Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1360: Chương 1360: Không rời khỏi kẻ thù




Mông Ca đang kể lại những điều y biết, mà suy nghĩ của Phương Giải đã sớm bay đến chín tầng mây. Điều mà hắn đang nghĩ, nếu Mông Ca biết thì nhất định rất khó lý giải. Nếu không có Phương Giải, bất kỳ người nào trên thế giới này chỉ sợ cũng khó khăn lý giải. Đương nhiên, lý giải chỉ là một chuyện về mặt thời gian mà thôi.

Mông Ca kể tới đoạn y đi lên Đại Luân Tự, bị vật kia dẫn vào trong núi rồi nhìn thấy cảnh tượng diệt vong. Có lẽ vì Tang Loạn nói rằng Phương Giải là người duy nhất có thể diệt trừ vật kia, cho nên lúc này y lựa chọn Phương Giải là điều hoàn toàn bất đắc dĩ.

Cho nên, y kể rất chi tiết.

Phương Giải nghe tới đây, thu hồi lại suy nghĩ. Bởi vì cảnh tượng diệt vong mà Mông Ca trông thấy đúng như phỏng đoán của hắn. Đại họa kia nhất định có người còn sống, có lẽ dùng thời gian mấy nghìn năm lại trở nên phồn hoa. Việc diệt vong lúc trước, cũng dần dần trở thành bí mật mà không muốn người khác biết.

Thứ trong Đại Luân Tự kia, nhất định đã chứng kiến hết thảy. Sau đó dùng năng lực của mình để khống chế mọi thứ, chính là thiên nhãn mà nó nhắc tới, để quan sát loài người phát triển. Lúc nó phát hiện ra thể chất của nhân loại bị phóng xạ làm cho ảnh hưởng rồi xảy ra biến dị, nó nảy ra một ý tưởng.

Một thứ không có linh hồn, nảy ra ý tưởng.

-Không thể phủ nhận, cảnh tượng mà ta trông thấy thật kinh người. Không ngờ thế giới này lại từng tồn tại thứ khủng bố như vậy. Chỉ một ánh sáng lóe lên, con người liền biến thành tro tàn. Tất cả mọi vật đều hòa tan, cho dù là sắt thép.

Mông Ca thở dài, giờ nhớ lại những hình ảnh đó vẫn khiến cho y khó thở.

Với kiến thức của y, rất khó lý giải những vật đó.

-Vì sao vật trong Đại Luân Tự kia lại nhằm vào ta?

Phương Giải hỏi.

-Nói nhằm vào ngươi, còn không bằng nói là nhằm vào hỏa khí của ngươi. Lúc vật kia biết ngươi bắt đầu dựng nên hỏa khí doanh, dường như cảm thấy sợ hãi. Nó đã trải qua lần diệt vong kia, cho nên biết vũ khí nóng là thứ khủng bố. Nó sợ hãi vũ khí phát triển tới cực hạn, khiến ngay cả nó cũng không thể trốn tránh được.

Đáp án mà Mông Ca đưa ra là bản thân y phỏng đoán.

Không thể không nói, Mông Ca là một người rất thông minh. Với kiến thức của y, có thể phỏng đoán được như vậy đã là khác biệt rồi.

Phương Giải gật đầu, đáp án này có thể giải thích thông.

Hoặc là, cái thứ siêu trí năng đó cảm thấy hắn không giống bình thường?

Phương Giải không nhịn được nghĩ, rốt cuộc thế giới này có tồn tại thần linh không? Nếu như không có, vậy thì việc chết đi sống lại của mình giải thích như thế nào? Vì sao mình chết ở kiếp trước rồi tới thế giới này, hơn nữa còn là một thế giới có giai đoạn lịch sử khá giống với kiếp trước của mình?

Đây là một chuyện mà khoa học không thể giải thích nổi.

-Giết ta thì có lợi gì?

Phương Giải cười cười, dường như cảm thấy cái thứ trong Đại Luân Tự kia lừa mình dối người thật buồn cười:

-Cho dù nó muốn thay đổi phương hướng phát triển, tạo ra một quần thể người tu hành, từ đó khiến nhân loại phụ thuộc vào người tu hành chứ không phải là công cụ. Nhưng nó không thể khống chế được toàn bộ thế giới này. Cho dù ta không phát triển vũ khí, thì người nước ngoài bên kia đại dương cũng sẽ phát triển, rồi sớm muộn gì thảo nguyên và Trung Nguyên cũng ảnh hưởng theo. Người nước ngoài đánh tới chỉ là chuyện sớm muộn.

Đây quả thực là một quá trình phát triển không thể ngăn cản được, dù là ai cũng không thể ngăn cản được.

-Đúng rồi.

Mông Ca bỗng nhiên nghĩ tới một việc:

-Thiên nhãn là cái gì? Nó nói nó có thiên nhãn, có thể nhìn thấy mọi chuyện trong thảo nguyên.

-Một công cụ rất thần kỳ, có thể bay lên nhìn xuống dưới, sau đó biến thành hình vẽ chuyển tới nơi nhận.

Phương Giải không biết giải thích như vậy Mông Ca có hiểu hay không, nhưng nếu giải thích quá kỹ càng thì Mông Ca nhất định không hiểu được.

-Nó nói qua, thiên nhãn mà nó có thể sử dụng không còn nhiều nữa, cho nên mới không khống chế được phía đông bên kia núi Lang Nhũ.

Với tri thức mà Phương Giải học được ở kiếp trước, cũng không thể giải thích được chuyện như vậy. Dù sao kiếp trước hắn chỉ là một người bình thường, vào đại học rồi đi làm, đâu có tâm tư gì mà nghiên cứu vệ tinh? Lúc đó Phương Giải cũng như những người khác, làm việc, đi chơi, tán gái.

Một thứ như vệ tinh, làm sao quan trọng bằng việc hẹn nhau với bạn gái?

Cho nên kiếp trước Phương Giải rất tôn kính những người nghiên cứu khoa học, bởi vì bọn họ không có tuổi thanh xuân như phần lớn những người khác, cho nên bọn họ mới trở thành nhóm người quan trọng nhất của xã hội. Đều nói người người bình đẳng, nhưng Phương Giải biết, mạng mình thực sự không bằng được những nhà khoa học kia.

-Trên trời có lẽ từng có rất nhiều thiên nhãn. Mấy thứ này là do các quốc gia khác nhau đưa lên không trung. Mà một khi các quốc gia khai chiến, thiên nhãn chính là thứ đầu tiên bị địch quốc xử lý, bởi vì thiên nhãn có thể quan sát mọi hành động của địch quốc.

Phương Giải cố gắng dùng những từ ngữ thông tục nhất để giải thích cho Mông Ca.

-HIểu rồi.

Mông Ca gật đầu:

-Cho nên vật kia chỉ có thể sử dụng được những thiên nhãn còn tồn tại.

Phương Giải thở phào, cuối cùng không cần tiếp tục giải thích.

-Nhưng vì sao nó có thể liên hệ được với các thiên nhãn trên trời? Rõ ràng cự ly rất xa, vì sao nó có thể khống chế được?

Mông Ca lắc lắc đầu:

-Ta vẫn không hiểu.

Phương Giải hơi sửng sốt:

-Bỏ qua chuyện này đi, nói xem rốt cuộc ngươi có đồng ý cho ta mượn 20 vạn lang kỵ không? Tuy chiến sự Đông Cương cách thảo nguyên khá xa, nhưng nếu không thể đánh bại được người nước ngoài, thì một khi Trung Nguyên rơi vào tay giặc, thì tiếp theo chính là thảo nguyên. Ở một nơi rộng mênh mông không có chỗ hiểm yếu như thảo nguyên, vũ khí của người nước ngoài càng phát huy được ưu thế. Hoàng Đế của đế quốc Agoda kia tên là Lai Mạn, là một người cực kỳ có dã tâm, y muốn là cả thế giới này.

Phương Giải nhìn Mông Ca:

-So với dã tâm của y, dã tâm của ngươi chẳng là gì.

Lời này khiến Mông Ca không được thoải mái.

Bởi vì y cũng là một vị Hoàng Đế.

-Ta đã đọc xong cuốn Bách Niên Ký Mật kia rồi.

Phương Giải nói:

-Trong bút ký có nói, cứ cách ba tháng vật kia lại biến mất khoảng hai canh giờ. Ta đại khái có thể hiểu được lý do vì sao.

Hắn nghĩ một lát rồi nói:

-Nếu ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, cho ta mượn 20 vạn lang kỵ ở phía tây Nghi Thủy, ta giúp ngươi diệt trừ Đại Tự Tại và Cái Xá, thậm chí giúp ngươi diệt trừ Mông Liệt, giúp ngươi trở về thảo nguyên, đồng thời giúp ngươi diệt trừ thứ trong Đại Luân Tự kia. Tuy nhiên, cuốn bút ký mà Đại Tự Tại viết nói rằng vật kia cứ cách ba tháng lại biến mất một lần, nhưng y không nhớ là ngày nào.

-Ngươi muốn ta nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng?

Mông Ca hỏi.

Bút ký của Đại Tự Tại ghi lại rất nhiều, cũng rất tường tận. Mà một chuyện có lợi để diệt trừ vật kia như vậy, Đại Tự Tại tất nhiên sẽ nhớ càng rõ ràng. Y nhớ kỹ lần đầu tiên vật kia biến mất, sau đó cứ ba tháng lại ghi nhớ một lần. Dựa theo đạo lý, rất dễ để đoán được ngày tiếp theo mà vật kia biến mất, nhưng bản thể của Đại Tự Tại lại không ghi lại cái ngày mà lần đầu tiên y phát hiện ra vật kia biến mất.

Còn Mông Ca thì tưởng rằng cái ngày y nhìn thấy cuốn bút ký là cái ngày vật kia biến mất, về sau y tính toán mới phát hiện ra là không đúng.

Biết được điều này, Mông Ca lập tức suy sụp.

Lịch của Mông Nguyên khác với Trung Nguyên, thậm chí tháng của Mông Nguyên cũng khác Trung Nguyên. Người Trung Nguyên sử dụng các tháng như tháng giêng, tháng hai, tháng ba, mà Mông Nguyên lại chỉ có ba tháng đặt theo thứ tự là Đông Nguyệt, Thảo Nguyệt, Hoa Nguyệt, vả lại số ngày trong mỗi tháng giữa hai quốc gia cũng khác nhau. Giờ nghĩ lại, vật kia dùng lịch của Mông Nguyên, có lẽ là giấu diếm những thứ liên quan tới mình.

Lịch của Mông Nguyên, khá là hỗn loạn.

Với một thứ dùng thời gian một cách chuẩn xác như thứ ở trong Đại Luân Tự kia, vậy mà nó lại dùng lịch khá là mơ hồ, khiến người Mông Nguyên không có thể nắm bắt được chính xác thời gian. Thoạt nhìn đây không phải là chi tiết lớn gì, nhưng nó cố ý làm cho người ta rơi vào hoang mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.