Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 25: Chương 25: Một lòng hướng đạo




Núi Thanh Nhạc nằm ở phía đông nam của Đại Tùy. Qua Trường Giang lại đi về phía nam ba trăm hai mươi dặm, dãy núi trập trùng, dài bất tận. Dù không bao la, hùng vĩ, nhưng là một nơi có phong cảnh tươi đẹp. Vùng duyên hải ở phía đông Đại Tùy dài hơn vạn dặm. Lục địa gần biển duy nhất không thuộc về Đại Tùy quản hạt, chỉ có Đông Sở. Nhưng Đông Sở ở đông bắc Đại Tùy, là một bán đảo kéo dài từ đại lục. Diện tích còn không bằng kinh đô và các vùng lân cận.

Núi Thanh Nhạc kéo dài từ đông tới nam, bốn mùa đều có đặc sắc riêng.

Dù núi Thanh Nhạc này không lớn, kém xa những dãy núi lớn như dãy núi Lang Nhũ, dãy núi Côn Luân, dãy núi Yên Sơn. Nhưng danh tiếng không hề thua kém mấy dãy núi hoang dã đó.

Bởi vì, đơn giản trên núi Thanh Nhạc có Nhất Khí Quan, trong Nhất Khí Quan có Tiêu chân nhân.

Hoàng Đế Đại Tùy tâm cao khí ngạo, các đời Hoàng Đế đều như vậy. Không cho phép bất kỳ quốc gia nào có chỗ hơn Đại Tùy. Phần tham niện này cũng là nguyên nhân mà Đại Tùy từ lúc lập quốc tới nay vẫn giữ được tinh thần phấn chấn. Từng vị Hoàng Đế của Đại Tùy đều có hùng tâm khát vọng. Nơi khác có, Đại Tùy phải có, nơi khác không có, Đại Tùy cũng muốn có.

Đế quốc Mông Nguyên có Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn. Đại Tùy liền nâng Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc lên.

Trên Đại Tuyết Sơn có Đại Luân Minh Vương. Trong Nhất Khí Quan có Tiêu chân nhân.

Phật tông coi trọng vô dục vô cầu. Nhưng không hề nghi ngờ rằng bọn họ coi thường đạo tông Đại Tùy từ tận đáy lòng. Dù sao trong thiên hạ này, ngoại trừ Đại Tùy ra, các nơi khác đều thờ Phật tông. Mặc dù là ở Đại Tùy, người của Phật tông chỉ cần đăng ký với quan phủ, là có thể xây miếu truyền giáo. Nhưng không thể nghi ngờ rằng dân chúng của Đại Tùy không hề có lòng tôn kinh với Phật. Mà sở dĩ triều đình Đại Tùy có sự rộng lượng này, là vì tham niệm của Hoàng Đế.

Nơi khác có, Đại Tùy tự nhiên cũng muốn có.

Nhất Khí Quan xây dựng ở giữa sườn núi. Từ dưới núi nhìn lên chỉ có một con đường bậc thang bằng đá. Tổng cộng hai nghìn chín trăm chín mươi chín bậc. Đi thêm một bước liền bước vào sơn môn. Có ý tam thiên đại đạo (Ba nghìn đại đạo). Hai bên theo chân núi tới sườn núi đều là rừng đào. Trái của cây này có vị chua chát, không ngon. Nhưng cẩn thận nhấm nháp lại có một hương vị khác. Truyền thuyết một đêm hoa đào nở, tiên đào kết trái nghe nhiều đã quen thuộc. Thực ra làm gì có tiên đào, chỉ là mánh lừa gạt mà thôi.

Thực ra Nhất Khí Quan cũng không lớn. Các đệ tử cộng với Tiêu chân nhân cũng chỉ có tám trăm người. Con số này cũng có ngụ ý. Nhất Khí Quan được xưng là đạo giáo chính thống của thiên hạ. Cũng được xưng là thiên hạ kỳ ảo đều xuất phát từ nơi này. Nhưng nhân tâm hướng đạo, đạo đạo bất đồng. Cho nên tám trăm đệ tử được xưng là tám trăm đạo. Không tu đạo chính thống mà tu đạo của mình, nên còn được gọi là Bàng Môn.

Bàng Môn tám trăm, Tả Đạo ba nghìnđều xuất từ Nhất Khí Quan.

Năm đó Hoàng Đế Đại Tùy ngự lâm nơi này, biết được ngụ ý kia liền cười ha hả. Khen một tiếng núi Thanh Nhạc thật có khí phách, Bàng Môn Tả Đạo cũng đều là chính thống.

Dù mùa xuân ở Giang Nam tới sớm, nhưng hoa đào vẫn chưa tới lúc nở rộ. Cành đào mới chỉ mọc ra chồi non. Nhìn những chồi non này chỉ muốn hái xuống bỏ vào miệng nhấm nuốt.

Một người nam tử trung niên mặc áo gấm chậm rãi đi xuống thềm đá. Không nhìn ra được người này bao nhiêu tuổi, khí chất thành thục, dung mạo có vài phần thanh tú. Trên cằm có vài sợi râu mọc lởm chởm, tuy nhiên không hề lôi thôi. Dáng người trung đẳng, không mập không gầy, bước chân không dài, trung quy trung củ.

Ở Đại Tùy, những người mặc áo gấm là người có công danh. Dân chúng bình thường cho dù giàu đến mấy cũng không thể mặc áo gấm. Đây là lễ chế của triều đình. Nếu vượt qua là phải ngồi tù.

Nam tử trung niên này mỉm cười, sắc mặt hòa hoãn, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh. Lúc nhìn thấy mấy chữ được lưu trên một tảng đá lớn, lập tức dừng bước, sau đó trịnh trọng thi lễ.

- Đó là bút tích mà ba năm trước bệ hạ tới núi Thanh Nhạc du ngoạn lưu lại. Vốn định dời tới đại điện, nhưng bệ hạ nói rằng, viết lên tảng đá này là tùy hứng mà viết, cần gì phải bày đặt, di chuyển nó? Nếu như nó có linh tính, quấy rầy nó tu hành chẳng phải là tội lớn sao?

Nói chuyện là một lão giả mặc áo bào màu đen, tuổi chừng năm mươi, để ba sợi râu dài. Tay cầm phất trần, áo vải giày vải, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt. Chỉ là tướng mạo của người này không dễ nhìn lắm. Mắt tam giác, lông mày như cây chổi. Càng nhìn càng thấy hèn mòn bỉ ổi.

Nhưng thân phận của hắn được treo ở đó, cho nên bất kỳ ai cũng sẽ không trông mặt mà bắt hình dong.

Hắn chính là Tiêu chân nhân, quan chủ của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc.

- Cho nên chân nhân xây đình ở đây, che mưa che gió cho tảng đá này?

Nam tử áo gấm cười hỏi.

- Tán Kim Hầunăm đó ngươi quyên hơn mười vạn lượng vàng tu sửa tường thành Trường An, bệ hạ trọng thưởng ngươi. Ta xây cái đình cho tảng đá này, thực ra cũng giống như lúc ngươi tu sửa thành, đều là nịnh hót bệ hạ mà thôi.

Đại Tùy chỉ có một Tán Kim Hầu, chính là Ngô Nhất Đạo, được xưng là Đại Tùy đệ nhất phú. Nghe nói tài phú của hắn, đủ để mua một đạo sơn hà của Đại Tùy. Phải biết rằng, mấy vạn dặm giang sơn của Đại Tùy, chia làm hai mươi bốn đạo. Một đạo sơn hàđã lớn hơn lãnh thổ của Đông Sở rồi.

Ngô Nhất Đạo cười ha hả: - Ta là phàm phu tục tử, nịnh hót vuốt mông ngựa là việc phải làm. Mà ngươi là người tu đạo

- Người tu đạo cũng là người.

Tiêu chân nhân mỉm cười nói: - Người tu đạo cũng phải ăn cơm, cũng muốn sống thoải mái. Bệ hạ lưu bút tích nơi này, có thể thu hút càng nhiều thiện khách tới sơn quan. Hẳn là Tán Kim Hầu cũng hiểu.

- Con buôn!

Ngô Nhất Đạo cười nói.

- Còn cần con buôn nhiều hơn.

Tiêu chân nhân nghỉ chân, nhìn Ngô Nhất Đạo, chăm chú hỏi: - Thiên hạ thủ phủ tới Nhất Khí Quan, chẳng lẽ không quyên ít tiền nhan đèn?

Ngô Nhất Đạo vẫy vẫy tay, tùy tùng đi theo sau lập tức tiến lên, đưa một cái hộp bằng gỗ tử đàn cho Tiêu chân nhân. Đệ tử đi theo sau Tiêu chân nhân vội vàng đi lên nhận lấy. Chỉ cảm thấy cái hộp không nặng, cho nên ánh mắt khó tránh khỏi sinh ra vài phần kinh miệt. Trong lòng tự nhủ, nhà giàu quan lại bình thường tới đây quyên bạc cũng giá trị hơn hộp gỗ này nhiều. Đường đường thiên hạ thủ phủ lại keo kiệt như vậy. Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.

- Tiêu chân nhân mở miệng, liền giá trị vạn kim.

Ngô Nhất Đạo cười cười: - Ngân phiếu trong cái hộp này có thể đổi được ở bất kỳ ngân hàng tư nhân nào của Đại Tùy. Tuy nhiên, nếu đổi ở một ngân hàng nhỏ, chỉ sợ bọn họ không đủ tiền để đổi.

- Hối thông thiên hạ.

Tiêu chân nhân khen tự đáy lòng: - So với tu sửa tường thành Trường An, đây mới gọi là bạo chi.

Khi quay lại phòng mình, Tiêu chân nhân liền trở thành một con người khác. Dàn xếp xong Đại Tùy đệ nhất phú Ngô Nhất Đạo, dẫn theo hắn đi du ngoạn nửa tòa núi, Tiêu chân nhân ngồi xuống giường, xoa cái eo mỏi nhừ, nhịn không được thở dài.

- Nếu không phải vì một vạn lượng vàng kia, ta cần gì phải giữ nụ cười trên mặt lâu như vậy. Cười đến sắp cứng đơ rồi. Cũng không biết đám tú bà ở thanh lâu kia có phải có độc môn bí tịch chuyên luyện miệng hay không.

Một tiểu đạo cởi giầy cho hắn, tay chân lanh lẹ bò lên giường đấm lưng cho Tiêu chân nhân: - Ngài là người đứng đầu đạo môn, nổi danh khắp thiên hạ, cần gì phải khổ nhọc vì tiền? Nếu truyền ra ngoài, dân chúng dưới chân núi, thậm chỉ dân chúng cả Đại Tùy chẳng phải chê cười ngài sao?

- Ngươi biết cái gì!

Tiêu chân nhân vung tay đập vào ót tiểu đạo kia một cái: - Ngươi có thích ăn thịt hay không?

- Thích!

- Thịt từ nơi nào tới?

- Hậu đồ phu ở dưới chân núi mang lên.

- Là cho không à?

- Đương nhiên không phải, tốn bạc mới có.

- Nếu ta không tự mình đi xã giao với đám quan lại, cự phú kia, dựa vào tiền nhan đèn của dân chúng dưới núi, liệu ngươi có thể được ăn thịt?

Tiêu chân nhân hừ lạnh một tiếng nói: - Muốn ăn thịt thì phải có bản lĩnh kiếm được tiền. Ngươi không ngừng được ăn thịt, không phải nhờ ta mày dạn mặt dày tươi cười kiếm được? Vậy mà còn không biết tốt xấu, ta phạt ngươi tới sau núi trồng rau. Mỗi ngày chỉ cho ngươi ăn rau và đậu, xem ngươi còn dám nói ra mấy lời đó không.

- Nhưng dù sao ngài cũng là người đứng đầu của đạo tông a.

- Đứng đầu cái rắm!

Tiêu chân nhân nói: - Nếu không phải do bệ hạ tranh cường háo thắng, thì ngươi đã đi theo ta tới khắp hang cùng ngõ hẻm làm thầy tướng số rồi. Ngươi chỉ mới theo ta không lâu. Ngươi hỏi vài vị sư huynh của ngươi xem. Có ai chưa từng lừa gạt tiền của dân chúng đâu? Có ai chưa từng vì mười đồng tiền mà dối lòng đâu? Chỉ cần khiến đám tài chủ kia cao hứng, có thể được thưởng thêm vài đồng, tự nhiên phải chọn lời dễ nghe. Nhất Khí Quan mới được dựng mười năm. Còn không phải vì năm đó ta lừa gạt bệ hạ nói rằng núi Thanh Nhạc là nơi hưng thịnh của các giáo phái Đại Tùy sao?

- A?

Tiểu đạo đồng cả kinh, nhịn không được hỏi: - Sao chưa từng nghe ngài nói tới việc này?

- Không phải là việc hay ho, nói ra làm gì? Đi rót nước cho vi sư uống.

Tiêu chân nhân ngồi xuống, cởi bít tất ra, sau đó dùng ngón trỏ khẽ gãi ở kẽ chân, vẻ mặt lập tức trở nên hưởng thụ. Nhìn cái dạng kia của hắn, giống như việc gãi chân là việc hưởng thụ nhất trên đời vậy. Bộ dạng này của hắn, đâu còn phong phạm của người đứng đầu đạo giáo thiên hạ?

Bỗng nghe thấy tiếng người hỏi nhỏ ở bên ngoài: - Chân nhân có ở đây không?

Tiêu chân nhân cả kinh, luống cuống đeo bít tất vào, sửa sang lại quần áo, nói: - Bần đạo đọc Đạo Đức Kinh, ngộ ra không ít tâm đắc, đang muốn nói với Tán Kim Hầu đây. Mau mau mời vào.

Ngô Nhất Đạo mỉm cười đi vào, lập tức nhíu mày: - Mùi của Đạo Đức Kinh này có chút đặc biệt.

Tiêu chân nhân cười ngượng ngùng, phân phó tiểu đạo đồng dâng trà.

Ngô Nhất Đạo đứng một bên nhìn tranh sơn thủy treo trên tường. Đợi tiểu đạo đồng đi ra ngoài, bỗng xoay người, trịnh trọng thi lễ với Tiêu chân nhân. Tiêu chân nhân liền bước lên phía trước vịn hắn, cười nói: - Tán Kim Hầu quyên một số tiền nhan đèn lớn, ta còn chưa cảm ơn, sao Tán Kim Hầu lại hướng ta thi lễ vậy?

- Không dối gạt chân nhân, lần này Ngô mỗ tới là có việc muốn nhờ.

- Mời Tán Kim Hầu nói. Nếu bần đạo có thể làm được, quyết sẽ không từ chối.

Ngô Nhất Đạo đứng dậy, do dự một lát, nói: - Vậy thì ta liền nói thẳng, không vòng vo tốn thời gianTa có một đứa con gái, đã tới tuổi kết hôn. Gần đây nghe người trong nội cung nói, bệ hạ nhớ tới công lao sửa thành Trường An của ta, tính toán triệu tiểu nữ vào cung làm Tần phi. Tiểu nữtiểu nữ tính tình lỗ mãng, ta sợ chọc giận bệ hạ sẽ gây ra tại vạ. Cho nên muồn nhờ.

- Thu con gái ngươi làm đệ tử?

Tiêu chân nhân cau mày nói: - Nhưng đệ tử của đạo môn vẫn có thể lấy chồng sinh con

- Không sao, ta sẽ nói rằng tiểu nữ một lòng hướng đạo, thề không có thành tựu sẽ không xuống núi Thanh Nhạc. Tin rằng bệ hạ sẽ không qúa ép buộc. Hơn nữa, dù tư chất của tiểu nữ bình thường, nhưng ta từng tìm người kiểm tra qua. Khí Hải một trăm hai mươi tám huyệt của con béthông một trăm hai mươi hai.

- Thu.

Tiêu chân nhân cơ hồ không chút do dự gật đầu: - Nếu bệ hạ hỏi, bần đạo tự nhiên sẽ tìm lý do thoái thác.

- Đa tạ!

Ngô Nhất Đạo kích động, lại hướng Tiêu chân nhân thi lễ.

- Chỉ làTrong núi khá lạnh, ta sợ lệnh ái không thích ứng.

Tiêu chân nhân thở dài nói.

- Ta quyên thêm năm nghìn lượng vàng.

Ngô Nhất Đạo rút một chồng ngân phiếu từ ống tay áo đặt trên mặt bàn: - Chi phí ăn uống ba năm của tiểu nữ, chỗ này chỉ sợ miễn cưỡng đủ.

- Lệnh ái thành tâm như thế, bần đạo sao có thể đóng cánh cửa đại đạo được?

- Nếu bệ hạ hỏi

Tiêu chân nhân khoát tay nói: - Yên tâm, không phải là ta chưa từng lừa gạt bệ hạ

Vừa lúc đó, có sáu người đi tới núi Thanh Nhạc. Bốn nam hai nữ, phong trần mệt mỏi.

Trong sáu người này, một người là nam tử hùng tráng, thân cao hơn hai thước. Đeo một thanh phác đạo dày bằng cánh cửa, hàn quang lạnh thấu xương. Đi trước là một nam tử mặc áo đen, không mang theo binh khí trên người, sắc mặt âm trầm, nhìn thềm đá sơn môn, suy nghĩ xuất thần.

Còn có một lão già, dắt một đôi quạt sắt ở eo.

Một nam tử cường tráng hói đầu, tay cầm gậy sắt.

Hai nữ tử, một người tay không tấc sắc, một người ôm kiếm.

- Nơi này chính là Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc?

Nam tử cường tráng nhịn không được hỏi:

- Vị Tiêu chân nhân kia danh dương tứ hải, là người đứng đầu của đạo môn Đại Tùy. Nơi khác không biết, nhưng ở Đại Tùy, là người có thể sánh với Đại Luân Minh Vươngchúng ta mạo muội tới thăm như vậy, liệu hắn có thu chúng ta không?

Nữ tử ôm kiếm, lãnh diễm nói: - Hắn không thu, vậy thì mỗi ngày ta giết một đệ tử của hắn. Nhất Khí Quan chỉ có tám trăm đệ tử, giết hết cũng không tốn quá nhiều thời gian.

- Không cần.

Nử tử tuyệt mỹ mặc bộ váy dài màu đen lắc đầu, chậm rãi quỳ xuống thềm đá: - Ta một lòng hướng đạo, Tiêu chân nhân sao có thể không thu? Thế này đi vào sơn môn là được rồi. Các ngươi đừng có chém giết. Để ta cầu hắn, các ngươi không cần nhúng tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.