-Không thể để cho hắn đi.
Tang Táp Táp thì thào một câu, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ấm áp. Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện một bàn tay lớn và ôn hòa đang nắm lấy tay mình.
-Ta biết nàng đang nghĩ gì.
Phương Giải nhìn nàng, lắc đầu nói:
-Xin lỗi nàng vì ta không có năng lực ngăn lại y.
Trong lòng Tang Táp Táp có chút đau đớn. Người nam nhân này nói xin lỗi nàng, hai chữ này khiến cho nàng khổ sở. Nàng có thể cảm giác được sự áy náy trong lòng Phương Giải, cũng có thể cảm giác được sự mất mát trong lòng hắn.
-Chẳng qua là muội cảm thấy, y nhất định có liên hệ với núi Ngộ Đạo.
-Ừ.
Phương Giải gật đầu:
-Y nói ta là Thiên Tuyển, nàng từng nói Đại Luân Minh Vương từng nhắc tới hai chữ Thiên Tuyển và Thiên Thụ. Lúc trước Đại Luân Minh Vương đi theo tổ tiên của nàng là Tang Loạn, rất nhiều việc khẳng định là nghe từ Tang Loạn. Người này không có ấn tượng tốt gì với Phật tông, mà y lại có thể nói tới Thiên Tuyển, có lẽ y thực sự có quan hệ với núi Ngộ Đạo.
Phương Giải nghĩ một lát rồi hỏi:
-Trên núi Ngộ Đạo còn có người nào khác không?
-Tu vị của phụ thân không cao lắm, thậm chí còn kém hơn cả muội. Trên núi Ngộ Đạo có lẽ còn có cao nhân ẩn cư nào đó, nhưng trong số những người muội biết không có ai như y. Huynh nhìn thấy không, vừa rồi y nuốt ngọn lửa của huynh! Ngày đó huynh giao chiến với La Diệu…
-Y gọi công pháp đó là Thôn Thiên Công.
Phương Giải lại nhớ tới lần quyết chiến với La Diệu kia, cái người vượt qua kết giới của La Diệu rồi nuốt mất tu vị của La Diệu.
-Không phải y.
Phương Giải lắc đầu:
-Vừa rồi ta tưởng là y, nhưng bây giờ ta khẳng định không phải là y. Ta vẫn còn nhớ ánh mắt kia, nó cực kỳ tham lam. Trong mắt người này không có sự tham lam. Có lẽ, bởi vì y không cần phải tham lam làm gì. Y nói La Đồ tu luyện Thôn Thiên Công…
Phương Giải nhớ tới những lần mình gặp gỡ La Đồ ở Tả Tiền Vệ, sau đó lắc đầu:
-Nhưng cũng không phải là La Đồ. Tuy La Đồ tham lam, nhưng y giấu diếm tham lam tốt hơn người kia. Ngày đó người kia không hề che dấu sự tham lam của mình.
Phương Giải nghĩ tới người kia, lần đầu tiên nói chuyện với nhau ở trong thành Trường An, ánh mắt đó khiến cho hắn giật mình. Chẳng qua lúc đó sự tham lam trong ánh mắt như ẩn như hiện. Mà cái ngày cắn nuốt La Diệu, sự tham lam đó được phóng đại vô hạn.
Phương Giải nhìn về hướng người mặc áo trắng rời đi, bàn tay nắm Tang Táp Táp càng chặt hơn.
…
…
Từ con sông nhỏ ở phía bắc thành Kim An đi về phía đông chừng mười dặm có một rừng trúc, rừng trúc nằm bên cạnh một ngọn núi nhỏ. Nơi này không có phong cảnh hùng vĩ, nhưng lại có vẻ đẹp của sự tĩnh lặng. Rừng trúc rất sâu, từ con đường nhỏ đi vào bên trong khoảng 10 mét, ánh sáng liền trở nên âm u. Cây trúc cao ngất, lá dày đặc, che mất ánh mặt trời rạng rỡ.
Nam tử áo trắng xuất hiện ở bên ngoài rừng trúc, hơi dừng lại một lát rồi đi vào. Đi được hơn mười mét, thì có một người chùm kín trong áo choàng màu đen cung kính đứng ở nơi đó. Nhìn thấy nam tử áo trắng tới, y lập tức khom người thi lễ:
-Chủ tử.
Nam tử áo trắng khẽ gật đầu, đi tới một tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống, cúi người rửa tay vào dòng suối. Dường như y thích sự mát lạnh của dòng nước, cho nên y nâng lên uống một ngụm.
-Ngươi thật cẩn thận.
Y thản nhiên nói một câu.
Nam tử che kín trong áo choàng hơi cúi người nói:
-Chủ tử từng dặn ta cẩn thận một chút, cho nên ta không dám khinh thường. Hơn nữa nơi này cách đại doanh Hắc Kỳ Quân không xa, cho nên phải cẩn thận gấp đôi.
-Bảo ngươi lưu lại bên cạnh Phương Giải, chỉ là muốn ngươi thay ta bảo vệ hắn mà thôi.
Nam tử áo trắng nhẹ nhàng nói.
-Chủ tử, ta biết là không nên hỏi, nhưng ta vẫn tò mò…dường như Phương Giải có chỗ nào đó đặc biệt khiến cho ngài cảm thấy hứng thú, cho nên ngài mới phái ta bảo vệ hắn. Nhưng ta đã quan sát một thời gian khá lâu, người này có rất nhiều khuyết điểm. Hắn không phải là một kiêu hùng đủ tư cách, làm việc lỗ mãng và tùy hứng, tâm địa không đủ lạnh lùng, cũng không biết cách loại bỏ một số tình cảm dư thừa. Tuy hắn quả thực là nhân tài, nhưng tương lai khó thành đại sự.
-Ta chỉ bảo ngươi bảo vệ hắn mà thôi, chứ không bảo ngươi nghĩ nhiều như vậy. Ta cần hắn thành đại sự sao?
Nam tử áo trắng liếc nhìn người nọ một cái, người nọ vội vàng cúi đầu:
-Chủ tử tất nhiên là không cần. Nếu Chủ tử nguyện ý, toàn bộ thiên hạ này đều là của Chủ tử.
-Ăn ngon không?
Nam tử áo trắng bỗng nhiên hỏi một câu.
Người nọ hơi sững sờ, sau đó kéo áo bào quỳ xuống:
-Ta tự ý làm chủ, mong Chủ tử trách phạt!
-Có biết vì sao lúc trước ta chọn ngươi không?
Nam tử áo trắng nói:
-Chính vì ngươi tham lam. Một người càng tham thì càng có ý chí chiến đấu. Đợi ngươi đủ tham, ta mới truyền cho ngươi Thôn Thiên Công. Cho nên, nếu ngươi không nói, ta cũng không biết ngươi sẽ lựa chọn như thế nào. Nếu ta đoán không sai, vào cái ngày Phương Giải và La Diệu quyết chiến, nhất định là ngươi đợi tới thời khắc cuối cùng rồi mới ra tay. Chỉ khi La Diệu vứt bỏ một thân tu vị để chiếm đoạt cơ thể của Phương Giải, thì mới là thời cơ tốt nhất.
-Đúng vậy!
Người nọ cúi thấp đầu nói:
-Không nằm ngoài dự đoán của Chủ tử, đúng là ta đã đợi La Diệu vứt bỏ tu vị của mình rồi mới ra tay. Sau đó…sau đó nuốt tu vị của y.
-Đại Luân Minh Vương có thể tính là thông minh, nghĩ ra được biện pháp trốn tránh luân hồi. Tuy hơi ghê tởm, nhưng tốt xấu y có thể dựa vào việc còn sống khiến cho Nguyên thần lực hùng mạnh hơn. Đây mới là thuốc bổ tốt nhất, cần được tẩm bổ hơn cả tu vị. Cho nên sau khi nuốt tu vị của La Diệu, ngươi liền cảm thấy mình rất mạnh rồi phải không?
Nam tử áo trắng bình thản hỏi, sau đó quay đầu nhìn người nọ.
Ầm một tiếng!
Người phủ kín trong áo choàng kia bị một áp lực bất thình lình ép xuống đất, chỉ lộ ra một cái đầu. Y muốn ngoi lên, nhưng trên khuôn mặt đều là sự đau đớn. Trong phạm vi mấy trăm mét, mọi cây trúc đều oằn xuống vì thứ áp lực này, phát ra tiếng kêu ken két.
-Ta có thể tha thứ cho tôi tớ của mình tham lam, bởi vì từ trước tới nay, tham lam luôn là động lực để con người ta tiến về phía trước. Nhưng nếu tâm tham biến thành tâm dã, vậy ta làm sao chịu được?
Y giơ tay lên, một bàn tay thon dài sạch sẽ.
Nam tử chùm trong áo choàng sợ hãi, cầu xin nói:
-Chủ tử… ta chưa bao giờ có suy nghĩ phản bội ngài, chưa từng có…Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn làm theo lời chỉ bảo của Chủ tử. Bất kể là ở Đại Tùy hay là ở bên cạnh Phương Giải, cho dù có tư tâm và tham niệm, cũng không dám làm lỡ đại sự của Chủ tử.
Nam tử áo trắng vươn tay nắm lại trong hư không, sắc mặt của người nọ càng thêm đau đớn. Thân thể của y run rẩy kịch liệt, giống như đang phải chịu sự đau đớn tột cùng. Sau khi nam tử áo trắng nắm chặt tay, liền kéo về phía ngực của mình một cái. Lập tức có một bóng người mơ hồ điên cuồng vặn vèo bị túm ra từ đỉnh đầu của người kia.
Ảo ảnh này giống như một con dã thú không ngừng giãy dụa gầm thét, thô bạo ác độc, nhưng không làm sau thoát khỏi bàn tay của nam tử áo trắng. Sau một lát, ảo ảnh này bị nam tử áo trắng kéo ra khỏi thân thể của người nọ.
Nam tử áo trắng nhìn ảo ảnh này, thở dài nói:
-Trên đời này, không ai có tham vọng và sự không cam lòng hơn ngươi.
Sắc mặt của nam tử chùm trong áo choàng tái nhợt giống như tờ giấy, mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống khuôn mặt của y. Nếu không phải thân thể của y bị khảm hoàn toàn trong đất, chỉ sợ lúc này y đã xụi lơ rồi. Y nhìn ảo ảnh giữa không trung, trong mắt ngoài sợ hãi ra còn có rung động.
-Ngươi cho rằng ngươi đã nuốt y?
Nam tử áo trắng nhìn về phía người nọ, chậm rãi lắc đầu:
-Mặc dù là bị trọng thương, nhưng tinh thần lực của y vẫn vượt xa ngươi…Sở dĩ ngươi có thể nuốt được y, là vì y nguyện ý để cho ngươi nuốt. Y đã mất đi thân thể, muốn đoạt phách Phương Giải. Nhưng ngươi tới, nuốt tu vị của y, y bị quấy nhiễu không còn cơ hội đoạt phách nữa. Cho nên y gần như không do dự nghĩ tới biện pháp thứ hai, chính là để cho ngươi nuốt.
Nam tử áo trắng lại quay đầu nhìn ảo ảnh đang giãy dụa:
-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, không bao lâu nữa, tinh thần lực của ngươi sẽ bị y cắn trả, thân thể của ngươi liền biến thành thân thể mới của y. Ta không cho rằng tham lam là điều xấu. Bất kỳ chuyện gì đều có hai mặt, nhưng lòng tham không đáy thường có kết cục rất thảm.
Nam tử áo trắng xiết chặt tay lại, ảo ảnh kia lập tức phát ra tiếng kêu rên.
-Ngươi vẫn quá coi thường y rồi. Có thể sáng lập ra Phật tông ngàn năm cơ nghiệp, có thể nghĩ ra phương pháp tránh né luân hồi, còn có thể vì tự bảo vệ mình mà chia bản thân ra làm hai, bất kể là lòng tham hay dã tâm, ngươi đều kém xa y. Y đã tính kể cả nghìn năm rồi, ngươi làm sao bằng y được?
Nam tử áo trắng hé miệng, một ngọn lửa màu vàng lập tức phun ra. Ngọn lửa sau khi rời khỏi miệng y, lập tức quấn quanh ảo ảnh kia. Ảo ảnh kia càng thêm giãy dụa kịch liệt, phát ra thanh âm giống như là ống bễ, cực kỳ thê lương.
-Mượn một ngọn lửa, tiễn đưa linh hồn ngươi.
Nam tử áo trắng nhìn ảo ảnh, nói:
-Sống nghìn năm là đủ rồi.
Vài phút sau, ảo ảnh bị ngọn lửa màu vàng đốt sạch. Nhưng tiếng gào thét thê lương kia giống như muốn phá tan tất cả để bay ra ngoài, lại bị một chùm sáng màu trắng ngăn cản.
Mà lúc này, nam tử chùm kín trong áo choàng giống như bị mất ba hồn bảy vía, sợ tới mức run rẩy không ngừng.
-Lần này ta tạm tha cho ngươi
Nam tử áo trắng giơ tay lên trên, nam tử chùm kín trong áo choàng lập tức ngoi lên từ mặt đất. Mất đi mặt đất chống đỡ, y lập tức ngã xuống rồi nôn mửa. Nôn tất cả những thứ trong bụng, mãi tới khi chỉ còn nôn ra nước màu vàng.
Sắc mặt của y cực kỳ khó coi, giống như có thể chết bất kỳ lúc nào.
-Tạ ơn…tạ ơn Chủ tử!
Qua hồi lâu, nam tử chùm trong áo choàng mới chật vật đứng lên, lần nữa quỳ xuống trước người nam tử áo trắng. Y không dám ngẩng đầu nhìn, cũng không biết y còn đang sợ hãi với cái cảnh lúc trước, hay là sợ đối diện với nam tử áo trắng. Thân thể của y vẫn run rẩy kịch liệt.
…
…
-Ta muốn nhìn rõ ràng, cho nên cần Phương Giải sống.
Nam tử áo trắng ngẩng đầu, xuyên qua rừng trúc nhìn lên bầu trời:
-Thế gian này rốt cuộc có một loại lực lượng nào đó đang thao túng hay không, tới hiện tại ta vẫn chưa tìm ra được đáp án. Ta muốn nhìn thấy tất cả, nhưng luôn bị biểu hiện giả dối mê hoặc ánh mắt. Phương Giải là Thiên Tuyển, không ai thích hợp hơn hắn giúp ta thấy rõ ràng. Ta muốn hắn còn sống, dựa theo thân phận của Thiên Tuyển để thành công. Sau khi hắn thành công, hoặc là trong quá trình thành công, ta có thể mượn hắn để thấy rõ ràng. Liêu có phải tồn tại một thứ trật tự mà không ai có thể chạm vào hay không.
-Ta không giết ngươi,, không phải vì ngươi không nên chết, mà là vì Phương Giải còn cần ngươi bên cạnh.
Nam tử áo trắng áo trắng nhìn người nọ, nói:
-Dù tham hơn nữa cũng phải có giác ngộ…Phương Giải là quân cờ để ta nhìn thấu bầu trời. Mà ngươi chỉ là quân cờ bên dưới quân cờ kia mà thôi, ngươi hiểu chưa?
-Đã hiểu!
Người nọ vội vàng gật đầu.
-Vừa rồi ngươi hỏi ta, tại sao là Phương Giải mà không phải là người khác.
Nam tử áo trắng trầm mặc một lúc rồi nói:
-Bởi vì hắn là người thích hợp nhất, chỉ đơn giản như vậy.
Nói xong câu đó, nam tử áo trắng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Người nọ vội vàng tránh đường, đợi nam tử áo trắng đi được mấy bước liền không nhịn được hỏi:
-Chủ tử, nếu như Phương Giải hoài nghi ta thì sao?
Nam tử áo trắng quay đầu nhìn y một cái, thản nhiên nói:
-Ta muốn Phương Giải còn sống là vì hắn hữu dụng. Hiện tại ngươi còn sống là vì ngươi còn hữu dụng…
Người nọ run một cái, không dám nói nữa.
…
…
Thương thế của Mạt Ngưng Chi không nặng lắm, chỉ là bị lực phản chấn làm cho kinh mạch bế tắc nên mới rơi xuống. Nàng vì cứu Trầm Khuynh Phiến nên ra một đao gấp gáp. Với lại tính cách tự phụ của nàng khiến cho nàng hơi khinh địch. Lần này lực phản kích khiến cho nàng chấn động tới bất tỉnh. Lúc rơi xuống, vừa vặn được Phương Giải tiếp lấy.
May mắn, tốc độ của bạch sư đủ nhanh, mới có thể đuổi kịp các nàng.
Lại nói tiếp, tu vị của ba nữ nhân này đều rất dũng mãnh. Kiếm của Trầm Khuynh Phiến, đao của Mạt Ngưng Chi, cộng thêm tu vị của Tang Táp Táp, nếu ba người này chuẩn bị từ trước rồi liên kết lại, chưa hẳn không ngăn được một đạo kiếm khí kia. Dù sao kiếm khí kia không phải là nội kình của nam tử áo trắng, chỉ là bắn kiếm khí của Trầm Khuynh Phiến trở về mà thôi.
Sau khi trở lại đại doanh, Phương Giải bố trí ổn thỏa cho các nàng. Nghe thân binh nhắc nhở, hắn mới nhớ tới còn phải gặp Đỗ Mục. Phương Giải biết thành Kim An không ngăn cản được Hắc Kỳ Quân, cho nên ngay từ lúc đầu liền biết Đỗ Mục chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Trở lại lều lớn, Phương Giải ngồi xuống lệnh cho người gọi Đỗ Mục vào. Vị danh sĩ của thành Kim An này lúc tiến vào sắc mặt rất khó coi. Bởi vì sau khi chạy về y càng nghĩ càng sợ hãi. Lúc ấy sao mình lại ngu ngốc như vậy. Nếu không phải Phương Giải bảo y đi trước, thì có lẽ y đã bị giết rồi.
-Trong thành Kim An có bao nhiêu quân coi giữ?
Phương Giải không cho Đỗ Mục có cơ hội mở miệng trước, liền hỏi thẳng.
-Không dưới ba vạn.
Đỗ Mục hơi sững sờ, sau đó vội vàng trả lời.
Phương Giải ừ một tiếng, chỉ ra ngoài, nói:
-Hôm nay ta không muốn giết người, ngươi đi đi. Sau khi trở về nói với Ninh Hạo, sáng sớm ngày mai Hắc Kỳ Quân bọn ta sẽ công thành, bảo y mang theo ba vạn binh này trông coi cẩn thận vào.
Đỗ Mục cười xấu hổ:
-Công gia…kỳ thực trong thành có chưa tới một vạn binh mã.
Phương Giải có chút không kiên nhẫn, khoát tay nói:
-Sở dĩ bảo ngươi trở về, chỉ là không muốn liên lụy tới người vô tội. Ta không có hứng thú nghe ngươi nói dối. Mặc kệ ngươi chuẩn bị thế nào thì giữ lại trong đầu đi. Hôm nay ta không muốn nói thêm gì nữa. Người đâu, đưa y ra ngoài.
Hai Kiêu Kỵ Giáo tiến vào muốn kéo Đỗ Mục ra ngoài, Đỗ Mục vội vàng cúi người nói:
-Công gia, thành Kim An tuy nhỏ, quân coi giữ tuy ít, nhưng nếu khai chiến, dù chết một binh lính, thì chẳng phải Hắc Kỳ Quân vẫn sẽ tổn thất sao? Nếu có thể giải quyết một cách yên bình, thì dù sao vẫn hơn là máu chảy thành sông.