Lúc Tô Dương tiến vào Mộc phủ có chút không thoải mái cho lắm. Đây không phải là lần đầu tiên ông ta tới đây, nhưng tiền viện của Mộc phủ khắp nơi là thực khách là chuyện của mấy năm nay. Lúc trước ông ta tới nơi này khá là thanh tịnh. Nhưng lần này khắp nơi ồn ào, khiến ông ta thấy phiền.
Tôi tớ dẫn ông ta đi vào sân, ông ta cơ hồ không dừng lại một giây nào liền vượt qua tiền viện, dường như cảm thấy phiền khi nhìn đám khách giang hồ. Sinh hoạt trên hải đảo đã lâu, khiến ông ta thích yên tĩnh hơn. Tuy hiện tại Bồng Lai Tông đã có 800 đệ tử, nhưng ai dám quấy rầy ông ta?
Mỗi lần xuống núi rời khỏi đảo, ông ta đều có ảo giác như mình thoát khỏi tiên cảnh tiến vào hồng trần.
-Bái kiến sư tôn!
Nghe thấy Tô Dương tới, Mộc Nhàn Quân bước nhanh tới hậu viện nghênh đón. Vừa thấy Tô Dương, y liền dùng đại lễ. Tô Dương vội vàng đi tới nâng y dậy, khẽ cười nói:
-Lúc con ở núi Bồng Lai, con là đệ tử tông môn, thấy ta thi lễ là việc nên làm. Nhưng ở Mộc phủ, con là tiểu công gia, sao có thể dùng đại lễ như vậy với ta được?
Mộc Nhàn Quân khiêm tốn nói:
-Một ngày vi sư cả đời vi sư, đệ tử sao dám không tuân theo quy củ?
-Ha ha!
Tô Dương rất hài lòng với thái độ của Mộc Nhàn Quân với mình. Ông ta kéo tay Mộc Nhàn Quân, vừa đi vừa nói:
-Lần này xuống núi, là vì Chu sư thúc của con khuyên ta…
Ông ta nhìn xung quanh, thấy hạ nhân đã lùi ra đằng sau, lập tức hạ giọng nói:
-Con trở về đã một thời gian rồi, lúc rời khỏi đảo, Chu sư thúc có nhờ con hỏi công gia, không biết con đã hỏi chưa?
Mộc Nhàn Quân hơi than nhẹ:
-Phụ thân không có tâm tư đó. Đệ tử thân là con của người, cũng không thể khuyên bảo được. Mặc kệ phụ thân quyết định như thế nào, đệ tử đều phải tuân theo. Sư tôn cũng biết rồi đấy, con cháu Mộc gia coi trọng nhất là hiếu đạo. Đệ tử cũng tôn kính sư tôn như tôn kính với phụ thân. Không dám cãi lời sư tôn, tự nhiên cũng không dám làm trái lời phụ thân.
-Ta biết con là một người chí hiếu.
Tô Dương thở dài, hai người sóng vai đi tới hậu viện. Vừa tiến vào liền nhìn thấy Mộc Quảng Lăng khuôn mặt tươi cười nghênh đón. Hai người vội vàng bước chân nhanh hơn.
-Bái kiến công gia!
Tô Dương cúi người thi lễ.
Mộc Quảng Lăng tiến lên đỡ ông ta dậy:
-Chưởng giáo không cần khách khí như vậy. Giữa ta và ngươi căn bản không cần mấy lễ nghi phiền phức đó. Sao lần này tới đây ngươi không thông báo trước với ta một tiếng, để ta sai người chuẩn bị.
-Vốn định đi xung quanh giải sầu một chút, dù sao ở mãi trên đảo cũng hơi đè nén. Ta nghe nói gần đây ở Trường Giang có Giao Long thường xuyên làm bị thương người qua lại, cho nên vốn định tới đó trừ hại cho dân. Nhưng xuôi dòng đi thẳng trăm dặm, vẫn chưa thấy con vật đó. Đang định quay về, thì gặp phải một chuyện ngạc nhiên ở cổ trấn Lũng Mai.
Tô Dương vừa đi vừa nói:
-Ta có đi qua cổ trấn Lũng Mai vài lần, trấn này có mấy đồ ăn vặt khá là ngon. Ta vốn định tới đó ăn cho giải cơn thèm, ai ngờ gặp được con Ác Giao đó ở gần thị trấn. Con súc sinh kia giấu trong bụi cỏ bên bờ, rồi tấn công một thuyền buôn. Ta định ra tay, không ngờ từ trên thuyền bay xuống một đạo kiếm khí, trực tiếp chém chết con súc sinh kia…
Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Mộc Quảng Lăng.
-Trên thuyền buôn có cao thủ bảo vệ, cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì.
Mộc Quảng Lăng rất nhạy bén phát hiện ra lời của Tô Dương có ẩn dấu, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
-Đúng vậy a…
Tô Dương thở dài:
-Đã lâu rồi ta không qua lại giang hồ, hiện tại trong chốn giang hồ mới xuất hiện mấy nhân tài khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Ta từ đằng xa nhìn, nữ tử ra tay trông mới chỉ hai mươi tuổi, có lẽ là vi bảo dưỡng tốt nên nhìn có vẻ trẻ. Nhưng dù thế nào, với cái tuổi đó mà kiếm khí đã cực kỳ sắc bén, cách hơn 10 mét chém đứt con Ác Giao. Điều này cũng đủ làm cho người ta giật mình rồi.
-Nữ tử?
Mộc Quảng Lăng nói:
-Đông Cương đâu thiếu nữ tử có trình độ kiếm thuật cao cường.
Mộc Nhàn Quân lắc đầu nói:
-Kiếm ý của muội muội có thể chém Giao Long cách đó hơn 10 mét, nhưng kiếm ý của muội muội không theo đường lối sắc bén, mà là phiêu miểu vô tung. Về phần những người khác, con chưa từng nghe nói.
Tô Dương cười nói:
-Về sau ta thấy thuyền lớn này không có ký hiệu gì. Tuy nhiên theo ta phỏng đoán, ngoại trừ thuyền của Hàng Thông Thiên Hạ ra, không có cửa hàng nào có thể có được cao thủ như vậy bảo vệ. Nhưng đoán ra được điều này, ta càng thêm tò mò…Tu vị của nàng kia đã xấp xỉ ở Thông Minh Cảnh, dùng cao thủ như vậy bảo vệ một thương thuyền, chẳng lẽ trên thuyền chở cái gì đó quan trọng?
-Chưởng giáo hiếu kỳ như vậy, không giống như một vị Tông sư vô dục vô cầu.
Mộc Quảng Lăng cười nói.
-Ai mà chả có tính tò mò, hơn nữa là chuyện giang hồ, nên ta càng thêm để ý.
Tô Dương nói:
-Tuy ta rất ít rời khỏi đảo, nhưng nghe nói Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo của Hàng Thông Thiên Hạ đã đầu phục Hắc Kỳ Quân của Phương Giải. Chính vì được sự trợ giúp của Hàng Thông Thiên Hạ, Hắc Kỳ Quân mới phát triển nhanh chóng ở Tây Nam. Ta biết Ngô Nhất Đạo là một người cao ngạo, có thể khiến cho y cam tâm tình nguyện giúp đỡ, vậy thì Phương Giải kia là một hậu sinh trẻ tuổi như thế nào? Cho nên, ta rất tò mò với Phương Giải của Hắc Kỳ Quân, còn nhờ người hỏi thăm.
-Tuy nhiên ta biết cũng không được nhiều lắm.
Tô Dương nói:
-Chỉ nghe đồn rằng người này có tướng mạo phi phàm, bình thường thích mặc áo đen, dùng một thanh đao tên là Trực Lộ đao. Từ mấy có đó ra, cũng không thu được tin tức gì…Tuy nhiên vừa lúc, ta mơ hồ nhìn thấy người trẻ tuổi trên con thuyền kia, có dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn lãng, mặc một bộ áo dài màu đen…
-A?
Mộc Nhàn Quân chợt nhớ tới cái gì đó:
-Lần trước không phải phụ thân từng nói, tay Phương Giải này không những có thiên phú kinh người về mặt quân đội, ở mặt tu hành cũng có chỗ hơn người, hơn nữa hắn là một người phong lưu…Bên cạnh hắn có một nữ tử không biết tên, là kiếm pháp đại gia gì đó sao?
Mộc Quảng Lăng khẽ biến sắc, trầm mặc một lúc rồi cười nói:
-Cũng có thể là trùng hợp!
Y dẫn Tô Dương vào trong thư phòng, nhưng ánh mắt hơi lóe lên.
…
…
Thuyền lớn sau khi cập bờ ở Thắng Phương đình, nhất định phải chuyển sang đường bộ rồi. Tới nơi này không còn đường sông nào đi về phía bắc, dừng thuyền ở nơi này là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa Hàng Thông Thiên Hạ cũng đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ ở Thắng Phương đình. Xe ngựa đã chờ ở chỗ này mấy ngày, còn có đầy đủ lương khô và nước để ứng phó mọi chuyện có thể xảy ra.
Ngô Nhất Đạo không xuất hiện, đây là lúc trước ông ta và Phương Giải đã bàn bạc qua. Tới một nơi không quá quen thuộc như nơi này, cho dù năng lực của Hàng Thông Thiên Hạ rất mạnh, nhưng cũng không bằng được thế lực của địa phương. Cho dù thuyền lớn không có ký hiệu của Hàng Thông Thiên Hạ, nhưng người sáng suốt là có thể nhận ra.
Vì vậy mà Ngô Nhất Đạo giấu ở một chỗ bí mật, tốt hơn là tụ hội với Phương Giải.
-Phương Giải!
Mộc Tiểu Yêu rời khỏi thuyền, kéo tay áo của Phương Giải, nói:
-Ngày ấy ở cổ trấn Lũng Mai, Khuynh Phiến ra tay giết một con Ác Giao, muội cảm thấy có người ở đằng xa nhìn trộm. Nhưng muội dùng hết niệm lực cũng không nhận ra vị trí cụ thể của người đó. Cho nên mấy ngày hôm nay muội một mực lo lắng.
Phương Giải gật đầu:
-Mặc dù Đông Cương không có người đại tu hành nào danh chấn thiên hạ, nhưng trên giang hồ không thiếu cao thủ tài ba. Có thể tránh được lực cảm giác của muội, chứng tỏ tu vị của y rất cao. Tuy nhiên, nếu người này có địch ý với chúng ta, thì ngày đó y đã ra tay rồi.
-Bất kể như thế nào, vẫn nên cẩn thận một chút.
Mộc Tiểu Yêu hạ giọng nói.
Phương Giải gật đầu:
-Ta hiểu, nàng không cần quá lo lắng. Cũng không thể trùng hợp như vậy, mới tới Đông Cương liền bị nhận ra.
Tuy nói vậy, nhưng Phương Giải vẫn cẩn thận an bài thủ hạ đề phòng. Nơi này không phải là địa bàn của Hắc Kỳ Quân, cho dù Phương Giải là chư hầu một phương, nhưng tới chỗ này cũng phải cẩn thận làm việc. Giống như lời Phương Giải nói, mặc dù Đông Cương không có người đại tu hành nào nổi tiếng thiên hạ, nhưng không ai biết Đông Cương có người đại tu hành nào không ra mặt không.
Nhất là Mộc phủ, bọn họ đã ở Đông Cương nhiều năm rồi, dưới trướng sao có thể không có cao nhân được?
-Tán Kim Hầu đã đi trước một bước, tới chỗ ở của tộc Bắc Liêu bẩm báo với Hoàn Nhan Trọng Đức.
Bởi vì quá bắt mắt, cho nên lần này hắn không dẫn theo bạch sư đi cùng. Hắn lên xe ngựa rồi nói:
-Lần này chúng ta tới là vì còn chưa biết được thái độ của Đại Hãn Bắc Liêu Hoàn Nhan Dũng, cho nên tạm thời chỉ có thể ngầm báo cho Hoàn Nhan Trọng Đức biết. Thuận tiện thăm dò xem liệu Hoàn Nhan Trọng Đức có gặp phiền toái gì không.
Phương Giải phân phó:
-Trần Hiếu Nho, sau khi tới chỗ ở của người Bắc Liêu, lúc cầu kiến Đại Hãn Bắc Liêu, ngươi nói ngươi là sứ giả do ta phái tới, hộ tống Công chúa điện hạ trở về. Lúc trước ta sóng vai với Hoàn Nhan Trọng Đức chiến đấu ở Tây Bắc, không ít dũng sĩ trong tộc Bắc Liêu nhận ra ta, cho nên ta không tiện lộ diện.
Trần Hiếu Nho cúi đầu nói:
-Thuộc hạ tuân lệnh!
-Nếu…
Hoàn Nhan Vân Thù có chút lo lắng nói:
-Nếu ca ca thực sự gặp khó khăn, vậy thì chúng ta làm sao bây giờ?
Phương Giải vỗ vào tay của nàng:
-Yên tâm, cùng lắm thì chúng ta mang theo ca ca của nàng đi là được. Dù sao ca ca của nàng là đứa con trai duy nhất của phụ thân nàng, giữa cha con làm gì có thâm cừu đại hận? Chờ ca ca của nàng tới Tây Nam tạm lánh một hai năm, tới khi sự nhớ nhung của cha nàng vượt qua sự tức giận.
Càng gần nhà Hoàn Nhan Vân Thù càng khẩn trưởng, bàn tay nắm chặt lấy tay của Phương Giải. Nàng đi theo Phương Giải đã nhiều năm, mấy năm qua chưa từng quay về tộc, cũng không biết khi gặp lại phụ thân sẽ là cục diện như thế nào.
-Không sao đâu.
Phương Giải nhẹ giọng an ủi:
-Mọi việc cứ giao cho ta.
…
…
Ngay lúc đội ngũ của Phương Giải rời khỏi Thắng Phương đình khoảng hai canh giờ, một nam tử trung niên mặc áo vải đi vào cổ trấn này. Y đi một mình, lưng đeo hành lý, xem ra giống như một văn nhân muốn đi xa. Một cái túi, một cái ô, ngoài ra không có thứ gì khác.
Y đi vào trong một tiểu điếm, gọi một đĩa rau, một đĩa thịt bò, một bình rượu. Lúc tiểu nhị bưng rượu lên không cẩn thận vẩy một ít rượu lên quần áo của y. Tiểu nhị vội vàng ngồi xuống lau cho y.
-Hầu gia.
Tiểu nhị thấp giọng nói.
Nam tử trung niên mặc áo vải này, chính là Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo.
-Truyền tin, trong vòng hai ngày mang tới cho ta thông tin của tất cả cao thủ tông môn của Đông Cương. Ta muốn biết Đông Cương có bao nhiêu người đại tu hành. Sau khi rời khỏi Thắng Phương đình ta sẽ đi về hướng bắc, hai ngày sau tìm ta ở trấn Quỳnh Lâm.
-Thuộc hạ ghi nhớ!
Tiểu nhị đứng dậy, luôn miệng nói xin lỗi. Ngô Nhất Đạo khoát tay nói:
-Không sao, ngươi đi làm việc của ngươi đi.
Tiểu nhị nói lời cảm ơn, sau đó rời đi.
Ngay lúc Ngô Nhất Đạo ăn no chuẩn bị rời khỏi tiểu điếm, thì có hai người tiến vào. Một người là nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi, rất có phong thái, là loại người vừa gặp liền không thể quên, phóng khoáng đẹp trai, phong độ. Đi cùng với y là một lão già thoạt nhìn năm mươi tuổi, tuy râu đã bạc trắng, nhưng thân hình vẫn thẳng tắp.
Ngô Nhất Đạo thấy hai người này, liền quay trở lại bàn, cúi đầu giả vờ tiếp tục ăn.
-Sư thúc, làm phiền sư thúc đi theo một chuyến, đệ tử thật băn khoăn.
Công tử trẻ tuổi lấy khăn tay lau ghế, mời lão già kia ngồi xuống. Lão già cười nói:
-Về sau tông môn và trong phủ đã là người một nhà không thể tách rời. Xảy ra chuyện có khả năng gây nguy hiểm cho phủ, tông môn tất nhiên sẽ không ngồi nhìn. Con là người kết nối quan hệ giữa tông môn và trong phủ, về sau rất nhiều chuyện phải nhờ vào con.
Công tử trẻ tuổi cười nói:
-Có tông môn tương trợ, chuyện trong phủ tất nhiên sẽ thuận lợi hơn.
Đợi tiểu nhị mang thức ăn lên, công tử trẻ tuổi hỏi:
-Có từng thấy một đoàn chừng hơn trăm người, có khẩu âm từ Trung Nguyên đi qua đây không? Trong đó có mấy nữ tử có tướng mạo đẹp như hoa, còn có một vị công tử rất phong độ.
-Dạ có!
Tiểu nhị chỉ về phía bắc:
-Lúc những người này tiến vào thôn trấn, ta liền cảm thấy kỳ lạ. Có mấy nữ tử có tướng mạo đẹp như tiên, mà vị công tử đi đầu kia quả nhiên là đẹp trai phong độ, còn đẹp trai hơn cả ngài…Không đúng, không đúng, đều đẹp trai như nhau, khiến người ta nhìn một lần liền khó quên.
Tiểu nhị biết mình nói sai, vẻ mặt quẫn bách.
Công tử trẻ tuổi nghe thấy cái câu người đó còn đẹp trai phong độ hơn mình, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng tàn ác.