Lúc Bạch Mi rời khỏi thành Đông Đỉnh, tâm tình có chút thương cảm. Có lẽ vì những lời của Thanh Nha đã ảnh hưởng tới ông ta, hoặc có lẽ vì nhớ tới cái chết của Đại sư huynh. Lúc trước, Mộc Quảng Lăng vì muốn thử ông ta, cố ý nói chuyện giết Đại sư huynh cho ông ta, mà cuối cùng ông ta lại không nói cho Đại sư huynh.
Trong lòng ông ta có chút kỳ quái. Ông ta vẫn cho rằng vì thăng quan phát tài, ngoại trừ bản thân ra, ông ta có thể giết bất kỳ người nào. Nhưng hôm nay, không biết vì sao ông ta lại hối hận vì lúc trước không nói cho Đại sư huynh biết.
Ông ta tự cười trào phúng:
-Nghĩ ngợi nhiều làm gì, cho dù lúc trước nói cho hắn biết, liệu có cứu được hắn không? Chỉ sợ không cứu được còn thêm cả mạng mình vào đó. Ta làm vậy có gì sai? Chẳng lẽ vì tình nghĩa đồng môn mà chết theo? Ta có làm gì sai đâu?
Ông ta lẩm bẩm tự nói, sau đó lắc đầu mạnh.
Không suy nghĩ thêm nữa.
Giờ đang là lúc trời cao nắng ấm, sau khi rời khỏi thành, Bạch Mi quay đầu nhìn thoáng qua thành Đông Đỉnh. Vì muốn giữ bí mật, nên thủ hạ của ông ta đã luân phiên rời khỏi thành. Hiện tại đang ở thị trấn cách thành mười dặm chờ ông ta. Những thủ hạ đó đều do đích thân ông ta huấn luyện, tu vị tuy không cao, nhưng giỏi giết người. Đối phó với mấy phu nhân của Phương Giải, tất nhiên do ông ta động thủ. Nhưng trên thuyền lớn nhất định sẽ có không ít thủy thủ bảo vệ. Những người này giao cho thủ hạ giải quyết.
Bạch Mi phóng ngựa chạy như đường, rất nhanh đã vượt qua mười dặm.
Bình Lai trấn khá lớn, thuộc hạ của ông ta đã tập hợp trong một tòa nhà lớn của Chu gia ở phía đông thị trấn. Sở dĩ là Chu gia, bởi vì lão gia tử của Chu gia là quản gia Mộc phủ.
Tới ngoài cửa, Bạch Mi buộc chiến mã lại, liếc nhìn xung quanh rồi tới gõ cửa.
Không ai đáp lại.
Bạch Mi hơi biến sắc, giơ tay đẩy cửa, cửa dễ dàng được mở ra.
Mùi máu tươi xông vào mũi.
Trong viện đều là người chết.
Thuộc hạ do ông ta tự tay huấn luyện cẩn thận, còn có mấy chục người nhà Chu gia đều bị giết. Thi thể chất đống trong sân, máu vẫn chưa khô. Trong lòng Bạch Mi căng thẳng, vô thức rút song tiên từ sau lưng xuống. Với tu vị của ông ta đã không cần dùng tới binh khí. Nhưng ông ta đã quen với việc dùng song tiên này để giết người.
Ông ta bước chậm vào bên trong, tập trung tinh thần đề phòng.
Thị trận này có mấy nghìn nhân khẩu, không ngờ lại không có ai phát hiện Chu gia chết nhiều người như vậy. Hơn nữa người chết đều là cao thủ, cho nên tình cảnh khá là quỷ dị.
-Đi ra!
Ông ta rống lên một tiếng, giống như tiếng dã thú phát ra khi đề phòng.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng động, Bạch Mi lập tức xoay người lại, thì phát hiện ở ngoài cửa có một nam tử trung niên thoạt nhìn hơn bốn mưỡi, cưỡi một con lừa tiến vào. Người này mặc áo vải, nhưng vừa nhìn thấy người này, Bạch Mi liền biết y có lai lịch không tầm thường. Con lừa hiển nhiên không thích ứng với mùi máu tanh trong viện, miễn cưỡng tiến vào.
-Xin chào!
Nam tử trung niên ngồi trên lưng lừa lau mồ hôi trên trán, có chút áy náy nói:
-Con lừa này rất không nghe lời, cho nên tới chậm một chút. Tuy nhiên ngươi không cần vội, giết ngươi sẽ rất nhanh thôi.
Y nói chuyện rất lịch sự lễ phép, nhưng khiến tim Bạch Mi càng đạp nhanh hơn.
…
…
Quan đạo phía tây thành.
Thanh Nha cưỡi ngựa lao nhanh, một hơi chạy được ba mươi dặm. Người xưa có câu ‘Tiễn khách ba mươi dặm’, cho nên mỗi tòa thành lớn, cứ cách ba mươi dặm lại có một đình tiễn khách. Thanh Nha vốn tiếp tục chạy, nhưng khi thấy hai người nghỉ ngơi ở trong đình, lông mày của y không tự chủ được nhíu lại, sau đó ghìm chặt dây cương.
Trong lương đình có một cặp vợ chồng.
Nam thoạt nhìn thành thật, nữ hơi xinh đẹp, nhất là đôi mắt đầy quyến rũ. Nếu lên giường nhất định là vưu vật.
-Ta…có thể đi qua không?
Thanh Nha khách khí hỏi.
Nếu có thực khách trong Mộc phủ nhìn thấy Thanh Nha đại nhân lại hỏi một đôi vợ chồng bình thường rằng mình có thể đi qua hay không, nhất định sẽ kinh ngạc tới rớt cằm. Nhưng Thanh Nha lại hỏi rất nghiêm túc, cẩn thận.
-Hình như…
Nam tử thành thật lắc đầu nói:
-Không thể a. Nương tử của ta nói, giết ngươi, đêm nay mới được ngủ trên giường. Xin lỗi rồi, đã bảy ngày ta không được chạm vào nàng, cho nên rất muốn…
Nói tới đây, khuôn mặt của y đỏ rần:
-Vì vậy, mong ngươi bỏ quá cho, để ta giết ngươi đi.
…
…
Phương Giải nắm lấy tay Mạt Ngưng Chi chậm rãi tiến vào cửa chính của Mộc phủ. Đôi trai tài gái sắc này khiến cho tôi tớ của Mộc phủ không ngừng liếc nhìn. Ninh Quốc Công Mộc Quảng Lăng mặc lễ phục đứng chờ ở cửa. Thấy Phương Giải tới, vội vàng mỉm cười tiến lên nghênh đón:
-Đã sớm nghe nói Trấn Quốc Công là thanh niên tài tuấn trăm năm có một của Đại Tùy, hôm nay vừa thấy liền biết những từ ngữ khen ngợi lúc trước vẫn chưa đủ để miêu tả phong thái của Trấn Quốc Công.
Phương Giải chắp tay thi lễ:
-Đa tạ Ninh Quốc Công đã khen!
Mộc Quảng Lăng mỉm cười, kéo tay Phương Giải tiến vào trong:
-Lần trước khuyển tử trở về nói, Trấn Quốc Công muốn tới phủ của ta làm khách. Ta một mực ngóng trông, hôm nay cuối cùng cũng được gặp ngươi. Tuy ta và ngươi mới gặp nhau, nhưng ta đã sớm nghe nói tên tuổi của Trấn Quốc Công. Dùng sức một mình trông coi Tây Nam, đuổi đi man di, dẹp yên Nam Yến, công tích to lớn này, nhìn khắp thiên hạ cũng không ai bằng.
Y vừa đi vừa nói:
-Ta rất ngưỡng mộ các anh hào. Hôm nay có thể gặp mặt Trấn Quốc Công, trong lòng ta rất vui.
Phương Giải mỉm cười nói:
-Lần này tới vốn là việc tư, không dám quấy rầy quý phủ. Vừa vặn gặp tiểu công gia coi như là duyên phận. Nếu lại không tới bái phỏng thì đúng là thất lễ.
-Chớ khách khí như vậy.
Mộc Quảng Lăng nói:
-Sau khi trở về, khuyển tử không ngừng khen ngợi Trấn Quốc Công, thậm chí coi là tấm gương cho mình noi theo.Nếu không phải gặp được Trấn Quốc Công, khuyển tử còn chưa biết trời cao đất rộng như thế nào. Từ nhỏ tính cách của nó đã cao ngạo, lần này cuối cùng gặp được một người khiến nó tâm phục khẩu phục, về sau rất có ích với nó.
Lời này có vẻ như thực lòng. Phương Giải không nhịn được âm thầm khen, có thể nói lời giả dối mà như nói thật, đủ thấy trình độ của Chân Quân Tử.
Hai người vừa đi vừa hàn huyên, nói mấy chuyện không đâu. Sau khi tới phòng khách thì có người hầu dâng trà thơm, là trà của núi Vũ Di Giang Nam, giá trị xa xỉ.
Mộc Quảng Lăng lại khách khí vài câu, rồi hỏi chuyện Tây Nam. Phương Giải kể lại sơ lược quá trình đuổi giết người Hột và tiêu diệt Nam Yến của Hắc Kỳ Quân. Mộc Quảng Lăng lại một hồi tán thưởng. Nói chuyện phiếm với một người như Mộc Quảng Lăng, sẽ không xuất hiện thời điểm xấu hổ nào. Người này biểu hiện cực kỳ thân thiệt, không hề có cảm giác xa lạ, luôn luôn tìm được đề tài để nói.
-Giờ Đại Tùy đang cần một người như Trấn Quốc Công đứng ra bảo vệ.
Sau khi nghe Phương Giải kể xong chuyện ở Tây Nam, Mộc Quảng Lăng thở dài nói:
-Ta vốn muốn mang binh rời khỏi phía đông để ra sức vì nước, nhưng do không có ý chỉ của triều đình nên không dám tự chủ trương. Ta phụng mệnh phòng thủ Đông Cương, bảo vệ trăm họ thái bình, cho dù lòng nóng như lửa đốt, cũng không dám rời đi. Mỗi khi nghĩ tới cảnh quốc gia gặp đại nạn mà mình bất lực, trong lòng thống khổ không thôi.