Nghe người phiên dịch nói hết lời, sắc mặt của Mộ Dung Sỉ càng trầm xuống:
-Các ngươi là khách, thì nên biết tôn trọng chủ nhân.
Ba Tư Khoa Phu dừng một lát rồi nhún vai nói:
-Được rồi, ta thay thủ hạ của ta xin lỗi ngươi.
-Xin lỗi!
Một lão già của Ngự Sử Đài tức giận nói:
-Đám người man di các ngươi, tưởng rằng một câu xin lỗi là đủ sao?
-Ngươi còn muốn thế nào? Lão già này, nếu như ở Rose, ngươi dám vô lễ với ta như vậy, ta đã sớm bắn nổ đầu ngươi rồi. Chính vì bọn ta đang ở Yến Quốc, cho nên bọn ta mới tôn trọng các ngươi. Nếu ngươi còn lỗ mãng như vậy, cho dù bọn ta có lễ phép hơn nữa, thì bọn ta cũng không quên bảo vệ tôn nghiêm của một người nam nhân.
-Đều câm miệng cho ta!
Mộ Dung Sỉ khoát tay nói:
-Chuyện này dừng ở đây, Ba Tư Khoa Phu, nếu ngươi không quản thúc thuộc hạ của mình, ta liền xử lý các ngươi theo luật lệ của Đại Yến! Nơi này dù sao cũng là Yến Quốc, chứ không phải nước Rose của các ngươi!
-Được rồi!
Ba Tư Khoa Phu nhún vai nói:
-Ta chấp nhận đề nghị của bệ hạ, ta sẽ quản thúc thuộc hạ của mình.
-Bệ hạ!
Vị Đô Ngự Sử đã hơn sáu mươi bi thiết quỳ xuống nói:
-Đám người nước ngoài này vi phạm luật pháp, bất kỳ tội nào cũng đáng để giết! Nếu cứ buông tha bọn chúng như vậy, chẳng phải luật pháp của Đại Yến là thùng rỗng kêu to sao? Nước không thể không yên, dân không thể bất an. Nếu có người làm trái pháp luật, pháp luật lại không dám xử lý, thì chẳng phải thất tín với dân? Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ càng. Những người này không thể dễ dàng tha thứ. Đám man di này lỗ mãng giẫm đạp lên vương pháp, quấy nhiễu dân chúng, máu dính trên tay chính là con dân Đại Yên của bệ hạ a!
-Điều này…
Mộ Dung Sỉ chỉnh tư thế ngồi:
-Ngươi cũng nói bọn họ tới từ một nơi không có lễ giáo, cho nên không hiểu quy củ cũng là chuyện bình thường. Dù sao bọn họ còn chưa quen thuộc với phong thổ của Đại Yến, cho bọn họ một thời gian để thích ứng đi. Chúng ta là nước lớn, không thể đãi khách không chu toàn được, còn nữa…không phải trẫm đã cảnh báo bọn họ sao, lần sau sẽ không dễ dãi như thế đâu!
Đô Ngự Sử tiến lên một bước, nói:
-Bệ hạ! Có pháp luật mà không tuân theo, quốc gia liền không ra quốc gia!
-Lớn mật!
Mộ Dung Sỉ cả giận nói:
-Trẫm nể ngươi tuổi tác đã cao nên mới nói năng nhẹ nhàng trấn an. Nhưng ngươi chớ quên thân phận của mình! Mở miệng ngậm miệng là quốc gia không ra quốc gia, giang sơn của trẫm là tùy tiện ngươi nói ra nói vào sao? Hay là ngươi nói diệt là diệt? Người đâu, lôi ông ta ra ngoài. Nếu còn dám nói xằng nói bậy thì lột bộ quan phục đó ra!
-Bệ hạ!
Đô Ngự Sử bi thống nói:
-Đây là quốc gia của bệ hạ, người trong quốc gia này đều là con dân của bệ hạ! Hiện tại con dân chịu ủy khuất, bệ hạ không những không giúp con dân còn giúp đám ác đồ kia! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, dân chúng sẽ nhìn bệ hạ thế nào?
-Lôi ra ngoài, lôi ra ngoài.
Mộ Dung Sỉ không kiên nhẫn khoát tay, lập tức có mấy võ sĩ đi tới lôi Đô Ngự Sử ra ngoài. Lão già này tuy bị bắt, nhưng vẫn không ngừng lớn tiếng la lên.
-Bãi triều!
Mộ Dung Sỉ đứng dậy, liếc nhìn những quan lại phía dưới, lập tức phẩy áo rời đi.
Tể tướng Chu Kiểm Toán khoát tay ra hiệu cho quần thần lui xuống, sau đó gọi Cảnh vệ tướng quân Đức Thiện tới dặn dò vài câu. Đức Thiện gật đầu, liếc nhìn những người Ros kia một cái rồi lập tức rời đi. Chu Kiểm Toán không để ý tới những người Rose này, do dự một lát liền đi theo Mộ Dung Sỉ vào hoàng cung.
…
…
-Bệ hạ bớt giận, Đô Ngự Sử cũng là tận trung với chức trách. Tính cách ông ta khá ngay thẳng, chẳng phải lúc trước bệ hạ cũng từng khen ngợi ông ta đó sao. Những người của Ngự Sự Đài kia khiến người ta ghét nhất chính là cái miệng của bọn họ. Bọn họ may mắn vì gặp được một quân chủ thánh minh khoan dung như bệ hạ. Bằng không đám người Ngự Sử Đài kia sao dám làm càn?
-Sao trẫm không biết ông ta nói đúng chứ?
Mộ Dung Sỉ thở dài, đứng trước đình hóng mát trong ngự hoa viên, chỉ vào trong nói:
-Ngồi cùng trẫm một lát.
Chu Kiểm Toán khom người, đợi Mộ Dung Sỉ đi vào trước.
Mộ Dung Sỉ đi vào lương đình rồi ngồi xuống, day day hàng lông mày:
-Chiến báo ở biên cương liên tiếp gửi tới, không có tin tức nào tốt! Mấy thành chủ kia bình thường kiêu ngạo càn rỡ, không coi ai ra gì, hiện tại thất bại, bị Hắc Kỳ Quân nuốt gọn, liền im bặt không có tiếng động!
-Trẫm phiền vì chuyện này, đâu còn tâm tư để ý tới mấy người Rose kia nữa. Trẫm biết bọn họ quả thực làm sai, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ có 600 người mà thôi. Tuy Đại Yến của chúng ta không phải là cường quốc, nhưng chẳng lẽ ngay cả mấy trăm người nước bạn cũng không thể tha thứ sao?
-So với Hắc Kỳ Quân, những người Rose này căn bản không đáng phải để ý!
Y phẫn nộ đập tay xuống bàn đá:
-Ba tòa thành lớn, binh lực cộng lại cũng phải sáu, bảy vạn người, xấp xỉ với binh lực của Hắc Kỳ Quân! Vậy mà chỉ có mười ngày, ba tòa thành đều mất. Hiện tại phía bắc thành Đại Lý chỉ còn Kim An. Nếu Kim An cũng không thủ được, vậy thì kẻ thù chỉ mất ba ngày là có thể tới trước cửa thành Đại Lý rồi.
-Bệ hạ buồn lòng, là bọn thần vô năng!
Chu Kiểm Toán vội vàng cúi đầu nói.
-Không liên quan gì tới ngươi.
Mộ Dung Sỉ lắc đầu:
-Trẫm đã nói từ sớm, bảo các thành chủ giao binh quyền ra đây, binh mã các thành thống nhất quản lý, thì đã có hai mươi vạn đại quân trong tay rồi! Nếu hai mươi vạn đại quân này tập kết một chỗ, cho dù cái tên Phương Giải kia dụng binh như thần thì cũng khó mà thắng được chúng ta. Hiện tại binh lực phân tán, bị người ta tiêu diệt từng bộ phận. Vả lại giữa các thành với nhau không có sự tin tưởng, không kịp cứu viện. Khuyết điểm như vậy, làm sao có thể đánh đuổi kẻ thù bên ngoài được?
Chu Kiểm Toán hơi sững sờ, âm thầm thở dài.
Tới lúc này rồi, Hoàng Đế bệ hạ lại không nghĩ làm sao phá địch, chỉ muốn đoạt lại quyền lực. Kim An là tòa thành có binh lực ít nhất trong số các thành ở phương bắc, chỉ có hơn vạn người, trang bị cũng đơn sơ, có thể ngăn cản được Hắc Kỳ Quân mới là lạ. Nếu Kim An thất thủ, vậy thì Đại Lý liền nguy trong sớm tối.
Lúc trước các thế gia Nam Yến ngầm đồng ý Mộ Dung Sỉ đăng cơ xưng đế, chính là vì người này không phải là một kẻ hùng tài đại lược. Nhưng ai có thể ngờ rằng, tới lúc này rồi mà Mộ Dung Sỉ còn vờ ngớ ngẩn!
-Trẫm nghĩ…nếu thực sự không được, không bằng…
Mộ Dung Sỉ do dự một lát rồi nói:
-Không bằng phái người đắc lực đàm phán với Hắc Kỳ Quân? Trẫm thấy đám người Rose kia không đáng tin cậy, dựa vào mấy trăm người với hơn mười ổ pháo quả thực có thể đỡ nổi mười vạn đại quân của Phương Giải sao? Nếu quả thực ngăn cản được thì cũng thôi, nhưng nếu chẳng may không ngăn cản được rồi người Rose chạy đi, giang sơn của trẫm cuối cùng vẫn phải do trẫm xử lý đó sao?
-Đàm phán?
Chu Kiểm Toán trầm mặc một lúc rồi nói:
-Nếu là đàm phán, tất nhiên phải bỏ ra thứ gì đó. Hơn nữa thứ đó phải đủ để khiến cho Hắc Kỳ Quân cảm thấy thỏa mãn. Bệ hạ cho rằng, thứ gì có thể thỏa mãn Phương Giải?
Lời của ông ta đầy ý châm chọc, nhưng giờ Mộ Dung Sỉ đang có tâm sự nặng nề, căn bản không nghe ra:
-Cùng lắm thì trẫm từ bỏ ba tòa thành kia. Dù sao lúc trước ba thành kia cũng chưa bao giờ chịu sự quản lý của triều đình. Nếu Phương Giải có thể lui binh là tốt nhất. Nếu không, cùng lắm thì…trẫm trả lại những thứ mà Mộ Dung Vĩnh chiếm được…rồi lại bồi thường thêm một ít.
Chu Kiểm Toán âm thầm cười lạnh, cúi đầu nói:
-Nếu là đàm phán, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của quân đội…không bằng bệ hạ mời các thành chủ phía nam tới Đại Lý để thảo luận. Nếu các nhà phái binh hợp tác, vậy thì chúng ta có ít nhất hơn mười vạn binh mã trong tay. Hơn nữa chúng ta chiếm địa lợi, chưa chắc không thể chiến thắng. Theo thần được biết, Phương Giải đã tàn sát tất cả thế gia ở Ung Châu để duy trì thống trị. Nhưng thống trị này không vững chắc.
-Một khi Phương Giải binh bại, phía sau khẳng định rối loạn. Tới lúc đó không những có thể đoạt lại được ba tòa thành, còn có thể tiến binh tới Bình Thương Đạo…
-Tiến binh?
Mộ Dung Sỉ liên tục lắc đầu:
-Nếu không có lần trước tiến binh, thì cũng không có lần xâm lược này của Phương Giải. Hay là thôi đi…ta thấy, không bằng ngươi chủ trì việc nghị hòa?
Chu Kiểm Toán sửng sốt một lúc lâu, mới khom người nói:
-Thần sẽ dốc hết sức!
-Đi thôi.
Mộ Dung Sỉ phân phó:
-Ngươi tự đắn đo, không thể quá thiệt thòi. Có thể kéo dài là tốt nhất. Trẫm phỏng chừng nội loạn ở Đại Tùy sẽ rất nhanh lan tới Tây Nam. Chỉ cần trì hoãn Phương Giải, khiến hắn nhận được chỗ tốt rồi dừng tay, vì củng cổ địa bàn hắn sẽ quay trở về. Dù sao Tây Nam Đại Tùy mới là căn cơ của hắn. Một khi các thế lực khác ở Đại Tùy đánh tới Tây Nam, thì hắn sẽ mang quân trở về mà thôi.
Chu Kiểm Toán lập tức hiểu ra, trong lòng tự nhủ, thì ra y tính toán như vậy. Nhưng giao an nguy của mình cho kẻ địch của kẻ địch, liệu có đáng tin cậy không?
Ông ta bỗng nhiên có chút bi thương, không tự chủ được nghĩ tới gia tộc của mình. Ông ta thở dài, trong lòng tự nhủ, nếu không phải Phương Giải có địch ý quá sâu với các thế gia đại hộ, thì Nam Yến này tồn tại hay không cũng không quan trọng.