Thôi Lược Thương chưa từng sợ hãi như hôm nay, cũng chưa từng rung động
như hôm nay. Biến cố bất thình lình đã khiến hắn triệt để ngây ngốc. Dù
hắn là người tu hành, thậm chí hai năm trước đã đạt tới Nhị Phẩm. Nhưng
lúc Lý Duyên bị nữ nhân mặc quần đỏ kia bóp cổ vật xuống đất, hắn không
có một chút phản ứng nào. Cho đến khi nữ tử kia bưng một đĩa thịt nướng
bỏ hết vào miệng Lý Duyên, hắn vẫn không có một chút phản ứng.
Hắn vô ý thức nhìn Phương Giải, lại nhìn đám người Lưu Nhất Năng.
- Đây làlàm gì vậy?
Hắn hỏi Phương Giải.
Phương Giải mắng một câu ngu ngốc, nhảy tới ngồm xổm bên cạnh Lý Duyên.
Miệng của Lý Duyên bị Mộc Tiểu Yêu bóp, trong miệng lấp đầy thịt nướng.
Hắn liều mạng giãy dụa, thân thể không ngừng vặn vẹo. Nhưng dưới bàn tay của Mộc Tiểu Yêu, đầu của hắn không thể cựa quậy được.
Đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi như vậy từ lúc chào đời.
Sợ hãi mình sẽ chết một cách không rõ ràng ở nơi này.
- Cầucầu ngươi
Hắn gian nan nói ra vài từ. Nhưng lời vừa ra, thịt trong miệng liền chui vào cổ họng. Có một miếng thịt khá lớn mắc ở cổ họng của hắn, không thể trôi xuống. Thế nên hô hấp của hắn dần trở nên khó khăn. Sắc mặt từ đỏ
biến sang trắng bệch vì kinh hãi.
Phương Giải nhìn hắn như vậy, có chút không đành lòng. Vuốt vuốt cổ họng của hắn để cho thuận. Hầu kết của Lý Duyên động động vài cái, thịt
nướng mắc trong cổ họng rốt cuộc trôi xuống. Phương Giải cũng không dừng lại, mà cầm đôi đũa lên, kẹp từng miếng thịt rơi trên đất bỏ vào miệng
của Lý Duyên.
Đám người Lưu Nhất Năng sợ tới mức choáng váng. Đến lúc kịp phản ứng thì thấy nam tử xấu xỉ một bên mắt tím đen, miệng sưng lên đang đeo một bao tay có vuốt nhìn bọn họ cười hắc hắc. Ở Tương thành, Lưu Nhất Năng bị
các nữ nhân trong thành gọi là ác ma. Nhưng tối nay ở dưới chân núi Mộ
Sơn, hắn mới biết ác ma có hình dáng như thế nào.
Đại Khuyển cười dữ tợn, sau đó xông mạnh về phía trước. Trong nháy mắt
đã đánh ngã hai tên công tử phong hoa tuyết nguyệt. Hai người kia còn
chưa kịp hô một tiếng đã ngất đi. Bọn họ bị một quyền đánh vào huyệt
thái dương. Quyền mạnh như vậy, người bình thường sao có thể chịu nổi.
Nói thật, rốt cuộc hôn mê hay là đã chết, Lưu Nhất Năng căn bản không
nhận ra.
Nhưng hắn biết, nếu như mình không trốn đi, người nằm dưới đất tiếp theo chính là mình.
Bởi vậy hắn trốn.
Nhưng trong thiên hạ, luận về chạy trốn, có thể thắng được Đại Khuyển
thực không nhiều lắm. Thế giới này quá lớn, khẳng định có người giỏi
khinh công hơn Đại Khuyển, nhưng chắc chắn không phải là Lưu Nhất Năng.
Hắn mới chạy được một bước, đã bị Đại Khuyển tung cước đá vào mông. Tên
ác bá tác uy tác phúc, không biết đã hại đời bao nhiêu thiếu nữ trong
Tương thành này, giống như đạn pháo bắn về phía trước năm sáu mét, lăn
lộn trên mặt đất.
Đợi lúc hắn nhịn đau giãy dụa đứng lên muốn chạy trốn, Đại Khuyển đã tung cước đạp vào lưng hắn.
- Đừng.
Hắn cố sức quay đầu nhìn Đại Khuyển, cầu khẩn nói: - Đừng giết tagia phụ của ta là Nhị gia Lưu phủ của Tương thành. Chỉ cần ngươi đáp ứng không
giết ta, ta cam đoan cuộc đời về sau của ngươi sẽ sống trong vinh hoa
phú quý, muốn gì thì có cái đóTa là con trai độc nhất trong nhà, mong
hảo hán tha mạng!
- Họ Lưu
Phương Giải gắp miếng thịt cuối cùng nhét vào miệng Lý Duyên, cười hắc
hắc nói: - Họ Lý ta còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ họ Lưu nhà ngươi?
Ý trong câu này chỉ có mình Phương Giải hiểu.
Đến bây giờ, Thôi Lược Thương vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: - Thương
huynh đệLý công tử đã không ăn được nữa rồi, ngươi cũng không cần phải
ép buộc hắnnhư vậy không tốt lắm đâuđừng đánh nhau. Đánh nhau là một
việc có nhục nhã nhặn. Thánh hiền từng nói, quân tử dùng tài hùng biện
không động thủ
- Câm miệng!
Phương Giải quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ vào Lưu Nhất Năng,
nói: - Chính ngươi hỏi bọn chúng xem bọn chúng đã thương nghị việc gì ở
trong rừng? Bọn chúng thậm chí muốn giết ngươi, ngươi còn ngốc hồ hồ
không biết. Tên họ Lưu kia, ngươi nói cho hắn biết, ở trong rừng rậm các ngươi đã nói những gì!
- Việc này không liên quan tới tathực sự không liên quan tới ta!
Lưu Nhân Năng bị dọa tới nước mắt, nước mũi chảy ròng. Mà đũng quần của hắn cũng đã ướt đẫm từ trước.
- Đều là do Lý Duyên nghĩ ra, thực sự không liên quan gì tới chúng
tôiđại hiệpanh hùnghảo hán, xin đừng giết. Hơn nữa nếu giết ta, các
ngươi khẳng định sẽ không rời khỏi được quận Lũng Tây. Là Lý Duyên muốn
ta hạ độc độc chết Thôi Lược Thương, thực sự không phải là chủ ý của ta!
- Vìvì sao?
Thôi Lược Thương sững sờ, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch: - Vì sao các ngươi muốn độc chết ta?
Lưu Nhất Năng vội vàng nói: - Là Lý Duyênhắn ghen ghét ngươi được tham
gia cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay! Cho nên mới sai ta hạ độc trong thức
ăn, rồi giá họa cho Thương huynh đệ.
Khóe miệng của Thôi Lược Thương co giật, run rẩy đi tới gần Lưu Nhất
Năng, ngữ khí đau khổ nói: - Chỉ vì một cái danh ngạch Diễn Vũ Viện, mà
các ngươi lại nhẫn tâm muốn giết chết bằng hữu?
- Cái rắm!
Phương Giải mắng một câu: - Lẽ nào cho tới bây giờ ngươi còn cho rằng, bọn họ thực sự coi ngươi là bằng hữu?
Những lời này triệt để khơi dậy lửa giận của Thôi Lược Thương. Vị thiếu
niên lương thiện, có chút ngốc ngếch này nổi giận đá vào cằm của Lưu
Nhất Năng. Một cước này rất mạnh, Lưu Nhất Năng lại bay ra ngoài. Thôi
Lược Thương bước nhanh tới, xách vạt áo của hắn, hỏi.
- Cùng trường nhiều năm, tương giao nhiều năm, sao các ngươi lại nhẫn tâm như vậy?
- Là do ngươi quá ngốc!
Phương Giải nói một câu, sau đó nghi hoặc nhìn Lý Duyên: - Ủa, sao vẫn chưa chết?
Đại Khuyển bỗng nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Phương Giải: - Liệu
có phải là nước sôi đã trừ đi độc tính không? Hoặc là làm giảm độc tính
xuống, không đủ để giết người?
- Không phải chứ?
Phương Giải do dự một lát, đứng dậy bưng cái nồi nước lên. Nhìn nước còn thừa một nửa trong nồi, hắn quay lại chỗ Mộc Tiểu Yêu: - Vịn hắn, đổ
nước vào miệng hắn, là biết độc tính đã mất đi hay chưa.
Lý Duyên đau khổ kêu một tiếng, đúng là sợ tới mức ngất đi.
Cách đó vài chục mét, lão già què của Hồng Tụ Chiêu ngồi trên một tảng
đá, nhìn đám người Phương Giải diễn trò, nhíu nhíu mày, thấp giọng nói
một câu Toàn làm những chuyện không đâu. Sau đó đứng dậy quay trở về.
Mới đi hai bước, bỗng dừng lại, nhịn không được quay đầu hướng Phương
Giải bên kia, la lớn: - Muốn giết thì giết nhanh chút. Đã muộn như vậy
rồi, nếu hắn la hét, ảnh hường tới người ta nghỉ ngơi thì sao? Các ngươi không có ý thức công cộng à?
.
.
Khu vực Hồng Tụ Chiêu dựng lều.
Lão già què ngồi xuống bên cạnh xe ngựa, giơ hồ lô cực lớn uống một ngụm rượu. Một ngụm này còn chưa uống hết, chợt nghe thấy Tức Họa Mi ở trong xe ngựa, nhẹ giọng hỏi: - Lạc gia, có chuyện gì vậy?
- Không có gì, ba người Phương Giải đang giết mấy tên hạ lưu của Tương
thành mà thôi. Dù mấy tên đó xuất thân từ thế gia, nhưng không coi là
việc lớn gì. Hành động bí mật chút, dù tra ra cũng khó.
- Vậy là tốt rồi.
Tức Họa Mi thản nhiên nói: - Chỉ cần đừng vì việc này mà trì hoãn hành
trình là đượcTí nữa ngài để ý trông. Nếu như bọn họ ngu ngốc để lại mầm
tai họa, chúng ta cũng không thể bị liên quan tới. Từ đây tới Trường An
còn vạn dặm xa xôi. Mới rời Sơn Đông Đạo đã bắt đầu gây chuyện. Thực
không biết tới đế đô sẽ gây ra nhiễu loạn gì.
- Tiểu tử kia không ngốc.
Lão già què cười cười, nhắm mặt lại tựa vào thùng xe: - Trời đã tối, Tức đại gia nên nghỉ sớm đi. Sáng sớm ngày mai còn phải lên đường. Chuyện
của ba người bọn họ, thì để bọn họ tự mình giải quyết. Nơi đây vốn hoang vắng, vài người mất tích cũng phải mất ba tới năm ngày mới phát hiện
được. Đợi đến lúc đó thì chúng ta cũng rời đi rồi. Người trong Tương
thành điều tra ra, thì chúng ta đã rời đi được trăm dặm.
- Ừ, Lạc gia cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ngài vào trong lều mà ngủ, ngoài trời gió lớnNơi này không cần ngài trông coi đâu.
- Không sao.
Lão già què khẽ nói: - Ở trong lều khó chịu, không thoải mái bằng bên ngoài.
Ông ta không nói nữa, mắt nhắm lại.
Vì sao chợt muốn giết người?
Lão già què tự hỏi, lại không có được đáp án.
Cách đó vài dặm, Phương Giải lau mồ hôi trên trán, tiện tay ném cái nồi
sang một bên, nhịn không được thở dài:: - Hiện tại ta hoài nghi không
phải nước sôi trừ đi độc tính, mà là con mẹ mấy tên ngốc bức này mua
phải thuốc giả! Mẹ nó chứ, đổ cả nửa nồi nước vào bụng mà vẫn không chết vì độc! Mệt chết ta
Hắn ngồi xuống đất, há mồm thở dốc.
- Ta tưởng ngươi không thích giết người?
Mộc Tiểu Yêu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.
- Giết kẻ ác là làm việc thiện.
Phương Giải thuận miệng đáp.
Mộc Tiểu Yêu nhíu mày:
- Đây là lời Phật tông nói.
Phương Giải vừa thở vừa nói: - Ai nói không quan trọng, có lý là được.
Hơn nữatừ sau việc xảy ra ở Phan Cố, ta bỗng hiểu ra một điều, thế giới
này sẽ không vì ngươi thiện lương, mà tất cả mọi người không nổi sát tâm với ngươi. Nếu không phải ta vừa lúc bắt gặp tên rùa đen này ở trong
rừng thương lượng muốn giết Thôi Lược Thương, thì ta cũng không biết
được sự xấu xa của bọn chúng.
Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng không nói ra miệng.
Nếu không phải hắn may mắn thoát chết ở Phan Cố, thì hắn sẽ bắt đầu hoài nghi tình cảm giữa người với người.
Hắn và Lý Hiếu Tông tương giao đã được ba năm, cảm tình là phải có.
Nhưng vì lợi ích của bản thân, mà Lý Hiếu Tông không hề do dự khi giết
hắn.
- Tới hiện tại ta cũng không muốn giết người.
Phương Giải khôi phục bình tĩnh, nhìn Mộc Tiểu Yêu, nhẹ giọng nói: - Cho nên ta mới quản việc nàyỞ Phan Cố, không có người mà ta muốn giết, ta
cũng không hạ thủ được. Nhưng ta đã hiểu ra vài điều. Dù sao cũng cần
phải thời gian để thích ứng. Lúc trước khi làm nhiệm vụ, ta thường trốn ở một nơi kín đáo bắn trộm những tên mã tặc. Nhưng không hề lấy mạng của
bọn họ, luôn mang theo lòng dạ đàn bà bắn tay, bắn chân của bọn họ.
Hắn ngừng một lát, cười tự giễu: - Nhưng bọn họ vẫn chết. Chỉ cần bị
thương rơi xuống ngựa, sẽ bị đám người Lí Cảm Đương giết chết, cắt đầu
mang về Phan Cố đổi lấy quân công. Ta vẫn an ủi bản thân, không phải là
ta giết bọn họ, là đám người Lí Cảm Đương giết. Tự lừa gạt mình như vậy
chỉ là bịt tay trộm chuông mà thôi. Cuối cùng bọn họ vẫn vì ta mà chếtLý Hiếu Tông nói ta là thám báo ưu tú nhất trong tám trăm biên quân Phan
Cốhắn nói không sai.
- Mỗi lần ta đều có thể tìm thấy hang ổ của đám mã tặc, sau đó biên quân xuất động đuổi tận giết tuyệt.
- Tay ta không nhuốm máu, nhưng nợ máu đều ở trên người ta.
Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn Mộc Tiểu Yêu chăm chú nói: - Nếu cuối cùng
vẫn phải giết người, thì nên luyện tập giết người từ bây giờ.
Lúc không cần giết người giết vài ngươi, coi như chuẩn bị cho lần sau phải giết người.
Mộc Tiểu Yêu khẽ giật mình, chợt phát hiện Phương Giải của lúc này có chút lạ lẫm.
- Vì muốn giết người, mà mới có việc tối nay?
Nàng nhịn không được hỏi.
Phương Giải gật đầu nhẹ, sau đó cười cười: - Ta muốn thử xem.
Thôi Lược Thương không ngăn cản Phương Giải giết người. Hắn không phải
là người có tâm cơ thâm trầm, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc. Việc hôm nay đã xảy ra, cho dù mình buông tha đám người Lý Duyên, lẽ nào bọn chúng lại bỏ qua cho mình? Vì giấu diếm việc hôm nay, đám người Lý
Duyên và Lưu Nhất Năng sớm muộn gì cũng sẽ giết mình mà thôi.
Hắn đánh đủ rồi, đánh mệt mỏi liền ngồi bệt xuống đất, nhịn không được
khóc rống. Một nam nhân lại khóc thành như vậy. Mà Lưu Nhất Năng tuy bị
đánh không còn hình người, nhưng vẫn chưa chết. Ngoại thương cho dù có
nặng hơn, không ảnh hưởng tới nội tạng thì vẫn có thể chữa được.
Đang lúc hắn khóc khàn cả giọng, Phương Giải chậm rãi đi tới bên cạnh.
- Ngươi từng giết người chưa?
Phương Giải hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Thôi Lược Thương dừng khóc, run rẩy vài cái liền lắc đầu.
Phương Giải nhét một con dao ngắn vào tay hắn, chỉ Lưu Nhất Năng đang
hấp hối, nói: - Ta cũng chưa từng giết người, tối nay muốn thử xem. Nếu
ngươi không hạ thủ được, thì chờ ta giết tên họ Lý kia liền quay lại
giúp ngươi.
Hắn đứng dậy, tới trước mặt Lý Duyên.
Cả người Lý Duyên run rẩy, sợ tới mức mặt không màu máu. Tứ chi của hắn
đã bị Mộc Tiểu Yêu đánh gãy. Một thân tu vị Tam Phẩm căn bản không phát
huy được. Nhìn Phương Giải đi tới trước mặt, ánh mắt của hắn hoảng sợ,
cầu khẩn: - Đừng giết taxin ngươi! Vừa nãyvừa nãy ta nghe thấy ngươi nói tới Lý Hiếu Tông ở Phan Cố. Hắn là Ngũ thúc của ta, là Ngũ thúc của
tata và hắn là người một nhà.
- Ta biết.
Phương Giải ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn dao găm trong tay, lông
mày hơi nhíu. Sau đó dùng dao găm đâm vào cổ họng Lý Duyên. Trong nháy
mắt, máu phọt ra như thác nước, bắn tung tóe lên mặt hắn.
- Cho nên ta mới muốn giết ngươi.
Hắn lau máu trên mặt, nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, trầm mặc một lúc, chăm
chú nói: - Cảm giác không sướng lắm. Lần sau giết người, để tự ta động
thủ, ngươi không cần phế bỏ tứ chi của địch nhân!