Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 334: Chương 334: Đại lễ




Lão già què nghiêng đầu liếc nhìn lão bản nương, trầm mặc một lúc ngữ khí rất nhẹ nói:

- Kỳ thực ta rất ngưỡng mộ ngươi, năm đó ngươi còn có thể theo Vương gia Tây hành.

- Ngưỡng mộ?

Lão bản nương có chút sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu:

- Nếu mỗi ngày ngươi đều nhìn thấy bằng hữu bỏ mình mà đi, có thể ngươi sẽ không ngưỡng mộ ta nữa. Năm đó Tây hành mấy trăm người, phân nửa trong đó hình dáng họ thế nào ta cũng không nhớ nổi, bảy mươi phần trăm số người ta không biết tên, nhưng thời điểm đó họ chính là bằng hữu của ta, ta có thể yên tâm đem lưng của mình giao cho họ. Vốn dĩ là người xa lạ, sau đó biến thành bằng hữu cùng tử cùng sinh. So với cái chết, sống còn đau khổ hơn nhiều.

Nàng dừng lại một chút nói:

- Nam nhân của ta không muốn nhớ lại chuyện cũ, cũng không cho ta nhớ.

Lão già què không biết nói gì, trầm mặc một lúc sau đó cười cười chuyển chủ đề:

- Phương Giải tìm ngươi, cầu ngươi đi cùng Hồng Tụ Chiêu, hắn có phải có dự định gì không?

- Hắn muốn để ta sống.

Lão bản nương cười cười nói:

- Tên nhóc đó, tự cho rằng mình rất thông minh… Mấy ngày nay ta không có được nghỉ ngơi, ta sống trong phủ đệ của Di Thân Vương, kì thực là đang ngầm điều tra chuyện vương gia Tây hành năm đó. Ta vẫn luôn hoài nghi Tây hành năm đó không có đơn giản như vậy, lúc ấy bởi vì cấp báo của Lý Viễn Sơn, vương gia liền vội vã rời khỏi thành Trường An. Trải qua nhiều năm như vậy, ta cứ không kìm được nghĩ chuyện năm đó không lẽ là người Mông Nguyên dự định ám sát hoàng đế thật?

- Ngươi không có trải qua trận chém giết đó, chúng ta khi ấy không cảm thấy có gì dị thường. Nhưng sau này mỗi lần hồi tưởng lại, ta đều cảm thấy không hợp lý. Phản ứng của người Mông Nguyên khi đó dường như quá kịch liệt, tựa hồ họ còn phẫn nộ hơn chúng ta. Khi đó chúng ta cho rằng là vì âm mưu của họ bị phát hiện thẹn quá hóa giận, tóm lại chính là giết người. Càng giết lại càng đỏ mắt, chúng ta chiếm ưu thế, cho nên ngay từ đầu đã giết một cách sảng khoái. Sau này Mông Nguyên không ngừng có cao thủ đến, người của chúng ta tử thương càng lúc càng nhiều.

- Sau này ta cẩn thận hồi tưởng lại, phát hiện rất nhiều điểm nghi vấn.

Lão bản nương nói:

- Thứ nhất, Tây hành năm xưa, trong những tu hành giả Mông Nguyên đầu tiên gặp phải không có thực lực rất mạnh, ngược lại người Phật tông chạy đến sau này tu vi đều không tục. Thứ hai, chuyện này do người của quân đội phát hiện, nhưng cho đến cuối cùng người của quân đội cũng không tham gia. Thứ ba, năm đó vương gia Tây hành, được lợi lớn nhất là ai?

Lão già què cẩn thận ngẫm nghĩ một chút trả lời nói:

- Ý của ngươi là, người Mông Nguyên và vương gia đều đã bị lừa?

Lão bản nương gật gật đầu:

- Lúc Phương Giải nói cho ta biết Di Thân Vương muốn tạo phản, ta cuối cùng mới hiểu. Chuyện này, từ đầu đến cuối chính là một âm mưu. Năm đó vương gia rời khỏi thành Trường An, được lợi lớn nhất chính là Di Thân Vương. Nếu hắn thực sự có ý tạo phản, e ngại nhất là ai? Tuyệt đối không phải bệ hạ, mà là vương gia! Vương gia rời khỏi Trường An, hắn mới có thể yên tâm bạo gan chuẩn bị cho kế hoạch… Mặc dù ta không hiểu tại sao hắn kéo dài đến tận bây giờ, nhưng khẳng định chuyện này có liên quan đến Di Thân Vương.

Lão già què ngẩn ra sau đó hỏi:

- Cho nên Phương Giải mới bảo ngươi đi theo Hồng Tụ Chiêu?

Lão bản nương cười cười:

- Hắn là sợ ta sẽ trực tiếp đi tìm Di Thân Vương.

Nàng sửa lại mấy sợi tóc xòa trước trán:

- Tiểu tử đó hiểu tính khí của ta, cho nên mới khẩn cầu ta đến đi cùng với Hồng Tụ Chiêu các ngươi, còn nghĩ ra một lý do rất tốt, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.

- Lý do gì?

- Hắn nói vũ đài của Hồng Tụ Chiêu lớn nhất, lúc biểu diễn là nơi cách hoàng đế gần nhất. Với thân phận của Di Thân Vương, tự nhiên sẽ không cách hoàng đế quá xa. Hắn nói nếu ngươi muốn động thủ, đi theo Hồng Tụ Chiêu là tốt nhất, hơn nữa Hồng Tụ Chiêu đều là nữ nhân, có thể yểm hộ thân phận của ngươi.

Lão già què nói:

- Nói vậy cũng đúng.

Lão bản nương cười nói:

- Ngươi đúng là ngốc, nếu Di Thân Vương thật sự có ý định tạo phản, không lẽ hắn ngốc đến mức ngồi cùng một chỗ với hoàng đế? Nếu hắn hôm nay tất phản, vậy hắn khẳng định sẽ không xuất hiện trên đại lễ xuất binh. Phương Giải nói như vậy, đơn giản là không muốn để ta xông vào chỗ chết.

Lão già què ngạc nhiên, sau đó gật gật đầu.

- Tại sao ngươi lại nói với ta những chuyện này?

Lão già què hỏi.

Lão bản nương mỉm cười nói:

- Ta nói với ngươi những chuyện này, là muốn cho ngươi biết ta vì sao lại đến, cũng muốn cho ngươi biết ta tại sao lại đem bình rượu hoa lê cuối cùng giao cho ngươi.

Sắc mặt lão già què mãnh liệt biến đổi:

- Ngươi định…

- Ừm!

Lão bản nương rất nghiêm túc nói:

- Nếu Di Thân Vương thực sự tạo phản, hắn sẽ phải ở lại vương phủ chỉ huy toàn cục! Nếu hắn muốn giết hoàng đế, tất phải đem cao thủ trong tay phái đi. Hiện tại phòng bị của phủ Di Thân Vương đang ở mức độ thấp nhất, ta lúc này không đi sau này sẽ hối hận. Ta muốn hỏi hắn, năm xưa vương gia Tây hành có phải là do hắn sắp đặt. Mấy trăm mạng người mất ở Tây Bắc, ta phải hỏi cho ra lẽ.

Câu này vừa nói xong, thân ảnh lão bản nương đột nhiên bay lên rời khỏi càng xe.

- Đừng làm mất rượu hoa lê của ta, nếu ta không chết, còn phải tìm ngươi đòi lại!

Lão già què trơ mắt nhìn lão bản nương rời đi mà không thể ngăn cản. Mặc dù tu vi của hắn mạnh hơn lão bản nương, nhưng một cửu phẩm cao thủ nếu cố ý muốn đi, sao có thể dễ dàng cản được? Hơn nữa, ngày hôm nay quá quan trọng, hắn nếu rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho nên hắn rất đau khổ.

Đúng lúc này, màn che của cỗ xe ngựa phía trước vén lên, Tức đại nương vẫy tay gọi lão già què. Thân hình lão già què lóe lên một cái, đã xuất hiện trên cỗ xe ngựa phía trước.

- Lạc gia, ngươi đi đi.

Tức Họa Mi mỉm cười nói:

- Năm xưa ngươi không thể theo vương gia Tây hành, ngươi hối hận mười mấy năm. Hôm nay nếu không đi tìm Di Thân Vương tính sổ, ngươi sẽ hối hận cả quãng đời còn lại. Hồng Tụ Chiêu đã trói buộc ngươi mười mấy năm, khiến ngươi không thể thoải mái làm việc mình muốn làm. Hôm nay chính là thời điểm kết thúc mọi thứ, ngươi không cần lo lắng cho Hồng Tụ Chiêu.

Lão già què sống mũi cay cay, đem bình rượu hoa lê đưa cho Tức Họa Mi:

- Giao cái này cho tiểu tử thối Phương Giải, nếu ta và Đỗ Hồng Tuyến không về, bảo hắn đưa cho Tô Đồ Cẩu!

Tức Họa Mi nhận bình rượu, chậm rãi gật đầu.

Lão già què bỗng nhiên ha ha cười lớn, thân hình mở ra như một con hùng ưng mạnh mẽ bay đi. Tiếng cười phiêu đãng trong không trung, nghe vang đặc biệt. Khoảng khắc này, hắn giống như một người khổng lồ thoát khỏi gông xiềng trói buộc, tự do dũng mãnh. Tức Họa Mi nhìn bóng người dần biến mất, trong mắt hiện lên một tia áy náy.

- Ta nên sớm thả ngươi đi, chỉ là sợ rằng ngươi sẽ chết… Lạc gia, bảo trọng!

Nghi thức sớm của hoàng đế đã chuẩn bị xong xuôi, đại đội nhân mã đang chờ trước Thái Cực Cung đại điện. Ngự liễn khổng lồ do mười tám con bảo mã kéo, cao đủ ba mét, xung quanh ngự liễn, năm trăm cấm quân nghiêm nghị mà đứng. Ngự liễn rất lớn, bốn góc đều có thị vệ đứng canh, tổng cộng tám người. Tám người này, trên người mặc dù là phi ngự bào của Đại nội thị vệ xử, nhưng căn bản không phải người của Đại nội thị vệ xử.

Trước đội ngũ cấm quân, là phi ngư bào và kim qua võ sĩ mở đường. Phía sau là rất nhiều thái giám và cung nữ. Cuối cùng, mới là một trăm linh tám kĩ sĩ uy phong lẫm liệt.

Văn võ bá quân đều chờ trước cửa Thái Cực Cung, phân thành hai hàng. Những người đêm qua bị hoàng đế giữ lại trong cung quay sang nhìn nhau, sắc mặt đều đặc biệt khó coi. Có thể họ đã có dự cảm, cuộc sống của mình sắp đi đến hồi kết. Nhưng giờ khắc này, họ chỉ có thể để mặc vận mệnh kéo họ tiến lên phía trước.

Hoàng đế thay đổi một thân triều phục long trọng, bộ y phục này chỉ riêng việc mặc thôi đã rất phức tạp. Mấy cung nữ cẩn thận sửa sang, chỉ sợ phạm phải một sai lầm nhỏ. Không lâu trước đó, hoàng đế mới hạ chỉ phạt gậy một cung nữ tay chân vụng về. Bởi vì nàng ta làm rơi hoàng quan của bệ hạ, cho dù bị đánh chết cũng không ai dám nói đỡ cho nàng. Mặc dù cũng rất đáng thương, nhưng hoàng đế trừng phạt như vậy cũng không có gì quá đáng.

Cho nên những cung nữ này đều rất cân thẩn, chỉ sợ mình trở thành người bị đánh thứ hai. Họ thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt hoàng đế, càng không dám nhìn vào hai dải tóc mai.

- Tô Bất Úy…

Hoàng đế dang tay để cung nữ buộc đai lưng cho mình.

- Bách quan đã đến đủ chưa?

Tô Bất Úy cúi đầu nói:

- Hồi bệ hạ, đều đã đến đủ rồi, đang đợi ở ngoài cung, ngự liễn cũng đã chuẩn bị xong.

Hoàng đế ừ một tiếng nói:

- Phái người đi nói với thái hậu, nói trẫm hôm nay muốn chủ trì đại lễ xuất binh, không thể đến thỉnh an người. Đợi trẫm trở lại từ đại lễ xuất binh, sẽ vấn an sau.

Tô Bất Úy dạ một tiếng, gọi một tiểu thái giám đến căn dặn vài câu.

- Di Thân Vương đến chưa?

Hoàng đế hỏi.

Tô Bất Úy lắc lắc đầu:

- Vẫn chưa đến, tuy nhiên phái một quản sự đến, nói Di Thân Vương đang chuẩn bị món quà dâng lên bệ hạ, sẽ muộn một chút.

Ánh mắt hoàng đế ánh lên một tia rét lạnh, ừ một tiếng cười nói:

- Bảo quản sự này chuyển lời lại với Di Thân Vương, nói trẫm đợi món quà của hắn. Một ngày quan trọng như vậy, Di Thân Vương nhất định phải đưa ra một món quà xứng đáng.

Đợi mặc xong triều phục, hoàng đế tự tay đặt hoàng quan lên đầu. Hắn đi đến trước gương đồng, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, sửa sang lại một chút y phục cười cười nói:

- Tô bất Úy, ngươi cảm thấy hoàng quan của trẫm của đẹp không?

Tô Bất Úy cúi đầu nói:

- Đặt trên đầu bệ hạ, thích hợp nhất.

Hoàng đế bật cười ha ha, sải bước rời khỏi Đông Noãn Các.

Tô Bất Úy đi theo hoàng đế ra ngoài, lúc đi đến cửa cao giọng hô lên một tiếng:

- Khởi giá!

Binh sĩ cấm quân đã chuẩn bị xong đồng thanh hô lên một tiếng, sau đó chỉnh tề quỳ xuống, hoàng đế men theo con đường lát bằng đá xanh, sải bước đi về phía ngự liễn. Khoảng khắc này, tự tin trên mặt hắn đặc biệt rõ ràng.

Phương Giải nhìn hoàng đế bước lên ngự liễn, nhìn chút tóc trắng mặc dù đã được hoàng đế chải chuốt cẩn thận giấu trong hoàng quan nhưng vẫn lộ ra ngoài, trong lòng đột nhiên có một loại thương cảm. Hắn quay đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đang đứng bên cạnh, hai cô gái này đồng thời đều khẽ gật đầu với hắn.

Phương Giải cười cười, thời dài một tiếng.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến.

Phi ngư bào mở đường phía trước ngự liễn gõ vang đồng la, kim qua võ sĩ phía sau nâng cao nghi trượng. Đội ngũ chậm rãi khởi động, men theo con đường chính Thái Cực Cung hướng ra ngoài cửa lớn. Nghe thấy tiếng đồng la, bách quan ngoài cung nhất loạt quỳ xuống. Sau khi ngự liễn của hoàng đế ra khỏi cung môn, bách quan mới đứng dậy nhập vào đội ngũ. Hàng trăm con người mặc quan phục đủ màu sắc nối đuôi nhau mà đi, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Biết hôm nay là ngày lễ lớn, dân chúng sớm đã đứng đợi hai bên đường phố. Xung quanh quảng trường lớn và bằng phẳng, càng là chật kín những người. Nha dịch phủ Trường An và quân nhân Tả ỉu vệ tuần tra bảo bệ hai bên đường. Trên quảng trường đã dựng sẵn mười mấy sân khấu bằng gỗ, là để chuẩn bị cho các đoàn ca vũ.

Trong đó sân khẩu cao nhất lớn nhất, đương nhiên thuộc vệ Hồng Tụ Chiêu.

Mà sân khấu của Hồng Tụ Chiêu lại đối diện với tướng đài được dựng lên từ hai ngày trước, lát nữa hoàng đế và các trọng thần sẽ ngồi trên tướng đài này, một cách trực quan nhất thưởng thức màn biểu diễn của Hồng Tụ Chiêu, giữa sân khấu của Hồng Tụ Chiêu và tướng đài, là một thông đạo rộng khoảng năm mươi mét, lát nữa đại quân xuất chinh, sẽ đi qua thông đạo này, để hoàng đế kiểm duyệt.

Cách quảng trường khoảng chừng ba dặm, nhân mã Tả vũ vệ tham gia kiểm duyệt hôm nay đang chờ lệnh xuất phát. Đại Tùy dựng nước nhiều năm như vậy, hiếm thấy thiên tử lục quân xuất chinh, cho nên binh sĩ và các tướng lĩnh Tả vũ vệ đều có chút hưng phấn căng thẳng. Tướng quân Tả vũ vệ Ngu Mãn Lâu cưỡi trên lưng một con chiến mã màu trắng quay đầu nhìn binh sĩ của mình, sắc mặt ngưng trọng.

Hắn không biết, hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng hắn biết, hôm nay hắn nhất định phải dẫn theo nhân mã đi qua trước mặt bệ hạ.

Ngu Mãn Lâu lâu rồi không chinh chiến hít một hơi thật sâu, sau đó giơ cao cánh tay.

- Giương cờ!

Mệnh lệnh đưa ra, đại kỳ của Tả vũ vệ lập tức được dựng lên, lá cờ khổng lồ, tung bay trong gió

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.