Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 156: Chương 156: Kỳ thi Diễn Vũ Viện (3)(1)




Đợi sau khi Phương Giải đi vào cửa chính của Diễn Vũ Viện mới phát hiện, nơi này vốn khác xa so với trong tưởng tượng của mình. Sau khi hắn đến thành Trường An, cảm xúc lớn nhất chính là bốn chữ “đại khí ào ạt”. Hoàng cung Sướng Xuân Viên, thậm chí bộ phủ nha môn triều đình đều kiến tạo vô cùng rộng lớn bao la, phong cách giống với danh hiệu xứng với hùng thành đứng đầu đương thế Bách lý Trường An. Kiến trúc cho người ta cảm giác đầu tiên chính là rộng lớn, cảm giác thứ hai chính là trang nghiêm.

Mà Diễn Vũ Viện hiển nhiên không giống.

Đi vào cửa chính liền nhìn thấy không phải là kiến trúc rộng dài cao lớn mà là một mảnh lâm viên. Phong cách vùng sông nước Giang Nam, cầu nhỏ nước chảy, gỗ xanh râm mát, trên ngọn giả sơn đối diện cửa ra vào thậm chí còn có một thác nước nho nhỏ, hơi nước trước mặt khiến người ta hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái.

Phương Giải dắt ngựa đến bên cây cầu nhỏ tìm được giáo thụ phụ trách kiểm tra thân phận, hiển nhiên đây là một người rất lịch sự tao nhã. Nàng đặt cái bàn ở bên cây cầu nhỏ, phía sau chính là nước chảy róc rách. Một cái cây cành lá sum xuê không biết tên giúp nàng che đi ánh mặt trời, tầng tầng lớp lớp lá cây không để một tia nắng nào lọt qua, điều khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất chính là trên nhánh cây treo những quả có màu sắc tươi đẹp toả ra một mùi thơm thấm vào ruột gan. Trên dòng sông nhỏ có những con cái màu đen màu trắng đang bơi lội, thỉnh thoảng nhảy lên khỏi mặt nước, làm rơi ra những cầu vồng nho nhỏ dưới ánh mặt trời.

Trên đường lớn Huyền Vũ ồn ào náo nhiệt, nhưng sau khi vào cửa Diễn Vũ Viện thì vẻ sôi sục ồn ào lập tức biến mất. Cũng không biết tại sao, học sinh vào cửa đều lập tức dừng nói chuyện, dường như sợ phá vỡ sự yên tĩnh an tường ngăn cách trong viện này với thế giới bên ngoài. Thí sinh vào cửa xếp hàng, lần lượt đi đến trước mặt nữ giáo thụ đưa thẻ bài của mình. Nữ giáo thụ đó cũng không ngẩng đầu, sau khi nhận thẻ bài thì đánh dấu vào quyển dầy dầy và đối chiếu với tên trên thẻ bài.

Xem ra, nàng càng củng cố thêm sự yên tĩnh của viện này.

Từ đầu đến cuối nàng cũng không nói một câu nào, yên lặng mà thanh nhã. Giống như hoa tường vi đang nở rộ bên cây cầu ở bên cạnh nàng, đưa thân vào phong cảnh tự mình cũng thành một phần của cảnh sắc. Liếc mắt một cái, con người yên tĩnh dường như còn xinh đẹp hơn, thanh nhã hơn đoá tường vi yên tĩnh.

Bởi vì cúi đầu, Phương Giải nhìn không rõ tướng mạo của nàng, nhưng từ cái trán trơn bóng của nàng, chiếc mũi nhỏ nhắn còn có cái cằm mịn màng, người con gái này ngay cả không đẹp đến cực hạn nhưng tuyệt không thể xấu được. Mà cho dù dáng vẻ xấu một chút, tính cách yên tĩnh như vậy của nàng cũng khiến người ta nảy sinh thiện cảm. Đại để hình dung người con gái uyển chuyển như nước, hẳn là để chỉ những người như nữ giáo thụ này đây.

Phương Giải đi đến trước mặt nàng, đầu tiên là khom người nói một câu chào tiên sinh, sau đó đặt thẻ bài của mình trên bàn, nữ giáo thụ đó cần thẻ bài lên nhìn nhìn, lập tức tìm thấy cái tên Phương Giải trong quyển sổ dầy đó, sau đó dùng bút đánh dấu một cái dưới tên hắn.

Hành động đơn giản thế này cũng khiến Phương Giải rất kinh ngạc.

Một quyển dầy như vậy, bên trong ghi chép tất cả tên các thí sinh đến từ các thành và trong quân. Trên mỗi trang giấy đều là chữ viết dày đặc, còn dùng những văn tự nhỏ hơn để ghi chú vắn tắt, nếu là người thường lật giở mấy trang xong, nhìn thấy tên trước mắt chỉ e liền quên sạch sẽ. Nhưng nữ giáo thụ này chỉ là thản nhiên nhìn thoáng qua tấm thẻ của Phương Giải, sau đó tuỳ ý lật một cái liền tìm thấy chỗ có tên của Phương Giải trên quyển sổ dầy đó.

Từ trên tấm thẻ Phương Giải đưa ra, đến lúc nàng đánh dấu tên cũng không cần đến ba giây.

Trí nhớ thật là tốt!

Phương Giải không nhịn được trong lòng sợ hãi than một tiếng, trong nháy mắt, sự kính nể của hắn đối với các giáo thụ của Diễn Vũ Viện liền tăng lên một bậc. Bây giờ hắn mới thực sự cảm nhận được một chút, giáo thụ của Diễn Vũ Viện này biến thái quá. Nếu nói giáo thụ đón khách ở ngoài cửa tên gọi là Ngôn Khanh chỉ là cho hắn bao nhiêu thiện cảm, thì nữ giáo thụ này lại khiến hắn lĩnh hội được cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hắn vốn dĩ rất tự phụ với trí nhớ của mình, nhưng so với nữ giáo thụ này lại giống như kiến gặp voi.

Hắn thu hồi thẻ bài của mình lại rồi nói một câu cảm ơn, sau đó quay người rời đi.

- Đợi đã.

Đúng lúc Phương Giải xoay người, nữ giáo thụ vốn vẫn chưa từng ngẩng đầu nói chuyện bỗng nhiên gọi Phương Giải lại. Phương Giải nhìn về phía nàng, sau đó trong lòng không nhịn được căng thẳng. Cô gái này tuy không phải là loại người có sắc đẹp khuynh nước khuynh thành nhưng tướng mạo xem ra rất phù hợp với khí chất của nàng. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn. Chiếc cằm mìn màng, vành tai mượt mà , khuôn mặt mịn màng, một khuôn mặt như vậy khiến phản ứng đầu tiên khi người ta nhìn thấy chính là bốn chữ.

Châu tròn ngọc sáng.

Nhưng... sở dĩ trong lòng Phương Giải căng thẳng không phải vì tướng mạo mê người của người con gái này mà là đôi mắt của nàng.

Trong hai tròng mắt của nữ giáo thụ này không thấy một chút màu đen nào, cũng có nghĩa là mắt nàng không có lòng đen. Mắt của nàng là màu trắng, tất cả đều là màu trắng. Nhưng lại không phải là loại màu trắng không có sự sống khiến người ta phát lạnh trong lòng, mà là một màu trắng mang theo khuynh hướng cảm xúc trong sáng, cũng giống như ngọc thạch, nhưng ngọc thạch lại không toả sáng như mắt nàng. Màu trắng ngọc thạch loé sáng... không, phải là tinh thạch mới đúng.

Rất rực rỡ, rất trong suốt, Phương Giải không thể ngờ được, đôi mắt không có lòng đen của một người cũng có thể đẹp mê người như vậy.

Tuy hai mắt của nàng nhìn tổng thể đều là màu trắng, nhưng trên nhãn cầu có một vòng màu vàng nhàn nhạt, khoanh một vòng giới hạn, giống như nhãn cầu phân rõ trắng đen của người bình thường, có phân chia. Khi Phương Giải nhìn kỹ mới phát hiện, ở ba vị trí phía trên, dưới trái, dưới phải có ba chấm nhỏ phát sáng rất quy tắc.

Đôi mắt này giống như một bầu vũ trụ mỹ lệ khiến người ta mê man mà say đắm.

Sau khi nữ giáo thụ kia ho nhẹ một tiếng, Phương Giải mới ý thức được mình đang thất lễ. Hắn vội cúi đầu hỏi:

- Xin hỏi tiên sinh, có gì chỉ bảo.

Nữ giáo thụ giơ tay sửa lại một vài sợi tóc rủ xuống trên trán, dường như không hề tức giận vì Phương Giải đã nhìn nàng một cách vô lễ như vậy. Nàng chỉ chỉ xích hồng mã của Phương Giải hỏi:

- Ngươi đã kiên trì muốn dùng chiến mã của mình thì con ngựa này cũng cần báo bị. Con ngựa này của ngươi có tên hay không, ta cần ghi lại.

Hiển nhiên, nàng ở bên trong cánh cửa cũng nghe thấy tiếng ồn ào trước cửa chính.

- Tên?

Phương Giải hơi ngẩn người một chút, lúc này mới nhớ ra sau khi mình có được con ngựa này thì cứ quên mất đặt tên cho nó. Hơi trầm ngâm một chút, Phương Giải lắc lắc đầu thật thà nói với nữ giáo thụ:

- Vẫn chưa có tên, mời tiên sinh đặt cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.