Đại Khuyển không hiểu, nhìn về phía Phương Giải, thấp giọng hỏi:
- Giả cái gì?
- Vài trăm người như vậy, mà phải nhờ tới vị Nhị đệ tử chân truyền của Tiêu chân nhân ra tay, lần diễn trò này cũng hơi quá.
- Dù con trâu điên kia không phải là bố trí từ trước, có lẽ là thực sự xảy ra. Nhưng có cần phải để cho một người có thân phận cực cao trong đạo tông ra tay hay không? Chẳng hạn như vị đệ tử mặc áo xanh đang tuyên truyền kia, luận về thực lực, chỉ sợ hắn dùng một tay đập chết con trâu điên cũng không phải là việc khó gì. Cho dù đạo sĩ áo đỏ muốn ra tay, chẳng lẽ không thể đánh vào con trâu? Có cần dùng ngón tay tạo ra một cái hố không?- Đúng vậy, vì sao?
Mấy lời của Phương Giải làm cho Đại Khuyển sững sờ, cơ hồ là vô ý thức hỏi.
- Làm trò thôi.
Phương Giải hạ giọng nói:
- Cố ý bày ra tu vi. Ngươi xem đicác dân chúng đều tâm phục khẩu phục. Sau khi tâm phục khẩu phục chính là mang ơn.
Quả nhiên, Phương Giải vừa nói xong, mấy dân chúng được cứu đều quỳ rạp xuống đất, không ngừng nói lời cảm tạ. Mà đạo sĩ được gọi là Hạc Lệ đạo nhân thấy mọi người quỳ xuống, lập tức đứng dậy rời khỏi xe ngựa, tiên phong đạo cốt tới trước mặt mọi người, dìu từng người một lên.Hắn nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng lúc nói chuyện rất ôn hòa. Cơ hồ trong nháy mắt, đã thu phục được nhân tâm của những dân chúng kia.
- Vài trăm người không nhiều.
Trầm Khuynh Phiến cười cười nói:
- Nhưng nếu vài trăm người này truyền tin tức ra ngoài, không mất bao lâu sẽ truyền khắp đế đô.
Nghe thấy vậy, hai mắt Phương Giải tỏa sáng, nói thầm một câu, hiểu rồi.
- Hiểu cái gì?
Trầm Khuynh Phiến và Đại Khuyển cơ hồ đồng thanh hỏi.Phương Giải lắc đầu, không trả lời.
Nhìn những đạo sĩ trang nghiêm túc mục ở phía xa xa kia, nhìn cử chí cao quý hòa nhã của đạo sĩ áo đỏ, hắn biết vừa nãy mình nghĩ Đạo tông vì muốn tạo danh tiếng mà làm trò thật quá nông cạn. Hoàng Đế Đại Tùy nếu đã dựng một tông môn nên, thì không cần bọn họ phải tự hạ thân phận làm ảo thuật với một đám dân chúng.
Người của Đạo tông diễn một hồi xiếc ở ngoài thành như vậy, mục đích nhất định không chỉ vì khiến dân chúng thờ phụng đạo tông.
Mà là vì triều đình Đại Tùy, vì Hoàng Đế!
Lúc ở nửa đường bắt gặp Hoàn Nhan Ly Yêu, Phương Giải liền đoán được, chỉ sợ Đại Tùy không lâu nữa sẽ động binh với Tây Bắc. Mà muốn giơ con dao găm vớiquái vật khổng lồ đế quốc Mông Nguyên kia, không chỉ cần triều đình chỉnh đốn quân bị, cũng không chỉ cần uy tín của Hoàng Đế.
Người của thế gian đều biết đế quốc Mông Nguyên có Đại Luân Tự ở Đại Tuyết Sơn. Ngoài Đại Tùy ra, quyền lực của Phật tông ở bên ngoài đã phát triển tới đỉnh phong. Mặc dù người Đại Tùy không tin Phật tống, nhưng vẫn sẽ kiêng kỵ tông môn cơ hồ đã khống chế tất cả quốc gia bên ngoài Đại Tùy. Theo truyền thuyết, Đại Tuyết Sơn là nơi mà có nhiều cao thủ Cửu Phẩm nhất. Mà Đại Luân Minh Vương đứng đầu ba nghìn kim thân tăng binh của Phật tông, được xưng vô địch thế gian.
Những truyền thuyết này, đều là mối lo lắng trong lòng của dân chúng Đại Tùy.
Dù dân chúng Đại Tùy và trăm quan triều đình đều tự tin với quân lực thiên hạ vô song của Đại Tùy. Dù khiêu chiến với đế quốc Mông Nguyên được xưng là cómấy trăm vạn cũng không có người nào e sợ. Nhưng Phật tông thì khác. Nếu như nói đế quốc Mông Nguyên là một con quái vật khổng lồ, thì con quái vật khổng lồ kia bất quá cũng chỉ là tảng băng ngầm của Phật tông mà thôi.
Nếu như Đại Tùy và Mông Nguyên khai chiến, một khi cao thủ tu hành của Phật tông cũng tham gia. Như vậy thì dân chúng Đại Tùy, thậm chí là đám triều thần đều sinh ra cảm giác e ngại.
Cho nên.
Lần này Hoàng Đế Đại Tùy đích thân hạ chỉ mời Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc tới Trường An tới dự cuộc thi Diễn Vũ Viện, đâu chỉ là tới dự đơn giản như vậy?Cho nên
Hạc Lệ đạo nhân bày ra tu vị của mình trước mặt dân chúng trong thôn, đâu chỉ đơn giản là ngăn cản con trâu điên đả thương người?
Hoàng Đế Đại Tùy muốn Tiêu chân nhân tới, chính là bày ra thực lực của Đạo tông cho dân chúng xem, cho đám triều thần xem. Chỉ khi Đạo tông thể hiện ra thực lực vượt trội, thì quan viên và dân chúng Đại Tùy mới có thêm lòng tin với cuộc chiến sắp phát động. Có cao thủ của Đạo tông làm hậu thuẫn, quân đội của Đại Tùy không cần phải e ngại bất kỳ người tu hành nào của Phật tông.
Hành động thoạt nhìn bình thường của Hoàng Đế, lại ẩn chứa thâm ý khiến cho người ta không thể không khâm phục.Cho nên sau khi đoán ra được hàm ý trong đó, Phương Giải càng thêm kính ý với vị cầm lái của đế quốc Đại Tùy hiện tại. Nếu hắn biết Hoàng Đế Đại Tùy còn làm rất nhiều chuyện để chuẩn bị cho chiến tranh, thì chỉ sợ sẽ bội phục tới đầu rạp xuống đất. Đây mới là lòng dạ của một người cầm quyền nên có. Cơ hồ nghĩ đến toàn bộ những khó khăn sắp gặp phải.
Phương Giải nhịn không được suy nghĩ. Nếu các đời Hoàng Đế Đại Tùy có lòng dạ và tâm cơ như vậy, thì Đại Tùy dù trải qua trăm năm vẫn cường đại cũng không phải là việc khó khăn gì. Thậm chí hắn tin rằng, nếu Hoàng Đế về sau cũng như Dương Dịch, như vậy không cần phải nhiều, lại thêm năm sáu vị Hoàng Đế, nói không chừng Đại Tùy có thể thống nhất thiên hạ.
Đang lúc hắn suy nghĩ xuất thần, đám người Kỳ Lân, Hoành Côn đã phát hiện bọn họ đang ngồi trên trạc cây xem náo nhiệt. Thiết Nô lớn tuổi nhất lặng lẽ lắc đầu,ý bảo ba người còn lại không cần phải đi tới chào hỏi. Dù kỳ hạn mười lăm năm đã tới, nhưng người nào cũng không dám thả lỏng.
Không chỉ lo lắng tới đám tăng nhân không biết mệt mỏi đuổi giết kia. Còn có người phía sau bố trí tất cả cũng phải đề phòng. Ai biếtmười lăm năm sau, liệu người kia có tá ma giết lừa?
Hay làTrảm thảo trừ căn?
.
Qua khe hở của rèm xe, Tiêu chân nhân rất hài lòng với tràng diện lúc này. Dù tụ tập không nhiều người lắm, nhưng ông ta tin rằng, không mất bao lâu nữa, việc nàysẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của đế đô. Đến lúc đó Đạo tông lại có thêm một thần tích được mọi người ca ngợi. Dù chuyện này không bằng chuyện một đêm hoa đào nở. Nhưng ở thời điểm mấu chốt này, chỉ sợ hiệu quả của nó còn hơn lần hoa đảo nở kia.
Trong mật chiếu, bệ hạ nói rằng sẽ động binh với Mông Nguyên, còn bảo ông ta cố gắng nghĩ biện pháp tiêu trừ nỗi sợ hãi với Phật tông trong lòng dân chúng. Làm việc này ở các nơi khác rất khó. Nhưng ở Đại Tùy, là một việc có thể thành công. Bởi vì dân chúng Đại Tùy không có tín ngưỡng. Khiến cho bọn họ có tín ngưỡng cũng không phải là một việc đơn giản là có thể làm được. Nhưng vẫn dễ dàng hơn việc xóa bỏ tín ngưỡng của một người rất nhiều.
Một đường từ núi Thanh Nhạc lên phía bắc, thần tích như vậy ông ta đã để Hạc Lệ đạo nhân làm không ít lần. Tín ngưỡng của dân chúng Đại Tùy với Đạo tông, càng trở nên lớn mạnh.