Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 909: Chương 909: Dương ta binh uy




Bờ sông Kim Thủy

Phương Giải nhìn đội ngũ dần xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt, ánh mắt hiện lên một hàm súc nào đó. Có lẽ ngay bản thân hắn cũng không biết rằng, trước mỗi đại chiến, mắt của hắn đều lóe lên như vậy. Đó là sự hưng phấn từ trong lòng. Chính bản thân hắn cũng không biết rằng, hắn đã quen với sống chung với chiến tranh.

Nhìn thấy đại đội binh mã điều động bên kia thành Định Viễn, quân coi giữ Nam Yến của thành Khánh Nguyên bên này cũng lập tức xông ra khỏi thành. Nhìn bọn họ phản ứng nhanh chóng như vậy có thể thấy được, thời gian mười ngày qua người Nam Yến nhất định đã lo lắng đề phòng cẩn thận. Phương Giải thả ra một ước hẹn năm ngày, liền làm cho cả thành Khánh Nguyên rơi vào tình trạng căng như dây đàn.

Mấy ngày qua, quân Nam Yến coi giữ bên trong thành Khánh Nguyên vốn không cởi giáp. Lúc ngủ binh khí cũng không rời tay. Mà mỗi đêm Hắc Kỳ Quân đáng giận đều tới quấy rầy khiến cho người ta khó chịu. Nhưng tuy biết mỗi lần đều là phô trương thanh thế, nhưng vẫn không thể không đứng lên đề phòng chiến đấu.

Cứ như thế, mấy vạn quân Nam Yến trong thành Khánh Nguyên cực kỳ mệt mỏi.

Thành chủ thành Khánh Nguyên là Phó Chính Nam hận không thể mổ ngực moi tim Phương Giải để nhắm rượu. Thậm chí y có ý định phái cao thủ bên người tới ám sát Phương Giải. Nhưng y lại không dám. Bởi vì một khi cao thủ mà y phái tới bị tổn thất ở thành Định Viễn, vậy thì lúc đối mặt với ám sát, y cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết.

Vì vậy mà dù biết Hắc Kỳ Quân chỉ là quấy rầy, nhưng lại không thể không đề phòng. Rõ ràng rất muốn lột da Phương Giải, lại chỉ có thể nhịn.

Ở Nam Yến, địa vị của thành chủ không khác Tổng Đốc của Đại Tùy là bao nhiêu. Xác thực mà nói, thành chủ có cả quyền lực của Tổng Đốc và Đại tướng quân một Vệ. Nhưng Nam Yến quá nhỏ, một nhân vật có quyền bính ngập trời như vậy, kỳ thực quân đội trong tay cũng không nhiều. Một Bình Thương Đạo có thể nuôi dưỡng ra trăm vạn đại quân. Nhưng một tòa thành lớn ở Nam Yến có thể nuôi được ba vạn quân đã là cực hạn rồi.

Phó Chính Nam không phải là không nghĩ tới buông tha sông Kim Thủy, cố thủ thành Khánh Nguyên.

Nhưng thời điểm quân địch qua sông là một thời cơ tốt, nên y không muốn buông tha. Từ thành Định Viễn tới thành Khánh Nguyên chỉ có sông Kim Thủy là nơi hiểm trở. Nếu từ bỏ sông Kim Thủy, vậy thì Hắc Kỳ Quân liền thoải mái qua sông. Mà chỗ quan trọng nhất của việc phòng ngự sông Kim Thủy, là Phó Chính Nam muốn phá hủy khí giới công thành của Hắc Kỳ Quân.

BInh mã qua sông không khó, nhưng nếu khí giới công thành không qua được sông, cho dù Hắc Kỳ Quân có xuôi nam thì cũng làm được gì? Nếu muốn đánh hạ một tòa thành khổng lồ như thành Khánh Nguyên, cần rất nhiều khí giới công thành. Đây mới là trọng điểm phòng ngự của quân đội Nam Yến.

Em trai ruột của Phó Chính Nam, Phó Chính Minh mang theo một vạn quân ra khỏi thành Khánh Nguyên, mang theo cả những khí giới có thể vận chuyển được trong thành ra. Người Nam Yến biết Hắc Kỳ Quân trang bị hoàn mỹ. Lịch sử làm giàu của Phương Giải chính là lịch sử cướp đoạt. Hắn không ngừng cướp đoạt áp chế, cho nên quân đội của hắn cơ hồ không thiếu thứ gì.

Mà cướp đoạt tới mức phát rồ như vậy, lại không có dân chúng nào hận hắn.

Phó Chính Minh biết trọng trách trên vai mình nặng như thế nào. Pháo đã bị mất, không còn cơ hội đánh chết Phương Giải, cho nên bọn họ chỉ có thể dựa vào sông Kim Thủy và thành Khánh Nguyên cao lớn chắc chắn để ngăn cản Phương Giải.

Mà Phương Giải, dường như cũng đang chờ bọn họ tới.

Từng nỏ xe được đẩy lên, cách một con sông, cung tiễn thủ hai và nỏ xe hai quân đặt từng hàng từng hàng đối diện nhau, khiến cho lòng người kinh hãi. Chỗ hẹp nhất của sông Kim Thủy chỉ có hơn mười mét, cách sông có thể nhìn thấy rõ từng khuôn mặt. Ở cự ly này, nỏ xe và cung tiễn đều có thể phát huy uy lực lớn nhất.

Cho dù ở chỗ đường sông rộng lớn, nỏ xe cũng có thể bắn tên sang bên kia.

Cho nên, ngay từ lúc đầu song phương đã hiểu rằng, một khi khai chiến, thì không thử thiếc gì cả, mà là chém giết đầy máu tươi.

-Đại tướng quân!

Trần Định Nam bước nhanh tới:

-Đã bày trận xong, chỉ chờ hiệu lệnh của Đại tướng quân!

-Ừ!

Phương Giải gật đầu, xoay người đi lên đài cao mới được đắp vào sáng hôm nay. Trên đài cao có một cái trống trận thật lớn. Trên trống trận khắc hình một con cự long màu đỏ, lượn lờ trong mây, cực kỳ dữ tợn.

-Lúc lãnh binh xuôi nam ta từng nói qua, người Tùy chúng ta tranh đấu là chuyện nhà của mình, không chấp nhận người khác nhúng tay vào. Người Nam Yến dám giết vào Bình Thương Đạo, cướp đoạt giết chóc dân chúng vô tội, nên biết sớm muộn gì cũng có một ngày bị trả lại! Hôm nay, các ngươi đều là chủ nợ của người Nam Yến, dùng đao và sát ý của các ngươi khiến Nam Yến trả hết lại nợ!

-Chẳng những muốn bắt bọn chúng trả lại, còn phải trả lại gấp đôi!

Phương Giải khích lệ sĩ khí có chút chẳng ra cái gì, không có chút không khí trang nghiêm nào cả, nhưng binh lính nghe rất tập trung, thỉnh thoảng cười lên vì câu nói đùa của hắn.

-Chiến tranh!

Phương Giải la lớn:

-Từ trước tới nay đều chỉ có một mục tiêu, chính là đánh bại kẻ thù! Sau đó đoạt hết đồ đạc của kẻ địch. Các ngươi có nhìn thấy đám người Nam Yến bên kia sông không? Đao trong tay bọn chúng, lá chắn, cung cứng, nỏ xe, mũi tên, bì giáp trên người bọn chúng, con mẹ nó đều là của chúng ta!

-Con mẹ nó đều là của chúng ta!

Có người hô to theo, rất nhanh lan ra toàn quân.

-Đi thôi!

Phương Giải chỉ về bờ nam:

-Đánh bại bọn chúng, biến bọn chúng thành kẻ nghèo hèn!

-Hú! Hú!

Cũng không biết là ai học tiếng tru của chó sói, tru lên vài tiếng, lập tức là những tiếng tru kéo theo.

-Người Nam Yến, chờ bọn ta tới lấy hết y phục của các ngươi đi!

Tiếng la như vậy lộ ra vẻ ô lại, nhưng cũng có một sự dũng mãnh. Binh lính Nam Yến bờ nam ngơ ngác nhìn nhau, chợt phát hiện mình có khả năng phải đối mặt với một đội quân không phải là bách chiến bách thắng, mà là một đám mãnh thú hung dữ.





-Nỏ xe!

Tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân giơ cao cờ lệnh rồi vung mạnh xuống:

-Thả!

HƠn một trăm nỏ xe mang từ Ung Châu tới đồng thời rít gào. Hơn một trăm nỏ lớn giống như nộ long bay tới bờ nam. Mục tiêu của vòng thứ nhất không phải là binh lính quân địch, mà là khí giới phòng ngự của quân địch! Quân đội Nam Yến có số lượng nỏ xe kém hơn 2/3 bị một vòng nỏ trút xuống liền bị hủy hơn nửa. Ở trước mặt Hắc Kỳ Quân có khí thế như cầu vòng, lực phản kháng của bọn họ dường như có vẻ yếu ớt vô lực.

Giống như một thiếu nữ bị cường bạo, dù cố gắng giãy dụa đến mấy cũng không ngăn được một nam tử to khỏe cường bạo.

Ung Châu được La Diệu biến thành một thành lũy quân sự hóa. Số lượng nỏ xe nhiều tới mức khiến cho người ta không rét mà run. Trận chiến qua sông này, ngay từ lúc đầu song phương đã dùng tới vũ khí viễn trình. Khi chất lượng ngang bằng nhau, thì quyết định thắng bại dĩ nhiên nằm ở số lượng. Quân đội Nam Yến được trang bị cũng rất hoàn mỹ, dù sao quân đội trong tay các thành chủ theo ý nghĩ nào đó là tư binh của bọn họ. Vì tăng cường sức chiến đấu cho quân đội dưới trướng, các thành chủ không hề keo kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.