Đại giang dậy sóng
Ngàn dặm lưu xác
Không ai thống kê được đã có bao nhiêu mạng người chết ở sông Nghi Thủy. Cho dù là ngư ông có kỹ năng bơi thành thạo nhất cũng có khả năng gặp rủi ro. Nhưng phần lớn mọi người đều tin tưởng rằng, số người chết bởi sông Nghi Thủy từ xưa cộng lại cũng không bằng số người chết hôm nay.
Phương Giải đứng ở trên cây gậy trúc, quay đầu nói với Đại Hãn Mông Nguyên:
-Ta dùng bốn trăm chiếc thuyền, đổi lấy hai mươi vạn mạng sống của ngươi. Quốc thù, sao có thể không báo?
Tới giờ phút này, Mông Ca mới tỉnh ngộ mình sao mà ngu ngốc. Ngay trước khi bị đắm trong sông lớn, trong lòng Mông Ca còn cười lạnh, trào phúng sự dối trá của Phương Giải. Nhưng giờ khắc này, trong lòng y ngoại trừ bi phẫn ra không còn cái gì khác. Thậm chí y không dám hận Phương Giải. Đám binh sĩ chìm xuống sông, hai mắt trợn to kia giống như những thanh đao đâm vào ngực y.
Có hộ vệ ôm lấy Mông Ca nhảy xuống thuyền, giẫm lên một mảnh của thuyền. Nước sông cuồn cuộn, những cơn sóng từ thượng du lao tới cuốn đi hy vọng cuối cùng của các lang kỵ. Những nam tử sinh sống trên lưng ngựa mấy chục năm này, ở trong nước sống yếu ớt như bùn đất, bị nước sông hòa tan.
Tiếng sóng mãnh liệt cũng không ép được tiếng kêu rên vang vọng tới chân trời.
Khuôn mặt của Mông Ca đã không còn một tí huyết sắc nào. Có lẽ lúc nhìn thấy thuyền đắm, một nửa mạng sống của y đã đi mất, hoặc là có lẽ linh hồn của y đã bay mất, chỉ còn lại thể xác. Y giống như người bị rơi xuống sông băng rồi được vớt lên, sắc mặt tái nhợt, môi thì tím xanh.
Nhân sinh vài chục năm, chưa có lúc nào tuyệt vọng như hôm nay.
Nếu không phải có hộ vệ liều chết bảo vệ, thì y cũng đã rơi xuống sông rồi bị sóng cuốn đi rồi.
Đám hộ vệ Vương Đình dốc toàn lực cứu y ra khỏi nước sông. Lúc kéo lên bờ biển, Mông Ca đã ướt đẫm giống như một cỗ thi thể được kéo lên. Không có động tác nào, hai mắt chỉ nhìn lên trời, dường như phía trên có thứ gì đó đã hút mất hồn phách của y.
Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha, vị tướng quân có tu vị cao nhất trong số các tướng quân Vương Đình, sau khi ra sức cứu được mấy người lính, liền không thể không lên bờ thở dốc. Đứng trước sức mạnh của thiên nhiên, cho dù y có tu vị kinh người cũng khó mà chống lại được. Lực lượng của sóng hơn bất kỳ người tu hành nào mà y từng thấy, không có ai có thể tạo ra chiêu thức có uy lực như vậy.
-Đại Hãn
Huyết Nha ngồi vật sang một bên nhìn Mông Ca cách đó không xa, gọi một tiếng lại không biết nói gì nữa.
Nước sông cuốn trôi thi thể xuống hạ du, cũng không biết những thi thể này sẽ trôi về đâu. Người Hán có một truyền thuyết đáng sợ, những người bị chết trong nước thì ngay cả linh hồn cũng bị giam cầm trong nước không thể siêu sinh. Cho nên Huyết Nha cực kỳ sợ hãi. Những binh sĩ chết đi kia, bọn họ trở thành quỷ hồn vĩnh viễn bị giam cầm trong nước, không thể trở về quê nhà.
Giờ khắc này, Huyết Nha bỗng nhiên muốn hỏi Mông Ca, vì sao chúng ta phải đông chinh?
Bờ sông, Khoát Khắc Đài Mông Đa Biệt cố gắng bò lên, uống mấy ngụm nước y mới được cứu. Gần 20 vạn lang kỵ, không một người nào biết bơi. Người Mông Nguyên thủy chung đều cho rằng, xuống sông tắm rửa là bất kính với thần linh. Điều này cũng tạo thành cục diện các binh lính chỉ biết giãy dụa trong nước chứ không biết làm gì cả.
-Phương Giải!
Sau khi bò lên bờ, Đa Biệt không nhịn được tức giận mắng:
-Ta đã nói mà, người như vậy không thể tin tưởng được! Hắn căn bản không phải là người, mà là ác ma.
Y chật vật đứng dậy, nhìn bờ đông bên kia:
-Có bản lĩnh thì đánh với bọn ta trên chiến trường. Dựa vào thủ đoạn âm độc để chiến thắng thì tính là nam tử gì chứ? Đám người Hán các ngươi chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế, không dám chém giết như một người đàn ông.
-Phương Giải!
Đa Biệt gào thét:
-Ta muốn bầm thây ngươi làm vạn đoạn!
Phốc!
Một mũi tên từ đằng xa bay tới chỗ Đa Biệt. Lúc Đa Biệt trông thấy thì đã chậm, mũi tên tới quá nhanh, thẳng tới trước người y, y mới nhìn thấy. Định phản ứng thì đã chậm, mũi tên bay chuẩn xác vào ngực của y, đâm xuyên qua người.
Những người đang thở hổn hển ở bờ sông đều bị mũi tên này dọa sợ, không ai biết mũi tên này từ đâu bay tới. Đa Biệt vô thức cúi đầu nhìn mũi tên trên ngực mình, khóe miệng co quắp. Y giơ tay lên muốn rút mũi tên ra, nhưng tay mới chạm vào thì sinh khí đã héo rũ.
Ầm một tiếng, thân thể Đa Biệt đổ ra đằng sau.
Tiếng mắng chửi của y dừng lại, lúc này cổ họng chỉ vang lên tiếng khò khè. Hô hấp như vậy không được bao lâu, miệng của y liền cứng lại.
Tất cả đều sợ hãi, bắt đầu tìm kiếm phương hướng của mũi tên kia.
Mặt sông.
Bờ đông bên kia có không ít khoái thuyền thả xuống, binh lính thủy sư của Hắc Kỳ Quân nhảy lên thuyền rồi điều khiển sang bờ bên này. Khoái thuyền di chuyển trên mặt nước, thật giống như con quái thú nhiều chân.
Trên khoái thuyền đi đầu, một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen tay cầm cung cứng, bên cạnh là bình tên. Khuôn mặt của hắn không lộ vẻ gì cả, không vui sướng cũng không phẫn nộ. Hắn chỉ rút tên rồi giương cung bắn, mỗi mũi tên là giết một người Mông Nguyên.
Vẻ mặt không thay đổi, giết người rất tập trung.
Ở phía sau hắn, các cung tiễn thủ Hắc Kỳ Quân mặc áo giáp đen cũng giương cung bắn tên, tiễn đưa người Mông Nguyên tới địa ngục. Bất kể là đang giãy dụa trong nước sông hay là lên được bờ thở dốc, thì đều là mục tiêu bị săn bắn.
Mà thợ săn, thì như một cỗ máy giết người.
Mũi tên không ngừng bay tới, không ngừng quật ngã người Mông Nguyên.
Một lang kỵ Mông Nguyên nhìn cách mình không xa có một con thuyền đang lướt tới, dục vọng cầu thắng khiến y vô thức hướng bên này. Tuy y không bites bơi, nhưng dục vọng bạo phát ra khiến y vẫn lại gần được thuyền kia. Sóng nước đã khiến hai mắt y đau đớn, nhìn không rõ người đứng trên thuyền là người nào.
Rốt cuộc, y đặt được một tay lên mép thuyền.
Giờ khắc này, y cảm thấy toàn thân thả lỏng. Người rơi xuống nước, chạm được vào một thứ có thể cứu mạng thì tuyệt sẽ không buông ra. Cho nên thả lỏng chỉ là tinh thần của y, chứ không phải là cơ thể của y.
-Cứu ta!
Y phát ra tiếng khàn khà khó nghe.
-Van cầu ngươi cứu ta!
Y dùng hết sức để hô.
Trả lời y chính là một thanh đao sáng như tuyết.
Mũi đao chém thẳng xuống đỉnh đầu của y, dễ dàng chém đứt đôi sọ não, màu đỏ của máu và màu trắng của óc tiến vào nước sông, nhuộm đỏ một chỗ. Nhưng rất nhanh, chỗ màu đỏ này bị dòng nước tách ra.
Thi thể nhẹ nhàng cuốn tới hạ du, không biết trôi về đâu.
Binh lính Hắc Kỳ Quân điều khiển thuyền đi qua đi lại trên mặt sông, giết chết những người Mông Nguyên còn sống. Nếu không biết người Mông Nguyên đã từng làm gì, thì không thể lý giải được vẻ mặt ác độc lúc này của binh lính Hắc Kỳ Quân. Bọn họ không hề thương hai chút nào, chỉ không ngừng bắn tên vung đao.
Phốc!
Một hộ vệ đứng bên cạnh Mông Ca bị mũi tên bắn thủng hốc mắt, đuôi tên còn đang lung lay. Hộ vệ kêu thảm không dám rút mũi tên ra, hai tay bụm mặt đau đớn chạy đi. Y chạy được mấy bước thì ngã xuống đất.
Lúc ngã xuống, mũi tên bị đứt, nhưng đầu tên lại cắm sâu vào hơn, đâm vào óc của y.
Mông Ca thì vẫn nằm ở đất, ngẩng đầu nhìn trời. Đại Hãn Mông Nguyên đã không còn linh hồn, giống như một cỗ thi thể. Hộ vệ chạy đi kia còn có sinh khí hơn y. Bởi vì hộ vệ đó kêu thảm rồi chết, mà y thì giống như xác ướp nghìn năm.
-Đại Hãn!
Huyết Nha chạy tới, muốn ôm Mông Ca chạy về hướng xa xa, bỗng nhiên trước mặt tối sầm, ngực bị một cỗ lực lượng lớn đụng vào, thân thể bay ra ngoài, sau đó đập mạnh xuống đất. Không đợi y phản ứng, nam tử mặc áo bào đen từng thắng y dễ dàng đạp lên ngực y, bàn chân ấn xuống.
Nội kình mênh mong rót vào thân thể Huyết Nha, thật giống như một ngọn núi lớn đặt lên người y. Huyết Nha chỉ kiên trì được một lúc liền mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Phương Giải khoát tay, lập tức có mấy Kiêu Kỵ Giáo dùng dây thừng đặc chế trói Huyết Nha lại. Cũng không biết vì sao Phương Giải không giết người này. Tuy Huyết Nha có thể chất đặc thù, có thể khôi phục rất nhanh, nhưng nếu đập vỡ sọ y thì y cũng không thể sống lại được.
Lúc Huyết Nha bị đánh bay, Mông Ca cũng rơi mạnh xuống đất.
Nhưng y không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn nhìn chằm chằm lên trời.
Tới lúc này, tự tin đã hoàn toàn tan vỡ. Đả kích còn mãnh liệt hơn lúc y biết Đại Luân Minh Vương chưa bao giờ là chúa tể chân chính của Đại Luân Tự.
Ánh mắt của y bị một bóng đen ngăn cản, nhìn không thấy bầu trời xanh thăm thẳm nữa.
Phương Giải cúi đầu, bóng dáng của hắn xuất hiện trong mắt Mông Ca.
-Nếu ta cầu ngươi giết ta, ngươi có xuống tay không?
Mông Ca hỏi.
Thanh âm rất khó nghe, giống như thanh âm của người khác vậy.
-Không.
Phương Giải lắc đầu, trả lời rất nghiêm túc:
-Bởi vì ngươi là kẻ địch của ta, nếu để kẻ địch sống sót có lợi hơi để kẻ địch chết, vậy vì sao ta phải giết ngươi? Ngươi còn sống thì còn hữu dụng với ta, trừng phạt của ta với ngươi cũng chưa kết thúc. Những thi thể hôm nay mà ngươi thấy chỉ sợ không nhiều bằng số người Hán các ngươi đã giết, cho nên thù này chưa báo xong.
Phương Giải nhìn vào mắt Mông Ca:
-Ta sẽ phái người đưa ngươi tới Tây Bắc, sau đó phái người dùng danh nghĩa của ngươi liên lạc với các tướng quân Vương Đình trong quân đội của Mông Liệt. Cứ như vậy, sẽ có không ít người trở lại bên cạnh ngươi, giữ gìn Hãn vị cho ngươi. Ta rất hy vọng nhìn thấy người Mông Nguyên các ngươi tiếp tục tự giết lẫn nhau. Mong rằng ngươi không khiến ta thất vọng.
-Mơ tưởng!
Mông Ca chỉ nói hai chữ, sau đó nắm lấy loan đao treo ở thắt lưng.
-Ngươi đã không còn quyết tự quyết định sinh mạng của mình nữa rồi.
Hai tay của y bị hai Kiêu Kỵ Giáo đè lại, sau đó trói gô lại.
-Ngươi có thể bắt ta, nhưng làm sao khống chế được tinh thần của ta.
Mông Ca nhe răng cười độc ác, tìm kiếm một chút tự tôn cuối cùng.
-Ta có thể.
Câu trả lời của Phương Giải như búa tạ, đánh nát tôn nghiêm cuối cùng của Mông Ca.
-Tàn sát dân chúng của ta, phá giang sơn của ta, nếu ta không trả lại gấp mười lần, thì chẳng phải khiến những dân chúng gọi ta là Vương thất vọng sao? Giang sơn của ta bị phá nát vài phần, thì ta sẽ khiến thảo nguyên bị phá nát vài phần. Mặc kệ ngươi tiến binh tới Trung Nguyên vì mục đích gì, nhưng từ lúc ngươi bắt đầu, đao của ta và các tướng sĩ đã chờ uống máu rồi.
Hắn cúi đầu nhìn xuống Mông Ca.
-Máu vẫn chưa đủ, đao của ta chưa ăn no.