Tháng sáu, năm Thiên Hữu thứ mười một Đại Tùy.
Thời tiết của đế đô dần dần nóng nực làm cho các nam tử thích ra ngoài dọa phố. Các nữ tử trẻ tuổi thì mặc quần áo lụa mỏng đẹp đẽ, lộ ra cổ chân trắng muốt, lúc bước đi, thân thể lộ rõ vẻ thướt tha. Đường phố đầy những eo nhỏ, những khuôn mặt son. Tự nhiên cũng không thể thiếu những lãng tử phóng đãng câu dẫn các cô gái xinh đẹp.
Mà một nguyên nhân quan trọng khác khiến cho thành Trường An càng ngày càng náo nhiệt, chính là ba ngày nữa, Diễn Vũ Viện sẽ mở cuộc thi tuyển chọn.
Đêm đó sau khi khiến Đại Khuyển bị thương nặng, Trần Nhai liền biến mất không thấy bóng dáng, không biết đã trốn ở nơi nào. Người của Đại Nội Thị Vệ Xửvà Tình Nha đã âm thầm giăng lưới, nhưng không tìm được gì. Một là do thành Trường An quá lớn, hai là do bản lĩnh cao cường của Trần Nhai.
Có thuốc trị thương của Đại Nội Thị Vệ Xử, thương thế của Đại Khuyển đã được khống chế. Trầm Khuynh Phiến thì cần tĩnh dưỡng. Mới tới đế đô một tháng, mà đã bị thương hai người bên cạnh, Phương Giải thực không biết thành Trường An này rốt cuộc là phúc địa hay là họa địa với hắn nữa. Người bên cạnh liên tiếp bị trọng thương, nhưng hắn cũng được Hoàng Đế bệ hạ của Đại Tùy thưởng thức. Chỉ đợi tiến vào Diễn Vũ Viện, là có thể một bước lên trời. Cho dù không thi đỗ Diễn Vũ Viện, thì các vị Đại Học Sĩ cũng đang nghển cổ chờ mong.
Cách kỳ thi chỉ còn ba ngày, Phương Giải nhất đinh phải bình ổn tinh thần đểchuẩn bị. Tuy dựa vào một ít kiến thức từ kiếp trước, có phần nắm chắc khi ứng phó với khoa toán, khoa văn và khoa hội họa. Nhưng còn khoa nhạc, khoa lễ kia, hắn không chắc chắn lắm. Hơn nữa ở võ khoa, hắn có vẻ yếu kémNghĩ tới muốn nổi tiếng ở cuộc thi Diễn Vũ Viện, thật khó như lên trời.
Đóng cửa hàng đọc sách chừng nửa ngày, Phương Giải cảm thấy đầu như muốn nổ. Trước đó Lễ Bộ Thượng Thư Hoài Thu Công có phái người tới đưa cho hắn một cuốn "Lễ Ký". Hắn lật xem vài ngày, nhưng mấy thứ rườm rà này khiến hắn đau đầu vô cùng. Đọc và học thuộc nửa ngày, nhưng vẫn không nhớ được nhiều lắm.
Chẳng hạn như mục lễ nghi, nhìn tuy đơn giản, nhưng quy củ trong đó khiến người ta hoa cả mắt. Ngang hàng chào nhau, phải cúi người như thế nào, chắp tay như thế nào, chân để thế nào, đầu cúi thế nào. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng phải có quy tắc. Vãn bối chào, cúi người thế nào, chắp tay thế nào, chân để thế nào, đầucúi thấp thế nàoNói rất tỉ mỉ, rất nghiêm khắc, khiến một người như Phương Giải càng đọc càng bực mình.
Hắn vứt cuốn sách sang một bên, trải một cuộn giấy lên mặt bàn, dùng bút than vẽ mấy cái hình. Vẽ xong, hắn nhét cuộn giấy vào trong tay áo, đứng dậy, nói với mấy người Đại Khuyển một câu rồi đi ra ngoài. Chậm rãi đi trên đường cái phồn hoa, nhìn những cảnh oanh oanh yến yến, khiến cho tâm tình của hắn tốt lên rất nhiều. Đám thiếu nữ, thiếu phụ bước đi nhẹ nhàng, lộ ra dáng người, khiến cho đám nam nhân bề ngoài đạo mạo, nhưng càng ngày càng khó che dấu trong lòng đen tối.
Phương Giải đi tới một cửa hàng may, tìm một lão thợ may có tiếng ở mấy khu phố này, bày cuộn giấy ở trước mặt ông ta, rồi hỏi:
- Có thể may như trong hình vẽ được không?Lão thợ may nhìn hình vẽ của Phương Giải, hơi sững sờ, rồi hỏi:
- Đây là ngươi vẽ à?
Phương Giải gật đầu.
Lão thợ may ừ một tiếng, sau đó cầm cuộn giấy lên, cẩn thận nhìn:
- Tuy tranh của ngươi không được tự nhiên lắm, nhưng ta có thể nhìn ra ngươi muốn may y phục như thế nàoMà cho dù có may được, cũng không ai dám mặc. Ngươi có thể nói cho ta biết, y phục này gọi là gì không?
- Ta gọi nói là..sườn xám.
Phương Giải cười cười nói:
- Có phải con gái mặc vào sẽ rất đẹp không?Lão thợ may buông cuộn giấy xuống, không ngờ mặt đỏ lên:
- Lộ nhiều lắm
- Lão không cần quan tâm lộ nhiều hay không. Lão chỉ cần nói có đẹp hay không mà thôi?
Lão thợ may trầm mặc, gật đầu nói:
- Ta đã may quần áo cả đời, cũng không nghĩ rằng quần áo có thể được may như vậy. Đại Tùy chỉ quy định dân chúng không được mặc áo gấm, cũng không thể tùy tiện mặc trang phục của người Hồ. Trừ những cái đó ra, cũng không yêu cầu nghiêm khắc lắmNhưng ý tưởng này của ngươi, thật quá lớn mật. Chỉ sợ may ra, sẽ bị người ta mắng xối xả. Dù nữ tử có gan lớn hơn nữa, cũng không dám mặc nó đi trên đường.
- Ta may cho nữ nhân của mình mặc ở nhà, để ta xem giải buồn, không được à?Phương Giải cười cười nói.
- Được, dù sao quan phủ không xen vào được!
Lão thợ may cuộn tờ giấy lại, nhìn nhìn Phương Giải, hỏi dò:
- Ngươi có muốn làm một việc rất có tiền đồ hay không?
- Việc gì?
Phương Giải hỏi.
Lão thợ may lại gần Phương Giải, nghiêm túc nói:
- Ta còn thiếu một đồ đệ- Nằm mơ đi.
Phương Giải ưỡn ngực nói:
- Ta còn phải thi vào Diễn Vũ Viện!
Lão thợ may ngẩn ra, vội chắp tay xin lỗi:
- Thất kính, thất kinhBộ y phục kiacó thể may được, nhưng cần chuẩn bị. Dù sao để may y như trên bản vẽ của ngươi là rất khỏ. Có khả năng phải sửa chữa nhiều lần, vải vóc hao phí cũng không ít. Ta vừa may vừa nghiên cứu, cho nên cần khá nhiều thời gianTóm lại, cần hai mươi lượng để may xong.
- Năm trăm lượng.
Phương Giải khua khua giơ năm ngón tay.Lão thợ may ngây ngốc nhìn Phương Giải, tưởng mình nghe lầm.
- Năm trăm lượng?
Ông ta hỏi.
- Đúng, năm trăm lượngnhưng là lão trả ta năm trăm lượng.
Phương Giải khẽ cười nói:
- Lão trả ta năm trăm lượng. Mấy bộ quần áo này sau khi may xong ta sẽ lấy đi. Nhưng lão có thể giữ lại bản vẽ, tiếp tục làm. Quần áo làm ra bán bao nhiêu tiền, ta không quan tâm. Nhưng nếu như bán được trên hai trặm bộthì sau đó mỗi bộ ta sẽ rút ba thành. Đương nhiên, bởi vì lão là người đầu tiên mua, nên về sau còn có mẫu mã nào, ta sẽ ưu tiên bán cho lão trướcTrong đầu ta không thiếu những mẫu mã mới mẻ.- Ngươi bị bệnh à?
Lão thợ may hỏi Phương Giải, vẻ mặt khinh bỉ.
- Vậy bán cho ta.
Đúng lúc đó, truyền tới một thanh âm ở phía sau Phương Giải, đầy vẻ hào phóng:
- Về sau ngươi có mẫu mã gì tốt, ta mua hết. Gần đây ta đang định kinh doanh may mặc.
Phương Giải cả kinh, quay đầu lại nhìn, thì thấy không biết từ khi nào Ngô Nhất Đạo đã đứng ở cửa tiệm may.
- Một tài năng như ngươi, không làm kinh doanh thật phí của trời.Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, vẻ mặt thưởng thức.
Phủ Tán Kim Hầu
Ngồi trong đình bên cạnh ao nhỏ, Phương Giải may mắn được thưởng thức chè Đại Hồng Bào, loại chè mà một lạng có thể đổi được cả tòa nhà. Hắn rất không phóng khoáng uống một ngụm, sao đó hỏi Ngô Nhất Đạo:
- Một ngụm nhỏ này, có phải bằng một lượng bạc?
Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:
- Cái đó không thể tính bằng tiền nong đượcCho dù ngươi có bạc, đưa ta mộttrăm lượng, năm trăm lượng, một nghìn lượng, một vạn lượng, nếu ta không vui thì đừng hòng mua được. Hàng năm ngoại trừ hiến cho nội cung mấy cân Đại Hồng Bào ra, thừa lại hai ba cân thì ở chỗ của ta. Lúc tâm tình của ta tốt, chỉ cần ai nói với Ngô Nhất Đạo ta muốn thưởng thức Đại Hồng Bào, ta sẽ không keo kiệt mang ra mời. Nếu như ta mất hứng, dù quan lại quyền quý tới, ta cũng không thèm để ý.
- Thật là khí phách!
Phương Giải nịnh bợ một câu.