Hạ Hầu Bách Xuyên nhìn hai nhóm binh lính Nam Yến chia ra rõ rệt, trước tiên liền xác định được mục tiêu công kích ở chỗ nào. Sử Đạt Khả có năm nghìn binh mã, không dễ gặm, mà bại binh của Phó Chính Minh đang lúc khẩn trương sợ hãi, y tự nhiên sẽ không buông tha.
Hạ Hầu Bách Xuyên chỉ hoành đao về hướng cờ lớn của Phó Chính Minh, hô một tiếng:
-Cướp!
Tinh kỵ dưới trướng của y lập tức chia ra làm hai đội, theo hai hướng xông tới binh mã của Phó Chính Minh. Kỵ binh càng tới gần, khuôn mặt của binh lính Nam Yến càng trắng bệch. Lúc này bọn họ phát hiện, mình vừa mới trốn ra từ hang hổ thì lại tiến vào đầm rồng.
-Bắn!
Hạ Hầu Bách Xuyên lớn tiếng hạ lệnh. Lá cờ màu đen thêu Phi Sư Quân lập tức lay động vài cái. Tinh kỵ trông thấy lệnh lập tức giơ liên nỏ lên, cách trận hình tán loạn của quân đội Nam Yến chừng năm mươi bước thì đột nhiên chuyển hướng, từ hướng thẳng sang hướng ngang. Điều này cần tài điều khiển ngựa cực tốt. Nếu lại xông về phía trước mười bước, thì chiến mã chưa chắc quay ngang được, mà là đâm đầu vào đội ngũ của Nam Yến.
Hai kỵ binh đồng thời tạo ra đường cong xinh đẹp, thật giống như hai bên đội ngũ Nam Yến đồng thời xuất hiện trăng khuyết. Trăng khuyết này chẳng những xinh đẹp, hơn nữa còn mang theo sát khí.
Tiếng liên nỏ vang lên giống như mưa to đánh vào lá sen, nỏ ngắn thẳng tắp tiến vào đội ngũ Nam Yến. BInh lính Nam Yến phía ngoài cùng đổ rạp xuống như lúa bị gặt, đổ từng tầng từng tầng một.
Chiến thuật tiêu hao này của khinh kỵ binh quả thực chính là cơn ác mộng khó giải. với bộ binh.
Hai đội kỵ binh không ngừng giao qua giao lại đội ngũ Nam Yến, thật giống như hai con rồng bay quanh một quả cầu. Binh lính Nam Yến chỉ có thể sợ hãi nhìn kỵ binh đi qua. Nhưng ở khoảnh khắc hai kỵ binh giao nhau rồi tách ra, như có một cánh cửa được mở, một đội kỵ binh khác hung hăng tiến vào cửa.
Đây là chiến thuật mà tinh nhuệ Hắc Kỳ Quân đã diễn luyện qua vô số làn. Lúc trước Hạ Hầu Bách Xuyên dùng hai kỵ binh di chuyển xung quanh chỉ là thủ thuật che mắt. Đợi khi thu hút được hết sự chú ý của binh lính Nam Yến, thì một đội kỵ binh khác sẽ giết vào.
Phối hợp chặt chẽ.
Lưu Húc Nhật là người của quận Tiêu Dương phía Đông Bắc Đại Tùy. Lần đầu tiên Đại Tùy tây chinh, y là Lục Phẩm Quả Nghị Giáo Úy. Y đã trải qua trận chiến tàn nhất cũng như hắc ám nhất trong lịch sử Đại Tùy kia. Có hơn mười vạn tinh nhuệ đã chết thảm thiết ở Tây Bắc. Ở đồng cỏ rộng hai ngàn dặm kia, bộ binh tinh nhuệ bách chiến bách thắng của Đại Tùy bị khinh kỵ binh của thảo nguyên dần dần chém trở mình, ngay cả lực trả đòn cũng không có.
Bao nhiêu lần, y đều hận nghiến răng nghiến lợi.
Nếu lúc ấy quân đội tây chinh của Đại Tùy có một đội kỵ binh hùng mạnh, thì không tới mức thất bại thê thảm và nhanh chóng như vậy.
Y vẫn nghĩ, nếu mình có cơ hội trở thành một tướng lĩnh kỵ binh, y nhất định sẽ mang theo kỵ binh của mình khiến cho kẻ thù bên ngoài cũng đươc nếm thứ cái gọi là tuyệt vọng.
Thời gian đó, chẳng những là thời gian đen tối nhất của lịch sử quân đội Đại Tùy, cũng là thời gian đen tối nhất của cuộc đời y. Sau khi chiến bại một tháng, y trốn đông trốn tây trên thảo nguyên, mang theo hơn trăm huynh đệ ban ngày trốn tránh trong bụi cỏ, không dám ngủ. Buổi tối mạo hiểm bị dã thú tập kích chạy trốn về hướng đông. Cuối cùng mất một tháng y mới chạy tới núi Lang Nhũ.
Nhưng sau khi tới y mới phát hiện, hóa ra Tây Bắc Đại Tùy đã xong rồi.
May mắn, các binh sĩ sống sót sau chiến bại dưới sự dẫn dắt của Húc Quận Vương Dương Khai dần dần ổn định ở núi Lang Nhũ. Y vì quân công được đề bạt làm Ngũ Phẩm tướng quân. Lại về sau, y thực hiện được giấc mộng của mình.
Y thành tướng lĩnh của một đội kỵ binh!
Ở phía sau y, một thân binh giơ cao đại kỳ, đại kỳ màu đen thêu một con báo săn mọc hai cánh, hung hãn lạnh lùng.
Phi Báo Quân!
-San bằng kẻ địch!
Lưu Húc Nhật giơ trường sóc về phía trước, hô lên một tiếng khiến lòng người kinh sợ.
Y lại lần nữa trông thấy bộ binh bị kỵ binh chà đạp. Chẳng qua lúc này…y đã trở thành kẻ mạnh hơn kia.
…
…
-Đại tướng quân, kỵ binh đã bao vây bại binh và quân tiếp ứng của Nam Yến rồi!
Lính liên lạc phi ngựa tới, chắp tay thông báo cho Phương Giải.
Phương Giải gật đầu, phân phó:
-Lệnh cho Lưu Húc Nhật và Hạ Hầu dùng chiến thuật lúc trước để đánh, cuốn lấy quân địch, nhưng không cần đuổi tận giết tuyệt. Phải buộc cho quân Nam Yến di chuyển về thành Khánh Nguyên bên kia, chuyển chiến trường về thành Khánh Nguyên. Nhớ kỹ, không cần nhanh chóng phá địch, chỉ cần cờ của địch còn chưa đổ, thì người trong thành có thể phái binh tới tiếp ứng. Mục đích là lôi kéo từ từ binh mã trong thành Khánh Nguyên!
-Tuân lệnh!
Lính liên lạc lĩnh mệnh rời đi.
-Lệnh cho Quân Nhu Doanh qua sông!
Phương Giải khoát tay ra lệnh. Lúc này ở bờ sông Kim Thủy đã không còn thứ gì có thể uy hiếp được Quân Nhu Doanh nữa rồi.
Phụ binh và dân phu hiệp trợ binh lính của Quân Nhu Doanh mang theo rất nhiều khí giới công thành bắt đầu qua sông. Lúc này cầu nổi được trang bị cho chiến binh Đại Tùy bắt đầu phát huy tác dụng. Khí giới công thành có kích cỡ lớn cần cầu nổi đủ rộng mới có thể vận chuyển được. Mà cầu nổi của chiến binh Đại Tùy hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Phụ binh để trần cột dây thừng trên người nhảy xuống sông, sau đó bắt đầu đóng cọc cố định cầu nổi. Từng cỗ từng cỗ xe ngựa kéo các loại chi tiết chưa được lắp ráp qua sông. Lần đầu tiên sông Kim Thủy tấp nập như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi Đại Tùy lập quốc, quân đội Trung Nguyên vượt qua sông Kim Thủy tấn công phía nam.
Thật giống như lúc trước chiến binh Đại Tùy thẳng tiến Giang Nam, thẳng tiến Tây Nam, thế không thể đỡ.
Chùy phá thành và xe ném đá được xe ngựa kéo qua sông. Số lượng xe ngựa không đủ thì dùng tới sức người. Đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh. Bộ binh tụ tập ở bờ bắc, dưới sự chỉ huy của các tướng lĩnh bắt đầu vận chuyển sang bờ nam. Đội ngũ tập kết xong ở bờ nam thì bắt đầu xuất phát. Trên bình nguyên thẳng tắp, đội ngũ nhìn có vè hùng tráng.
Phương Giải dục bạch sư chạy lên một ngọn đồi, nhìn đội ngũ trong tay mình di chuyển, trong lòng không khỏi kích động. Đây là lần đầu tiên Hắc Kỳ Quân chủ động tấn công kẻ địch bên ngoài. Ở thảo nguyên, khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân tấn công người Man chỉ là luyện binh, thì lúc này đây, là xâm lược.
Tòa thành lớn tên là Khánh Nguyên kia, chính là một viên đá thử đao Hắc Kỳ Quân!
Kỵ binh của Hạ Hầu Bách Xuyên và Lưu Húc Nhật dùng từng đao mở ra đội ngũ Nam Yến. Hàng ngũ Nam Yến vốn lộn xộn bị tách ra làm vô số mảnh nhỏ. Vài trăm người một tự chiến, trong lòng mỗi người đều là tuyệt vọng. Bọn họ trơ mắt nhìn kỵ binh xẹt qua, sau đó chém ngã đồng đội của mình.
Phía sau lưng giao cho kẻ thù, kết quả chỉ có một.
-Giảm tốc độ xuống.
Hạ Hầu Bách Xuyên giục ngựa chạy tới chỗ của Lưu Húc Nhật:
-Nếu cứ tiếp tục giết như vậy, không bao lâu nữa người Nam Yến sẽ hoàn toàn sụp đổ. Kế sách của Đại tướng quân là dụ dỗ càng nhiều quân đội Nam Yến ra khỏi thành tới cứu, rồi tiêu diệt toàn bộ chủ lực của kẻ địch ở bên ngoài thành. Cho nên tốc độ của chúng ta nhất định phải chậm xuống.
Lưu Húc Nhật gật đầu, sau đó lớn tiếng lệnh cho lính liên lạc thổi sừng trâu tổ chức lại thế công, biến cắt kim loại thành bọc đánh. Trong lúc nhất thời, không còn nhìn thấy kỵ binh đi qua đi lại nữa, những binh lính Nam Yến còn sót lại vô thức chạy tới chỗ nhiều người, rất nhanh lại tập kết lại. Bọn họ chỉ là cảm thấy, chỗ nhiều người sẽ an toàn hơn.
Sử Đạt Khả cắn răng nhổ tên cắm trên vai, nhìn bốn phía. Kỵ binh ở bên ngoài đang chạy băng băng xua đuổi đội ngũ tụ lại.
-Không thích hợp!
Y nhịn đau tìm tới Phó Chính Minh:
-Nhị gia, ta nhìn ra được cục diện này không thích hợp! Vừa rồi kỵ binh Hắc Kỳ Quân đã chia cắt đội ngũ của chúng. Không tới nửa canh giờ là có thể nuốt hết người của chúng ta. Nhưng vì sao kỵ binh của Hắc Kỳ Quân lại lách ra ngoài, cố ý khiến chúng ta tụ lại lần nữa.
Mặc dù Phó Chính Minh không bị thương, nhưng sắc mặt của y còn khó nhìn hơn cả Sử Đạt Khả. Y nhìn thoáng qua thành trì cách đây chưa tới hai dặm, khóe miệng run rẩy:
-Phương Giải muốn dùng chúng ta làm mồi dụ…dẫn đại ca tiếp tục phái binh cứu viện…Bọn chúng không thừa cơ một hơi đánh bại chúng ta, là vì muốn lừa càng thêm nhiều người nữa ra khỏi thành.
Trong mắt Sử Đạt Khả hiện lên sự sợ hãi khó nói lên lời, tim đập nhanh như muốn thoát khỏi lồng ngực:
-Nếu thành chủ phái binh tới cứu, bọn họ liền nhân cơ hội bao vây được nhiều người hơn. Tên yêu ma Phương Giải kia chính là muốn quyết chiến với chúng ta ở ngoài thành…nhưng nếu như thành chủ không phái người tới cứu…
Y nhìn thoáng qua Phó Chính Minh, phát hiện đối phương nhìn về phía thành Khánh Nguyên, trong mắt đầy sự sợ hãi và đau khổ.
Phó Chính Nam đứng trên tường thành Khánh Nguyên, trái tim đau đớn như bị ai bóp chặt. Y vô thức che lại ngực, muốn làm như vậy để giảm bớt đau đớn. Nhưng đau đớn đó căn bản không phải là ngoại thương, làm sao ngăn được?
-Thành chủ, làm sao bây giờ?
Một tướng lĩnh sắc mặt trắng bệch, hỏi:
-Nếu không phái binh tới cứu, thì Nhị gia liền nguy hiểm!
-Phái binh?
Phó Chính Nam chậm rãi lắc đầu:
-Lại phái binh, thì sẽ bị Phương Giải nuốt gọn..Nhị đệ…là đại ca có lỗi với đệ rồi. Tương lai đoàn tụ ở phía dưới, đại ca sẽ dập đầu nhận sai với đệ!
Y ngẩng đầu mạnh, thê lương hô lên:
-Đóng kín lại tất cả cửa thành! Ai dám mang binh ra khỏi thành liền chém không tha! Phá hỏng cửa bắc, cửa đông và cửa tây, chỉ chừa lại cửa nam!
Trên ngọn đồi
Không nhìn thấy viện binh đi ra từ thành Khánh Nguyên, Phương Giải buông Thiên Lý Nhãn xuống, khẽ thở dài một cái:
-Phó Chính Nam…là một kẻ tàn độc.