Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 843: Chương 843: Muốn làm gì thì làm (2)




- Mặt khác…

Phương Giải nhìn Trần Hiếu Nho, phân phó:

- Phái người tới ba đạo Ung Bắc, Bắc Huy, Nam Huy, mời ba vị Tổng Đốc đại nhân Chung Tân, Trì Hạo Niên, Đỗ Kiến Chu tới Ung Châu nghị sự. Bảo rằng ta đang ở Ung Châu chờ bọn họ, mời bọn họ lập tức xuất phát.

- Đại tướng quân…chỉ sợ ba người này chưa chắc dám tới.

Hạ Hầu Bách Xuyên trầm ngâm một lát rồi nói.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Bọn họ tất nhiên không dám đến, ta cũng không trông cậy vào bọn họ sẽ đến. Ta bảo Trương Tẩy thống kê nhân khẩu của Bình Thương Đạo, tuy rằng còn chưa có một con số cụ thể, nhưng sau tai họa chiến tranh, dân chúng Bình Thương Đạo đã mất đi sáu, bảy phần. Trong bốn đạo Tây Nam, Bình Thương Đạo là giàu có và đông đúc nhất. Nhân khẩu bị tổn thất lớn như vậy, Bình Thương Đạo coi như bị hủy hoại hơn nửa…Ta tính toán điều dân chúng của ba đạo Ung Bắc Đạo, Nam Huy Đạo, Bắc Huy Đạo tới Bình Thương Đạo. Điều này tất nhiên sẽ tạo áp lực cho ba người kia. Mà nếu nói thẳng ra, bọn họ tất nhiên sẽ tìm mọi cách để từ chối.

- Ta mời bọn họ đến, bọn họ không dám đến, sau đó ta phái người nói chuyện này, đoán rằng bọn họ sẽ không dám từ chối.

Phương Giải dừng một lát, tiếp tục nói:

- Phái người dán bố cáo ở các quận huyện Bình Thương Đạo, kêu gọi dân chúng trở về quê hương khai khẩn đất đai. Lúc giặc tràn vào, đám phú hộ đều mang theo gia đình chạy trốn. Ta không phủ nhận số đất đai kia từng thuộc về những phú hộ đó, nhưng giờ nó đã bị ta đoạt lại, đương nhiên là của ta. Tất cả dân chúng có thể gieo trồng trên đất của ta, có năng lực canh tác được bao nhiêu ruộng thì cứ canh tác...Mỗi người được chia một mẫu ruộng, lương thực thu hoạch được sẽ không phải giao nộp. Còn nếu muốn trồng nhiều, thì phải thuê. Thuê năm mẫu trở lên, thu hai thành thuế. Thuê mười mẫu trở lên, thu ba thành. Mười lăm mẫu trở lên, thu một nửa. Đợi cho lương thực vật tư của Hắc Kỳ Quân trở nên sung túc, lính tráng đầy đủ, thì thuế phú sẽ từ từ tính toán.

- Đại tướng quân…

Trần Định Nam khuyên nhủ:

- Làm vậy chỉ sợ sẽ có không ít người phản đối…

- Ta nói rồi, kẻ thuận ta, ta không động tới ruộng của bọn họ. Kẻ nghịch ta, ta sẽ không lưu cho bọn họ một mẩu ruộng nào. Đi an bài đi, mau chóng để cho Bình Thương Đạo khôi phục lại sức sản xuất.

Đúng lúc này, Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo vội vàng chạy vào.

- Đại tướng quân, việc này có thể từ từ được không?

Y vừa đi vừa nói:

- Thuộc hạ mới ra khỏi thành không xa, thì có người của Kiêu Kỵ Giáo gọi về, nói rằng Đại tướng quân có chuyện quan trọng cần thảo luận, thuộc hạ không dám trì hoãn, ngựa không dừng vó chạy về.

- Hầu gia, ý của ngươi là?

Phương Giải hỏi.

Ngô Nhất Đạo vội vàng nói:

- Đại tướng quân chia ruộng cho dân, đây là chuyện tốt, là phúc phận của dân chúng. Nhưng việc này có phải hơi nóng vội rồi không? Thuộc hạ không dám phản đối quân lệnh của Đại tướng quân, chẳng qua là cảm thấy việc này nên thảo luận chi tiết hơn. Đợi có một chươ ng trình cụ thể thì thi hành cũng không chậm.

- Ta hiểu ý của Tán Kim Hầu.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

- Tuy ngươi nói vậy, nhưng kỳ thực ngươi vẫn phản đối ta chia ruộng cho dân chúng. Bởi vì làm như vậy, sẽ đắc tội với toàn bộ thế gia đại hộ của Trung Nguyên. Về sau Hắc Kỳ Quân muốn khuếch trương ra ngoài, sẽ gặp cản trở rất lớn.

Ngô Nhất Đạo há hốc miệng, không biết nên nói cái gì.

- Không cần phải chờ đợi nữa.

Phương Giải lạnh nhạt nói:

- Ta cũng từng nghĩ tới, mặc dù đây là chuyện tốt nhưng chưa tới lúc thực hiện. Đợi khi ta có thực lực, khiến cho tất cả mọi người không dám phản đối thì mới thi hành. Nhưng sau khi Đại Khuyển chết, ta bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý…có một số việc, làm muộn không bằng làm sớm, để tránh về sau phải hối tiếc. Đúng vậy, ta làm như thế sẽ đắc tội với toàn bộ thế gia đại hộ của thiên hạ, bọn họ tất nhiên sẽ coi ta như kẻ thù. Nhưng tới hiện tại, cho dù ta không làm vậy, thì có bao nhiêu thế gia coi ta là bằng hữu?

- Ta đắc tội bọn họ, nhưng ta được dân tâm.

Phương Giải đứng dậy, đi tới cửa thư phòng, nhìn bầu trời xanh lam bên ngoài:

- Ta đến đây…dù sao cũng phải làm chút chuyện gì đó.

Ý của lời này, ngoài bản thân hắn ra, không ai hiểu được.

Có một thanh âm luôn vang lên trong đàu Phương Giải, mặc kệ ông trời phái ngươi xuống thế giới này làm cái gì, ngươi muốn làm thì cứ làm thôi. Có lẽ ngươi làm vậy sẽ khiến toàn bộ thế giới phải tức giận, nhưng ngươi tới đây vốn không phải là để lấy lòng thế giới này. Cũng không phải người nào cũng là Đại Luân Minh Vương, có thể sống tới nghìn năm…

Đội tàu trùng trùng điệp điệp xuôi dòng. Vì tránh khỏi khu vực do La Tiểu Đồ khống chế, đội tàu rời khỏi thành Trường An, đầu tiên là qua sông Lạc Thủy, sau đó vượt núi Mang Đãng, từ phía đông sông Hoàng Ngưu xuôi dòng xuống. So với đi qua sông Trường Giang, đi như vậy sẽ phải đi thêm gần nghìn dặm, nhưng vì an toàn tới Ung Châu, bắt buộc phải đi như vậy.

Tuy La Tiểu Đồ binh bại, nhưng trong tay vẫn có hơn bốn mươi vạn đại quân. Đội quân áo giáp đi ra từ Trường An dù tinh nhuệ hơn nữa, nhưng cũng chỉ có gần hai vạn người.

Dựa theo ý của Phác Hổ, chính là trực tiếp xông qua đại quân của La Tiểu Đồ. Tuy nhiên Đàm Thanh Ca, với thân phận khâm sai lại cực lực phản đối. Dù sao trong đội ngũ này còn có gần trăm người của Hồng Tụ Chiêu, mà trong đó phần lớn là con gái. Cũng không biết do Phác Hổ hợp ý với Đàm Thanh Ca hay là có lòng thương hương tiếc ngọc, cuối cùng chấp nhận đi đường vòng.

Phải biết rằng, đối với Phác Hổ mà nói, đi đường vòng là điều mà lúc trước y sẽ không chịu làm.

Đàm Thanh Ca dựa vào mép thuyền, nhìn thoáng qua binh lính áo giáp có khí tức âm trầm. Tuy bọn họ vẫn lạnh như băng, khó tiếp xúc gần gũi, trên người vẫn mang theo sát ý khiến người ta khó chịu, nhưng Đàm Thanh Ca nhìn ra được, những binh lính áo giáp này tựa hồ như không quen đi thuyền.

Đám binh sĩ khôi ngô cường tráng ngày, giữ chặt lấy thành thuyền, giống như sợ lỏng tay cái là mình sẽ rơi xuống sông lớn.

Đàm Thanh Ca không nhịn được cười, trong lòng tự nhủ, quả nhiên trên thế giới này không có người nào là mạnh tuyệt đối. Đám binh sĩ áo giáp này lúc lên chiến trường đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi, không ai là đối thủ của bọn họ. Lúc trước chỉ dùng số lượng hai vạn đã giết cho đại quân trăm vạn của La Diệu phải tan tành. Điều này đủ để chứng minh, ở trên đất liền, bọn họ xứng đáng với hai chữ ‘vô địch’.

Nhưng khi đi trên thuyền lớn, cả đám đều rất khẩn trương.

- Còn bao lâu nữa thì mới rời thuyền?

Sắc mặt của Phác Hổ cũng rất khó coi. Y dường như không thích cảm giác đung đưa trên nước này. Y vốn là người lạnh lùng, lúc này trên mặt có vài phần đáng thương.

- Sắp rồi.

Đàm Thanh Ca chỉ tòa thành lớn mơ hồ trên bờ sông:

- Đó là thành Tín Dương. Chúng ta đang ở Hoàng Dương Đạo. Cứ đi xuôi dòng như vậy, không có bất ngờ gì xảy ra, mười ngày nữa là có thể tiến vào Bình Thương Đạo. Sau khi lên bờ, đi một ngày rưỡi, chậm nhất hai ngày, là có thể tới Ung Châu.

Sắc mặt của Phác Hổ hơi thay đổi, đỡ lấy mép thuyền, giận dữ nói:

- Còn phải chịu đựng thêm mười ngày…Ta ghét nhất là đi thuyền. Nếu không phải ngươi nói đi đường thủy nhanh hơn, thì ta chắc chắn sẽ không đi thuyền rồi.

- Một vị Đại tướng quân xông vào vạn quân như chỗ không người, sao lại sợ nước như vậy?

Đàm Thanh Ca trêu một câu.

- Sợ nước thì sao? AI mà chả có nỗi sợ nào đó? Ta còn sợ chuột nữa cơ!

Phác Hổ oán giận nói, ngồi dựa vào mép thuyền hít sâu một hơi. Ở trên thuyền lớn, dường như chỉ khi ngồi dựa vào cái gì đó, mới khiến y vững tâm hơn chút.

- Còn ngươi, ngươi có sợ cái gì không?

Y hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.