Hiện tại ông ta mới hiểu, hóa ra trước khi Vạn Tinh Thần chết, hắn đã bước lên cảnh giới như nam tử áo trắng. Chỉ có điều, nam tử áo trắng hiển nhiên hiểu điều này sớm hơn Vạn Tinh Thần rất lâu. Nhưng nam tử áo trắng cũng là người đại tu hành, cho nên tư tưởng của y cũng bị giới hạn. Nếu hỏi y làm sao tu hành, có lẽ không ai hiểu câu trả lời hơn y. Nhưng nếu hỏi y làm sao thay đổi thế giới này, dù y biết đáp án, lại không sáng tạo ra được quá trình.
Vạn Tinh Thần xuôi nam, là để cho người thường đối diện với nguy cơ, hy vọng người thường không có lối suy nghĩ bị giới hạn như người tu hành, sáng tạo ra thứ có thể đánh bại áo giáp quân.
Nhưng…thực sự quá muộn.
-Người thứ hai, là đệ tử của Vạn Tinh Thần…Dương Kỳ.
Trong mắt nam tử áo trắng hiện lên một tia tưởng thức:
-Đó là một người khiến cho người ta thực sự phải nhìn với con mắt khác, một người thực sự có kinh tài tuyệt diễm. Thể chất của hắn vốn bình thường, chẳng có gì lạ, nhưng lại đạt tới cảnh giới cao như vậy. Có lẽ tu vị của hắn không bằng những người đại tu hành đã sống lâu, nhưng cuối cùng hắn đều thắng. Điều này nằm ngoài dự liệu của ta.
-Nếu…nếu hắn xuất hiện sớm hơn Vạn Tinh Thần, thì có lẽ thế giới này đã bước một chân vào sự thay đổi. Nhưng hắn xuất hiện quá muộn, mà tư tưởng của hắn cũng chỉ dừng lại ở tầng thứ nhất.
Nam tử áo trắng nói:
-Dương Kỳ hẳn là đã nghĩ tới là thứ gì ngăn cản thế giới tiến bộ, cho nên hắn mới dứt khoát đi về phía tây. Có người nói hắn cay nghiệt, mang theo nhiều người tu hành Trung Nguyên như vậy tiến vào thảo nguyên chịu chết. Đồng đội của hắn lần lượt chết đi, vậy mà hắn chưa từng cứu giúp. Hắn muốn bảo tồn thực lực để quyết chiến với Đại Luân Minh Vương. Nếu hắn nghĩ như vậy, hắn đúng là ích kỷ…nhưng nếu đổi lại cách nghĩ khác thì sao?
Nam tử áo trắng thở dài:
-Có lẽ, ngay từ đầu hắn đã cố ý mang theo những người tu hành này đi chịu chết. Hắn biết người tu hành mới là gông cùm xiềng xích lớn nhất ngăn cản thế giới này thay đổi. Hắn hiểu người tu hành không phải là người bảo vệ, mà là thiên địch lớn nhất…cho nên hắn mới một lòng muốn giết Đại Luân Minh Vương. Đại Luân Minh Vương đã sống một nghìn năm, khiến cho một nghìn năm qua thảo nguyên không hề thay đổi. Dương Kỳ tin tưởng chắc rằng chỉ cần giết Đại Luân Minh Vương, mới có thể mở ra cánh cửa của sự tiến bộ. Hắn muốn giết chết Đại Luân Minh Vương, cho nên mang theo những người tu hành kia chịu chết, chính hắn cũng chịu chết.
-Vì vậy, qua nhiều năm mà hắn vẫn không thay đổi. Nhưng hắn xuất hiện quả thực quá muộn. Giống như việc Vạn Tinh Thần giác ngộ quá muộn vậy.
Nói tới đây, Trương Dịch Dương đột nhiên hỏi:
-Ngươi trơ mắt nhìn những việc này xảy ra. Ngươi giao hy vọng lên Vạn Tinh Thần, lên Dương Kỳ, vì sao ngươi không tự làm? Ta nghĩ, nếu ngươi muốn, ngươi có thể giết chết Đại Luân Minh Vương. Ta không biết ngươi đã sống bao nhiêu năm rồi, nhưng nếu ngươi động thủ sớm một chút, thì sẽ khiến cho thế giới này thay đổi! Có khả năng không lạc hậu hơn thế giới bên kia đại dương.
Ông ta nói không sai. Nếu nam tử áo trắng này thực sự sống rất lâu, với tu vị của y, nếu đối phó với Đại Luân Minh Vương, nói không chừng Đại Luân Minh Vương căn bản không có cơ hội sống tới nghìn năm!
-Bởi vì…
Nam tử áo trắng trầm mặc rất lâu, trong mắt đầy thương cảm.
-Người khác có thể thay đổi thế giới này, duy nhất chỉ có ta là không thể.
Y nói một câu khiến Trương Dịch Dương không hiểu.
-Vì sao người khác có thể, duy nhất chỉ có ngươi là không thể?
Trương Dịch Dương truy vấn.
-Giống như…
Nam tử áo trắng lẩm bẩm nói:
-Ta nuôi một con chó. Ta biết con chó này sẽ cắn người, ta biết chỉ cần có con chó này ở nhà, không vị khách nào dám tới chơi, thậm chí toàn bộ người trong thôn đều thù hận và tức giận…nhưng đây là chó của ta, ta có thể tha thứ cho người khác nghĩ biện pháp giết con chó này. Nhưng chính ta, lại không hạ thủ được.
Trương Dịch Dương vẫn không hiểu.
Ông ta không biết nam tử áo trắng nói con chó là Đại Luân Minh Vương, hay là thứ gì khác?
Trương Dịch Dương cảm thấy, bản thân nam tử áo trắng này là một người mâu thuẫn. Rốt cuộc y mong muốn sự thay đổi kéo tới, hay là không nỡ kết thúc thời đại này?
…
…
Cách phía bắc thành Đại Lý 30 dặm
Nằm ngoài dự đoán của người Nam Yến, Hắc Kỳ Quân không bao vây xung quanh thành Đại Lý, mà chỉ dựng doanh trại ở cửa bắc. Doanh trại kéo dài liên miên bất tận khiến lòng người kinh hãi. Mọi người không ngờ rằng Hắc Kỳ Quân lại giết tới thành Đại Lý nhanh như vậy. Sau khi Kim An tuyên bố bị phá, Mộ Dung Sỉ không phải là không nghĩ tới cử quân đội ngăn cản Hắc Kỳ Quân. Nhưng cả triều văn võ không có ai đứng ra tiến cửa một người đáng tin. Trên thực tế, không ai trong bọn họ muốn mang binh xuất chiến.
Cho nên Mộ Dung Sỉ có chút hối hận, hối hận vì mình do dự.
Nếu lúc trước tăng binh cho Kim An, vậy thì tiến độ của Hắc Kỳ Quân không nhanh như vậy.
Nhìn đám triều thần lộ vể kinh hoàng và sợ hãi trên khuôn mặt, Mộ Dung Sỉ không nhịn được cười lạnh. Ngay vừa rồi, Lễ Bộ Thượng Thư, Lại Bộ Thượng Thư và Lục Bộ Thượng Thư cùng quan lớn ba tỉnh liên danh thượng tấu, mong y hạ chỉ bỏ thành! Cả triều văn võ, không ngờ chỉ có vị Đô Ngự Sử của Ngự Sử Đài mà trước kia bị y mắng khóc lóc thỉnh cầu tử chiến. Cả triều văn võ chỉ có một người muốn khiêu chiến, tất cả đều mong y chạy trốn…. Mộ Dung Sỉ thật không biết những người này làm sao có được da mặt dày như vậy!
Không phải là y không nhìn ra tâm tư xấu xa của những người này, cho nên y cảm thấy ghê tởm.
Những người này đều không quan tâm y còn làm Hoàng Đế Nam Yến hay không, chỉ cần gia nghiệp của bọn họ được bảo toàn là đủ rồi. Phương Giải bỗng nhiên thay đổi sách lược ở Kim An, không thể nghi ngờ là chiêu đầu tiên đánh vào thành Đại Lý, đánh thẳng vào lòng các triều thần. Phương Giải không giết người ở Kim An, mà bảo vệ cả nhà thành chủ Ninh Hạo, thậm chí không lấy đi một đồng nào Ninh Hạo.
Tin tức này, đối với những quan lớn trong triều đình Nam Yến mà nói, chẳng khác nào là một tín hiệu. Lúc Phương Giải xuôi nam đại sát tứ phương, mối thù chung mà đám triều thần này thật vất vả biểu hiện ra ngoài trong nháy mắt bị đánh tan tành. Tuy Mộ Dung Sỉ biết mối thù chung của bọn họ không phải vì Yến Quốc cũng như vì Hoàng Đế, mà là vì bản thân bọn họ. Nhưng đối với y mà nói, đây dù sao cũng là chuyện tốt. Đáng tiếc, Phương Giải chỉ có thả một vị thành chủ, kết quả khiến cho việc đoàn kết kia tan thành bọt nước.
Nam Yến yếu ớt, kỳ thực là do bị phân hóa. Địa phương không nghe theo chính lệnh của triều đình. Các thế gia đại hộ lục đục với nhau, chẳng có chút tôn trọng gì với Hoàng Đế. Nếu nhiều thế gia đại hộ ở địa phương liên kết với nhau, chưa hẳn không ngăn được Hắc Kỳ Quân của Phương Giải.
Cho nên, có một khoảng thời gian ngắn Mộ Dung Sỉ không lo lắng. Y cảm thấy chỉ cần triều thần đoàn kết một lòng, dù Hắc Kỳ Quân có mạnh hơn nữa cũng chẳng đáng sợ.
Hiện tại, Phương Giải dùng cách này phá vỡ sự quyết tâm vốn không chắc chắn của đám triều thần.