây dựng Hàng Thông Thiên Hạ, ta thì mở một cửa hàng nhỏ ở bên đường. Hầu gia tới quán của ta ăn một chén đậu hũ, ta hỏi Hầu gia ăn ngọt hay ăn mặn, Hầu gia nói ăn ngọt, ta nói không bán.
Ngô Nhất Đạo cườ nói:
-Ừ, ta vẫn nhớ. Sau đó ta nói ta cho ngươi gấp đôi tiền, ta muốn ăn ngọt. Ngươi nói vẫn không bán, ngươi có nguyên tắc làm người. Ta hỏi ngươi, rõ ràng không bán đậu hũ ngọt, vì sao còn hỏi ta. Ngươi nói hỏi ta chỉ là muốn nói cho ta biết, không bán.
-Sau đó Hầu gia cho ta số tiền gấp trăm lần.
Mục Lão Cửu nhếch môi cười:
-Ta nói với Hầu gia rằng, dù dùng tiền đập chết ta, ta cũng không bán.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
-Cho nên ta chiêu mộ ngươi vào Hàng Thông Thiên Hạ.
Mục Lão Cửu nói:
-Kỳ thực ngày đó ta hỏi ngài, là vì Đại Nội Thị Vệ Xử đã tìm hiểu từ sớm. Nguyên quán của ngài ở Giang Nam, thích ăn đậu hũ ngọt. Mà ta hỏi như vậy, chính là muốn thu hút sự chú ý của ngài.
Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc rồi nói:
-Ta nhớ bạn già của ngươi đã qua đời, còn con trai cũng đã lập gia đình rồi phải không?
-Đúng vậy.
Mục Lão Cửu gật đầu.
-Ta sẽ phát trợ cấp thật lớn cho hắn. Nói với hắn rằng, ngươi hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ.
Mục Lão Cửu cười buồn bã:
-Cảm ơn Hầu gia.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu, chỉ ra ngoài, nói:
-Dẫn bọn họ đi, ta không muốn hỏi các ngươi còn bao nhiêu người của Đại Nội Thị Vệ Xử trong cửa hàng của ta, bởi vì ta không muốn nhìn thấy nhiều gia đình phải tiếp nhận trợ cấp. Nếu như lần này các ngươi không xuất hiện, ta nghĩ, tương lai các ngươi đều sẽ nhận được tiền dưỡng lão của Hàng Thông Thiên Hạ mới đúng.
-Không có cách nào.
Mục Lão Cửu nói:
-Ta có đứa con, cho dù có một số việc không muốn làm, nhưng vẫn phải làm. Tuy từ lúc ta gia nhập Đại Nội Thị Vệ Xử tới nay chưa từng mặc áo Phi Ngư Bào, nhưng nó đã khắc sâu trong xương tủy của ta, khó mà xóa đi được. Kỳ thực những người như bọn ta đều giống nhau, chẳng lẽ Hầu gia tưởng bọn ta không muốn an ổn sống nốt quãng đời còn lại sao? Còn nhà, thì còn ràng buộc.
-Sẽ không liên lụy tới người nhà của các ngươi.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
-Ta không phải là người như vậy, Quốc công cũng không phải.
Mục Lão Cửu hỏi:
-Trước khi chết, ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:
-Hỏi đi.
Mục Lão Cửu hỏi:
-Tại sao lại là Phương Giải? Với thực lực của Hàng Thông Thiên Hạ, bất kể hướng về ai, thì Hầu gia đều đạt được địa vị cao hơn hiện tại. Cho dù vẫn theo chân triều đình làm việc, thì có khả năng cũng được nhiều hơn bây giờ.
Ngô Nhất Đạo cười cười:
-Đúng là người của Đại Nội Thị Vệ Xử có khác, tới lúc này rồi còn muốn hỏi mấy thứ đó.
Mục Lão Cửu day day mũi:
-Thói quen mà.
-Biết vì sao lúc trước tiên đế chọn ta quản lý Hàng Thông Thiên Hạ không?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Mục Lão Cửu cẩn thận nghĩ một lát rồi đáp:
-Bởi vì không ai hiểu việc buôn bán hơn ngài.
Ngô Nhất Đạo khẽ gật đầu:
-Đây là đáp án.
Mục Lão Cửu trầm mặc một lúc, không nói gì nữa. Ông ta chắp tay với Ngô Nhất Đạo, sau đó dẫn đầu xoay người ra ngoài. Lúc đi ra ngoài cửa, ông ta nghe thấy Ngô Nhất Đạo nói một câu khiến cái mũi của ông ta cay cay.
-Người thích rượu, cho bọn họ uống thật say. Người thích hút thuốc, cho bọn họ hít đã đời. Người thích thịt ngon, cho bọn họ ăn no. Bất kể như thế nào, bọn họ đều đã từng là người của Hàng Thông Thiên Hạ, đi cũng phải đi thoải mái chút.
-Tạ ơn Hầu gia!
Mục Lão Cửu xoay người vái một cái, sau đó bước nhanh rời đi.
Người thân cận với Ngô Nhất Đạo nhất vốn là Tửu Sắc Tài. Sau khi tên béo kia tới Trường An, người làm việc bên cạnh Ngô Nhất Đạo là một người khác hoàn toàn với Tửu Sắc Tài. Tửu Sắc Tài khéo đưa đẩy, còn người này thì cứng nhắc giống như một khúc gỗ. Trước kia lúc y còn trên giang hồ, được người ta tặng một cái tên hiệu là ‘Cây vạn tuế không ra hoa’. Cây vạn tuế ra hoa mới là thời điểm đặc sắc nhất. Y tên là Cây vạn tuế không ra hoa, là vì nhân sinh của y dường như vĩnh viễn nặng nề, không có chút hứng thú gì.
Y tuổi chừng bốn mươi, bộ dáng bình thường, thuộc loại người đi trên đường cái chẳng ai chú ý tới. Bất kể là tướng mạo hay cách ăn mặc, đều không tìm thấy chỗ nào nổi bật trên người y. Thật giống như cây vạn tuế không ra hoa, hoa không ra, chẳng có gì để xem.
Dường như, không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cho y cười hoặc khóc.
Y tên là Thiết Khai.
-Những người này đáng chết sao?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Thiết Khai gật đầu:
-Đáng chết.
-Có lý do gì không giết không?
-Có!
-Bỏ lý do không chết và lý do phải chết cùng một chỗ, triệt tiêu nhau, bọn họ còn đáng chết không?
Ngô Nhất Đạo lại hỏi.
-Đáng chết.
Thiết Khai trả lời rất nhanh, khuôn mặt không hề thay đổi.
-Vì sao?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
-Dù lý do không phải chết có nhiều hơn cũng vô dụng. Nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể chứng minh bọn họ không nên chết. Nhưng lý do phải chết chỉ cần có một là đủ rồi.
-Ngươi thực không thú vị.
Ngô Nhất Đạo thở dài.
Thiết Khai gật đầu:
-Ta thực không thú vị.
Ngô Nhất Đạo nhìn bóng lưng của những người đã từng là thuộc hạ của mình, không nhịn được lắc đầu:
-Có những lúc ta luôn nghĩ, nếu ta không nắm giữ sinh tử của nhiều người như vậy, có lẽ ta sẽ không có nhiều phiền nhiễu. Dân chúng bình thường, đâu phải đối mặt với nhiều chuyện đau đầu như vậy?
-Dân chúng bình thường, không có được nhiều như ngài. Dân chúng bình thường, hâm mộ ngài hơn ngài hâm mộ bọn họ.
Thiết Khai vẫn mặt không thay đổi trả lời.
-Ngươi quả nhiên không thú vị.
Ngô Nhất Đạo dường như mất hứng thú, khoát tay nói:
-Ngươi lui xuống đi, không cần phải điều tra nữa.
Thiết Khai gật đầu, lui ra ngoài.
Ngô Nhất Đạo nâng chén trà lên uống một ngụm, cảm nhận nước trà nóng từ yết hầu chảy tới dạ dày. Cảm giác này rất thoải mái, ông ta vô thức sờ bụng mình, thì thào một câu:
-Nuốt trọn vào quả nhiên vẫn có khuyết điểm. Nếu không phải có mồi lửa kia, thực không biết có đè được không. Tuy nhiên…vì sao phải chọn Phương Giải? Mục Lão Cửu, ngươi hỏi ta, nhưng ta cũng đâu biết đáp án?
…
…
Vào buổi trưa, Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ phái sứ giả tới bên ngoài đại doanh Hắc Kỳ Quân. Lão già thoạt nhìn đã sáu mươi tuổi này còn sót lại một ít ngạo khí ở hai hàng lông mày. Mặc dù trước mặt ông ta là đội quân hùng mạnh mà cả đời ông ta ít thấy, mặc dù đội quân này đã tấn công tới bên ngoài Đô thành, nhưng ông ta vẫn không muốn mất đi tôn nghiêm.
Ông ta là Đô Ngự Sử của Yến Quốc, là lão già từng tranh luận với Hoàng Đế trên triều đình.
Có lẽ tới lúc này, Mộ Dung Sỉ mới biết người nào có thể sử dụng, người nào không thể sử dụng.
-Mời vào, Chủ Công của chúng tôi đang ở trong lều lớn.
Trần Hiếu Nho vươn tay mời. Nam Yến Đô Ngự Sử Đỗ Hướng Bình lập tức đi vào trong đại doanh Hắc Kỳ Quân. Ông ta cố ý để mình nhếch cằm lên, ngực cũng nâng cao.
Tới bên ngoài lều lớn, ông ta chỉnh lại quần áo rồi mới đi vào.
Phương Giải ngồi phía sau bàn đang vẽ cái gì đó. Hắn vẫn không quen dùng bút lông, dùng bút than vẽ đường cong hiển nhiên dễ dàng hơn là dùng bút lông. Nhìn thấy sứ giả Nam Yến tiến vào, Phương Giải chỉ vào cái ghế, nói:
-Chờ ta một lát, ta sắp vẽ xong rồi.
Đỗ Hướng Bình hơi ngạc, lửa giận lập tức bốc lên trong lòng. Theo ông ta, Phương Giải biểu hiện như vậy chính là ngạo mạn vô lễ.
Cho nên ông ta không ngồi, đứng thẳng tắp nhìn Phương Giải.
Mà Phương Giải, đâu thèm để ý.
Lại qua chừng 20 phút, Phương Giải buông bút than xuống, giãn người một cái, nói:
-Đã lâu rồi không nhớ lại, cho nên khó tránh khỏi có chút sai lầm. Tuy nhiên chắc là không sai quá nhiều. Trí nhớ của mình luôn rất tốt.
Đỗ Hướng Bình không hiểu Phương Giải đang nói gì, cho nên vô thức nhìn lên tờ giấy lớn trên bàn. Mới nhìn có chút mê man, nhưng sau vài phút, ông ta liền biến sắc.
-Đây là…
Ông ta giơ tay chỉ vào tờ giấy, sắc mặt hơi trắng bệch.
-Thành Đại Lý.
Phương Giải gật đầu:
-Nhiều năm trước ta đã từng tới Đại Lý, cũng không biết Đại Lý trong trí nhớ có khác gì với Đại Lý bây giờ không. Tuy nhiên chắc chỉ khác ở chi tiết, còn đại cục vẫn như vậy. Ta vốn không có hứng thú tán gẫu với người của Mộ Dung Sỉ phái tới. Tuy nhiên vừa lúc vẽ tấm bản đồ này thì ngươi tới, cho nên ta muốn hỏi xem, bản đồ này có chính xác không?
Đỗ Hướng Bình bước nhanh tới, nhìn chằm chằm vào bản đồ mà Phương Giải vừa vẽ xong. Ông ta nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, càng nhìn càng kinh hãi, bàn tay không nhịn được run lên.
-Ngươi…ngươi tới Đại Lý từ khi nào?
Ông ta không nhịn được hỏi.
-Chừng…15 năm rồi.
Phương Giải cười cười:
-Thế nào, bản đồ ta vẽ có chính xác không?
-Mười lăm năm…
Khóe miệng của Đỗ Hướng Bình run rẩy, qua hồi lâu mới thở dài:
-Mười lăm năm trước, ngươi mới chỉ là một đứa trẻ con bốn, năm tuổi. Nhà bình thường, đứa trẻ như vậy còn đang trốn trong lòng mẫu thân làm nũng, cho dù biết điều thì cũng chỉ mới biết chữ nghĩa. Mà ngươi, không ngờ lại nhớ rõ ràng bố cục của Đại Lý…Khó trách…khó trách không ai ở Đại Yến là đối thủ của ngươi.
-Bản đồ này chẳng có tác dụng gì.
Phương Giải cười nói:
-Chỉ là trong lúc rảnh rỗi vẽ ra mà thôi.
Hắn ngồi xuống hỏi:
-Nói đi, Mộ Dung Sỉ phái ngươi tới làm gì?
Đỗ Hướng Bình hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi nói:
-Bệ hạ nói…chỉ cần Quốc công đồng ý lui binh, về sau Đại Yến nguyện ý xưng thần với Đại Tùy, hàng năm tiến cống, hàng tháng thăm viếng. Từ trên xuống dưới của Đại Yến, đều là con dân của Đại Tùy.
-Hiện tại chẳng phải sao?
Phương Giải hỏi.
Đỗ Hướng Bình nói:
-Hiện tại không phải, trước kia cũng không phải.
Phương Giải ừ một tiếng:
-Trở về đi. Mười lăm năm trước ta đã nghe qua tên tuổi của ngươi. Lúc đó ngươi đã là Đô Ngự Sử của Ngự Sử Đài rồi. Mười lăm năm, chức quan của ngươi vẫn không thay đổi. Ta vốn tưởng rằng, với tư lịch của ngươi đã sớm lên làm Tể tướng. Mộ Dung Sỉ khiến ngươi mọc rễ ở cái ghế Đô Ngự Sử, là vì muốn trả thù triều thần, cũng là sợ đắc tội triều thần. Lần này phái ngươi tới mà không phải Chu Kiểm Toán, cũng không phải võ tướng trong quân đội Nam Yến, là vì Mộ Dung Sỉ biết chỉ có ngươi dám chịu chết.
Phương Giải cười cười:
-Lúc biết được tên của sứ giả Nam Yến, ta biết ngay ngươi tới chính là muốn tự sát ở trong quân của ta. Nếu ngươi chết ở đây, sẽ kích khởi chí khí phản kháng của quân dân thành Đại Lý…Mộ Dung Sỉ và ngươi nghĩ thật quá đẹp rồi.
Bả vai của Đỗ Hướng Bình run rẩy, không biết nên nói cái gì. Đã chuẩn bị nhiều lời nói dõng dạc, nhưng một câu cũng không nói lên lời.
-Ta kính trọng trung thần, bất kể là kẻ thù hay bằng hữu.
Phương Giải cuộn lại tấm bản đồ thành Đại Lý vừa vẽ xong rồi đưa cho Đỗ Hướng Bình:
-Trở về nói với Mộ Dung Sỉ, dựa vào cái chết của một lão thần sẽ không kích khởi dân tâm đâu, mà chỉ khiến cho người ta coi thường. Ta có người bằng hữu họ Mộ Dung, là vị Thái Tử cuối cùng của Đại Thương. Ngươi hỏi y xem, còn nhớ không?