Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 937: Chương 937: Đầu người rơi




Trong trí nhớ của Ngu Khiếu, Phương Giải vẫn là tiểu nhân vật hiền hòa, có chút khiêm tốn trong thành Trường An kia. Mặc dù được bệ hạ coi trọng cũng không thể hòa nhập nhanh chóng với những con cá chép trong ao, vẫn là một con cá trạch sống trong bùn. Ngu Khiếu có tiếp xúc với Phương Giải vài lần, đều cảm thấy thiếu niên này có chút không thích ứng khi giao tiếp với đám con cháu quý tộc.

Sau khi cuộc thi Diễn Võ Viện, thành tích chín môn xuất sắc của Phương Giải không làm cho người ta quá tin phục.

Giống như Ngu Khiếu nói, y coi đối thủ của mình là Bùi Sơ Hành, bởi vì Bùi Sơ Hành thực sự rất mạnh. Lúc đó không mấy người có thể lọt vào mắt của Ngu Khiếu, Tạ Phù Diêu là một trong số ít đó. Về phần hai người khác trong Danh Môn Tứ Tú, y căn bản không để vào mắt.

Nhưng y đã quên, Đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông đã từng nói, hào kiệt thường có xuất thân tầm thường.

Sau cuộc thi vào Diễn Võ Viện, có một hiện tượng mà Phương Giải không biết nhưng thực sự tồn tại. Đó là rất nhiều người coi hắn là đối thủ. Chẳng hạn như Ngu Khiếu, chẳng hạn như Tạ Phù Diêu.

Không chỉ là bọn họ, những thanh niên tài tuấn tham dự cuộc thi Diễn Võ Viện kia, có người nào là không coi trọng Phương Giải đâu?

Phương Giải nói, sao cũng được, ngươi cứ cố hết sức.

Những lời này giống như dao găm khoét vào tim Ngu Khiếu, khiến sự tự tôn của y bị đả kích. Từ sau khi Ngu gia diệt môn, Ngu Khiếu cẩn thận ẩn nấp sự kiêu ngạo và tự tôn của mình đi, không để người khác nhìn thấy. Ở Phong Bình, y trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu, kính cẩn nghe theo. Nhưng lúc đối thủ mà y coi trọng kia xuất hiện ở trước mặt y, sự tự tôn lại bùng lên dữ dội.

-Nếu không có những chuyện xảy ra ở thành Trường An kia, ngươi đoán xem hiện tại hai chúng ta đang làm gì?

Ngu Khiếu trầm mặc một lúc rồi nói:

-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ta đang làm việc trong quân đội. Mà ngươi, tám chín phần bị các lão già trong Văn Uyên Các kia lôi đi nghiên cứu học vấn phải không? Hoặc là bị đưa tới một tân binh doanh nào đó để luyện binh? Thế giới này đúng là kỳ diệu. Người vốn nên lãnh binh chinh chiến mở mang bờ cõi là ta, vậy mà ta lại phải huấn luyện tân binh ở Phong Bình. Còn không phải là quân Tùy, mà là những người Nam Yến ta từng coi thường nhất. Còn ngươi thì mang theo quân đội nam chinh bắc chiến…Phương Giải, có đôi khi ta rất hâm mộ với vận may của ngươi.

Phương Giải nhếch miệng nói:

-Ta có thể chia cho ngươi một ít, nhưng ngươi lấy được không?

Ngu Khiếu lui về phía sau:

-Lúc thi vào Diễn Võ Viện, vì sao ngươi lại lựa chọn Tạ Phù Diêu làm đối thủ?

Phương Giải nhìn Ngu Khiếu lùi về đằng sau, lắc đầu nói:

-Không phải ta chọn Tạ Phù Diêu làm đối thủ, mà là Tạ Phù Diêu chọn ta. Tuy Tạ Phù Diêu có xuất thân từ danh môn, nhưng gia đạo sa sút, tiền bạc không thiếu nhưng thiếu địa vị của ngày xưa. Y cần ngông cuồng chút, khiến nhiều người để ý. Cho nên lúc thi thố, y mới ngông cuồng khiêu chiến mọi người, thậm chí khiêu chiến cả giáo viên…

-Mà các ngươi thì sao, các ngươi không dám dốc toàn lực để ra tay. Nghe thì có vẻ các ngươi muốn ẩn dấu thực lực, kỳ thực là do các ngươi sợ thua.

Phương Giải nói thẳng vào lòng Ngu Khiếu:

-Lúc ấy bất kể là ngươi hay là Bùi Sơ Hành, chắc đều muốn phân cao thấp với Tạ Phù Diêu phải không? Nhưng cuối cùng các ngươi lại nhịn xuống, là vì các ngươi sợ thua. Hai ngươi, một người là con của Đại tướng quân Tả Vũ Vệ, một người là con của Hoàng Môn Thị Lang, trong Trữ Tài Lục của Hoàng Đế đều có tên của hai ngươi. Cho dù hai ngươi không làm gì, thì hai người cũng có một tiền đồ tươi sáng.

-Nhưng Tạ Phù Diêu thì khác, y cần biểu hiện bản thân…ta cũng cần. Ta không sợ thua, nếu ta thua trong tay của Tạ Phù Diêu, thì ta vẫn được mọi người ghi nhớ. Mà các ngươi, vốn đã rất nổi tiếng rồi, nếu thua trong tay Tạ Phù Diêu, thì tiền đồ của các ngươi sẽ bị ảnh hưởng.

Phương Giải mỉm cười nói:

-Dân chúng có câu tục ngữ rằng “Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều”. Lúc đó so với các ngươi mà nói, Tạ Phù Diêu chỉ là chân trần. So với Tạ Phù Diêu mà nói, ta chỉ là chân trần. Mà hiện tại, ngươi là chân trần…cho nên ngươi mới ở đây khiêu chiến ta. Nếu ngươi thua, không ai sẽ cười nhạo ngươi. Nếu ngươi thắng, mọi người sẽ nói…người kia từng đánh bại Đại tướng quân Phương Giải của Hắc Kỳ Quân!

-Đúng vậy a…

Phương Giải cười nói:

-Nhưng ngay cả tên của ngươi bọn họ cũng không biết, thật là thiệt cho ngươi.

Sắc mặt của Ngu Khiếu biến ảo không ngừng. Nếu như nói lúc ở trên cổng thành Phong Bình, Trần Hiếu Nho châm chọc y, y giả vờ tức giận, thì hiện tại y thực sự tức giận.

-Ngươi bất quá chỉ là một tiểu nhân vật gặp may mà thôi!

Y chỉ vào Phương Giải, gào lên:

-Loạn thế xuất hào kiệt. Ngươi chỉ là vừa vặn sống một trong một thời đại dễ thành công mà thôi! Ngươi nói ta là chân trần? Nếu không phải…

Phương Giải lắc dầu, ngắt lời y:

-Đâu có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy…

Hắn chỉ lên cửa thành:

-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc ngươi đã sai người vận chuyển pháo của người nước ngoài tới tường thành rồi phải không? Tới hiện tại chẳng qua ngươi vẫn đang diễn trò mà thôi. Nhìn ngươi có vẻ như đang rất tức giận, đương nhiên cũng có thể là người giận thật, nhưng phần lớn là diễn trò. Ngươi xem, ta rất phối hợp với ngươi, ngồi thành thật trên ghế dựa theo bố trí của ngươi. Ngươi nên cảm ơn ta một tiếng mới đúng chứ?

-Ngươi đứng dậy lui về phía sau, sau đó cố ý trò chuyện không ngừng với ta, là vì cho những người nước ngoài trên tường thành kia có thời gian để ngắm bắn. Nhưng, Ngu Khiếu à, chẳng lẽ trải qua kinh nghiệm chạy trốn, ngươi không hiểu ra đạo lý sao? Nếu muốn thành công, nhất định phải biết trong tay mình có gì, biết được trong tay kẻ địch có gì. Ngươi có biết không?

Hắn chỉ lên cổng thành nói:

-Pháo của người nước ngoài có uy lực rất mạnh, điều này không thể nghi ngờ. Sáu trăm bước, nỏ xe bắn không tới, nhưng pháo có thể, điểm này cũng không thể nghi ngờ. Tuy nhiên, để ta nói cho ngươi biết, cho dù ta ngồi bất động ở chỗ này, thì pháo của người nước ngoài một phát chắc chắn bắn trúng mục tiêu?

Đang nói chuyện, trên tường thành tóe ra lửa, theo sau đó là một tiếng vang thật lớn truyền tới. Một đạn pháo màu đen bắn tới, nổ tung ở cách chỗ Phương Giải ngồi hơn mười mét. Vì chắc chắn, viên đạn pháo này người nước ngoài dùng tới đạn liên hoàn, uy lực rất mạnh.

Nhưng Phương Giải chẳng hề nhúc nhích. Hắn vươn tay, một bức tường cát xuất hiện, ngăn cản mọi công kích.

Pháo của đế quốc Agoda quả thực rất mạnh, nhưng lúc ở thành Định Viễn Phương Giải đã xem qua. Với nền khoa học kỹ thuật hiện tại, pháo căn bản không thể tấn công một cách chính xác được. Luận về chính xác, pháo không hơn xe ném đá là bao nhiêu.

-Ngay cả thứ ở trong tay mình mà ngươi cũng không hiểu rõ, ta không biết ngươi lấy đâu ra tự tin?

Phương Giải nói.





Sắc mặt của Ngu Khiếu rất khó nhìn. Y thấy Phương Giải chậm rãi thu tay lại, bức tường cát lập tức biến mất, thật giống như một tên yêu quái.

Phương Giải đứng dậy, vươn tay mời:

-Nếu ngươi muốn giết ta, tốt nhất nên dựa vào bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.