Ấn tượng trong mười hai năm chung sống của Phương Giải, Trầm Khuynh Phiến là một nữ nhân có hai tính cách. Lúc nàng yên tĩnh, lạnh lùng, thì giống như một khối băng vạn năm, một ánh mắt cũng có thể làm lòng người đông cứng. Mà lúc nàng phong tao, thì còn nóng bỏng hơn bất kỳ kỹ nữ nào của thanh lâu. Nhưng điều này phải xem tâm trạng của nàng ta như thế nào, hoặc là ở cùng với ai.
Tựa hồ chỉ có tiểu Phương Giải mới có may mắn đó. Có thể chứng kiến một mặt mà không muốn người khác biết của Trầm Khuynh Phiến.
Có lẽ ở trước mặt Phương Giải, Trầm Khuynh Phiến mới thực sự là nàng. Hoặc đây chỉ là một cách để nàng giảm sức ép của mình mà thôi. Lộ ra vẻ vũ mị, phóng đãng làm cho môi người ta phát khô. Nhưng tính cách này chỉ có Phương Giải là có thể chứng kiếnbởi vì, lúc trước Phương Giải vẫn chỉ là một đứa trẻ con.Ba năm rưỡi không gặp, Trầm Khuynh Phiến phát hiện mình xem nhẹ một việc.
Phương Giải đã không còn nhỏ. Dù theo tuổi tác, hắn mới chỉ mười lăm tuổi. Nhưng ở Đại Tùy, mười lăm tuổi đã buộc tóc, được coi là nam nhân trưởng thành. Theo như lời của Trầm Khuynh Phiến, Phương Giải là một nam nhân phát dục rất tốt. Mười lăm tuổi, đã cao hơn nàng một cái đầu. Lưng hổ eo viên, dáng người đủ để khiến cho bất kỳ một nữ nhân nào cũng phải động lòng. Cộng thêm khuôn mặt thanh tú, thuộc kiểu hình ưa thích của các nữ nhân.
Trên thực tế, các cô nương của Hồng Tụ Chiêu lúc rảnh rỗi thường thích nói chuyện phiếm đùa giỡn Phương Giải. Thậm chí còn dùng bàn tay ngọc ngà sờ cơ bụng của hắn. Hoàn toàn không thèm để ý hung khí cất giấu ở phía dưới cơ bụng.
Lúc Trầm Khuynh Phiến thấy Phương Giải đã không còn là đứa trẻ con, nàng cóchút hối hận vì mấy lời lẳng lơ vừa nói.
Bởi vậy, nàng trở nên yên tĩnh.
Mà khi Trầm Khuynh Phiến yên tĩnh, liền lộ ra một sự lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi.
Tuy nhiên, Phương Giải đã miễn dịch với vẻ lạnh lẽo của Trầm Khuynh Phiến. Trái lại, hắn lại thích tính cách này của nàng hơn.
- Nói như vậy, Hạng Thanh Ngưu đúng là một đạo sĩ có địa vị?
Phương Giải thì thào nói.Trầm Khuynh Phiến hỏi:
- Hạng Thanh Ngưu là ai?
- Nếu ta đoán không nhầm
Phương Giải cười nói:
- Tên béo thoạt nhìn không đáng tin khiến người và thần đều công phẫn kia chính là cái tên mà ngươi nói là dùng bồ câu đưa tin cho Tiêu chân nhân. Có thể khiến người đứng đầu của đạo tông phái người tiếp ứng, lẽ nào đúng như lời tên béo kia nói, hắn là có thân phận cực cao trong đạo tông?
Phương Giải dừng một chút, cảm khái nói:
- Nhưng sao ta vẫn chưa tinTrầm Khuynh Phiến cẩn thận nhìn Phương Giải, sau đó nhịn không được hỏi:
- Liệu có thể nói cho ta biết, hơn ba năm qua ngươi sống như thế nào không?
- Quan tâm ta?
Phương Giải hỏi lại.
Trầm Khuynh Phiến khẽ nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói:
- Hiện tại ta không có tâm tình để nói giỡn với ngươi.
- Tinh thần phân liệt.
Phương Giải lầu bầu một câu, sau đó lắc đầu nói:
- Nói tới cái này, nếu không phải lúc trước các ngươi lựa chọn tách ra, thì ta đãkhông yên ổn sống qua ba năm rồi. Mặc dù rời khỏi tòa biên thành kia, tiến tới hùng thành đệ nhất thiên hạ Trường An, nhưng ta vẫn cảm thấy chỗ đó vô cùng tốt. Nếu ta có thể sống yên ổn ở thành nhỏ đó cả đời, thì ta tình nguyện ở lại đó.
Nói xong, hắn chợt hỏi Trầm Khuynh Phiến:
- Còn thừa mấy người?
Câu trước không hợp câu sau, khiến cho Trầm Khuynh Phiến có chút không kịp phản ứng. Trầm mặc một lúc, nàng mới hiểu Phương Giải hỏi cái gì. Cho nên nàng chăm chú đáp:
- Năm người đều còn.
- Vậy là tốt rồi.Phương Giải thở phào nhẹ nhõm, ngả người tựa vào ghế, khẽ nói:
- Nếu chết thêm một ai đó, trong lòng ta lại cắn rứt.
- Hiện tại ngươi không còn?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Phương Giải cười cười, ngữ khí chăm chú đáp:
- Thực sự là không còn.
Câu trả lời này vượt quá dự kiến của Trầm Khuynh Phiến, cho nên sắc mặt của nàng hơi thay đổi. Nàng vẫn cho rằng Phương Giải là một thiếu niên bình thường nhát gan sợ phiền phức, thậm chí là hèn mọn bỉ ổi. Người như vậy thường có chút đa sầu đa cảm, dù nam hay là nữ. Một người có cảm tính, đối với những người hy sinhtính mạng để bảo vệ mình trong mười lăm năm, trong lòng không có chút cắn rứt lương tâm nào, quả thật làm cho người ta có chút kinh ngạc, thậm chí là phẫn nộ.
- Cảm ơn thì có, nhưng không có cắn rứt.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn trần nhà, từng chữ từng câu nói:
- Ta biết, ngươi nghe thấy ta nói trong lòng không có cắn rứt, nhất định sẽ không thoải mái, thậm chí có khả năng giết ta, đúng không? Nhưng ta lại không muốn lừa dối ngươi, không có là không cóDù lúc trước ta không biết vì sao các ngươi lại tụ tập ở bên cạnh bảo vệ ta, thậm chí ta không biết mình rốt cuộc là ai. Nhưng ta có thể khẳng định rằngCác ngươi bảo vệ ta không phải xuất phát từ cảm tình. Mà là vì các ngươi đều đạt được ích lợi của bản thận.
Hắn dừng một chút, áy náy cười nói:- Thật có lỗi, nói như vậy có lẽ có chút đau lòng. Nhưng ta muốn nói thật lòng. Các ngươi hẳn là đã biết bảo vệ ta là một việc rất nguy hiểm. Tùy lúc có thể mất đi tính mạng. Phỏng chừng người giao ta cho các ngươi cũng nói rất rõ ràng. Bằng không nhiều năm như vậy, các ngươi đã sớm rời đi bởi vì không chịu được lúc nào cũng cận kề cái chết.
- Các ngươi lưu lại tiếp tục bán mạng, nhất định là do người kia đã hứa cho các ngươi lợi ích rất lớn.
Hắn hỏi:
- Điều khiến ta cảm thấy hứng thú, là người kia rốt cuộc đã đáp ứng các ngươi cái gì?
Trong nháy mắt, sắc mặt của Trầm Khuynh Phiến trở nên khó coi. Nàng hít sâumấy hơi, mới khôi phục lại bình tĩnh. Nàng nhìn vào mắt Phương Giải, bình thản nói:
- Không phải là đáp ứng cái gì, mà là uy hiếp.
.
Trầm Khuynh Phiến là một quái thai trong tu hành. Chỉ chưa tới mười năm đã tới cảnh giới Bát Phẩm. Người như vậy, đặt ở bất kỳ tông môn nào, đều trở thành trân bảo được sự che chở tuyệt đối. Mà sư tỷ của nàng, Mộc Tiểu Yêu là một kiểu tu hành hiếm có. Hiếm có như phượng mao lân giác vậy.
Có thể xuất hiện hai nữ đệ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, sư môn của các nàng tất nhiên cũng phải cường ngạnh tới người ta phải kinh sợ. Nhưng chính vì như vậy,Phương Giải mới hiếu kỳ, là hạng người nào, hoặc là thế lực nào có thể uy hiếp được hai nàng. Mà ngay cả sư môn sau lưng hai nàng cũng không dám ngăn cản, không dám cự tuyệt.
Từ ngữ khí của Trầm Khuynh Phiến, Phương Giải có thể nghe ra sự cố kỵ rất sâu của nàng với người kiathậm chí là e ngại.
Thế gian này thực sự không có nhiều người có thể khiến cho cao thủ Bát Phẩm phải e ngại.
- Có lẽ
Trầm Khuynh Phiến nhìn chằm chằm vào Phương Giải, nói:
- Không bao lâu nữa thôi, người đó sẽ chủ động tìm tới ngươi, bởi vìngươi đãlàm hỏng kế hoạch của hắn.
- Kế hoạch?
Phương Giải không hiểu.
- Ngươi là phế vật không thể tu hành.
Trầm Khuynh Phiến nói.
Phương Giải khẽ nhíu mày, có chút khó chịu nói:
- Ngươi không cần nhắc đi nhắc lại điều đó. Ta tự biết ta là người như thế nào.
Trầm Khuynh Phiến chống cằm, giống như đang nhớ lại:- Thực ra, hắn đưa ra kỳ hạn là mười lăm năm bảo vệ ngươi. Bởi vì mười lăm năm sau, hắn sẽ nghĩ biện pháp đưa người trở lại bên cạnh hắn. Dù ta không biết biện pháp đó là cái gì. Nhưng có thể khẳng định rằng, lúc ngươi mười lăm tuổi ngươi sẽ bị hắn khống chế. Mà ngươi rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để người như hắn tốn công tốn sức bảo vệ như vậy, ta càng không nghĩ ra.
- Tuy nhiên lúc trước hắn từng nói rằng, mười lăm năm sau, hắn sẽ mang ngươi trở lại bên cạnh hắn. Lúc đó cũng là lúc sứ mạng của ta và những người khác kết thúc. Uy hiếp mà hắn đưa tới cũng theo đó mà giải trừ. Mười lăm năm đã quahắn vẫn không mang ngươi đi, ngươi cũng không chủ động trở về. Điều này chứng minh rằng ngươi đã phá hỏng kế hoạch của hắn.
Trầm Khuynh Phiến trầm tư một lúc, cười tự giễu nói:
- Đây cũng là điều mà ta kính nể sư tỷ và Đại Khuyển. Sau khi sinh nhật mườilăm tuổi của ngươi qua đi, dựa theo ước định, thì ngươi và hai người bọn họ không còn chút quan hệ nào. Qua ngày đó, dù ngươi có chết trước mặt của bọn họ, dù bọn họ đứng bàng quan cũng không bị trừng phạt gì. Nhưng hai người bọn họ không rời khỏi ngươi, vẫn còn đi theo bảo vệ ngươi. ĐIều này chỉ sợ đã không còn liên quan tới cái gọi là sứ mạng.
Nghe thấy lời này, trong lòng Phương Giải đầy cảm động và chua xót.
Cắn rứt và ấm áp.
Vừa nãy hắn nói mình không có bất kỳ cắn rứt nào. Từ sau khi tới thời đại này, Phương Giải luôn dùng tâm tính thờ ơ lạnh nhạt nhìn người và việc. Hắn bắt buộc mình không nên sinh ra bất kỳ tình cảm chân thật nào với bất kỳ ai. Mà cho đến giờ phút này, khi nghe xong lời của Trầm Khuynh Phiến, hắn nhịn không được tự hỏi.Nếu mình đặt ở vị trí của bọn họ, liệu mình có như Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu, vẫn luôn bên cạnh mình không?
Mình sẽ!
Đây là đáp án mà căn bản không cần phải do dự.
- Cảm giác này không tốt lắm.
Hắn bỗng nói một câu, có chút bất đắc dĩ.
- Cái gì?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.Phương Giải day day lông mày, thở dài nói:
- Điều này làm cho ta sinh ra sự lo lắng và tiếc nuối. Có hai thứ cảm tình đó, ta sợ đầu óc của mình sẽ trở nên ngốc nghếch.
Hắn hỏi Trầm Khuynh Phiến:
- Vì sao ngươi lại nói với ta những lời này? Không phải ngươi luôn coi thường Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu đó sao?
- Coi thường là việc của coi thường.
Trầm Khuynh Phiến đứng dậy, ngữ khí bình thản nói:
- Sự thật là sự thật. Bởi vì coi thường người khác mà trong lời nói hạ thấp bọn họ. Người như vậy mới khiến người ta coi thường nhất.- Nếu bị bất đắc dĩ, ngươi sẽ giết bọn họ, nhưng sẽ không nhục mạ bọn họ, phải không?
Phương Giải hỏi.
Trầm Khuynh Phiến không trả lời, xoay người định rời đi. Lúc nàng tới cửa của quán trà, nàng bỗng làm một việc khiến cho Phương Giải không thể không đỏ mặt.
Nàng dừng lại, thanh âm bỗng trở nên cực kỳ vũ mị:
- Đã nói rồiđêm nay ngươi phải theo ta. Ta đã chuẩn bị xong khiến ngươi thích ứng ta. Đừng để ta phải chờ sốt ruộtSau khi Trầm Khuynh Phiến rời đi, Phương Giải cũng không đứng dậy. Hắn vẫn ngồi bên cạnh cửa sổ quán trà, nhìn Đại Khuyển tranh chấp với một lão già bán chó. Nhìn Mộc Tiểu Yêu thanh tú động lòng người đứng ở bên đường chờ mình. Nghĩ tới những lời Trầm Khuynh Phiến nói, trong lòng hắn thực sự rất ấm áp.
Cũng rất nghi hoặc.
Mười lăm năm, là một kỳ hạn.
Kiểu kỳ hạn gì?
Hắn cẩn thận nghĩ lại những việc trải qua trong mười lăm năm để tìm ra dấu vết. Trầm Khuynh Phiến không có lý do gì để lừa hắn. Nàng ta đã nói ra lời, thì việc đó nhất định là có thật. Cho nên Phương Giải cố gắng nhớ lại để tìm ra điều gì đó hữudụng. Nhưng hắn không thể nghĩ ra điều gì.
Mười lăm năm.
Những người kia bảo vệ mình.
Mình luôn phải trốn chạy mà không biết nguyên nhân.
Mà phía sau là một người thần bí đến đáng sợ khống chế tất cả.
Những điều này, rốt cuộc là vì sao?
Tất cả vấn đề tụ lại với nhau, Phương Giải càng nghĩ càng cảm thấy loạn. Hắn bắt buộc mình không cần phải suy nghĩ miên man nữa, mà nên tìm một nguyên nhâncăn bản nhất. Trong nháy mắt đó, trong đầu hắn bỗng sáng ngời, giống như tìm được phương hướng.
"Mà ngươi rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để người như hắn tốn công tốn sức bảo vệ như vậy, ta càng không nghĩ ra."
Những lời này của Trầm Khuynh Phiến, chính là phương hướng mà hắn cần tìm.
- PhảiMình chỉ là một phế vật tu hành, rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để người đó hao tâm tổn sức như vậy? Sinh mạng thứ hai của vừa mới bắt đầu đã có người cố gắng khống chế mìnhRốt cuộc hắn định làm gì? Hắn muốn gì từ mình?
Đây là không phải là một việc chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là có thể lập tức nghĩ ra. Cho nên Phương Giải không có ý định ở lại quán trà lãng phí thời gian. Hắn đứngdậy rời đi, tới đường cái tìm Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển.
Mà lúc này, nhìn lão già bán chó cãi nhau với Đại Khuyển, hắn chợt phát hiện một việc khác. Sự hiếu kỳ với việc này đã khiến hắn tạm thời bỏ qua phiền não.
- Như vậy đi!
Lão già bán chò nhìn chằm chằm vào Đại Khuyển, nói:
- Nếu như ngươi có thể nói ra lai lịch của cái đĩa này, ta không những trả lại bạc cho ngươi, còn tặng ngươi luôn cái đĩa.
Đại Khuyển cười khinh miệt, cơ hồ không cần nghĩ ngợi, đáp:
- LàNhưng trong sát na, hắn bỗng dừng lại, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác:
- Không biết, số bạc đó coi như là ta tặng ngươi mua quan tài. Lão tử từ bỏ.
Lúc hắn xách lồng gỗ nhốt bốn con chó con tới chỗ Phương Giải, thì sắc mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn không ra chút khác thường nào. Hắn vừa đi về hướng Phương Giải, vừa cười nói:
- Chúng ta đợi mấy con chó nhỏ này lớn một chút rồi làm thịt, hay là đêm nay làm thịt chúng luôn?
Phương Giải không để ý tới hắn, dành lấy lồng gỗ đặt ở trước mặt lão già kia. Rồi cẩm cái đĩa bẩn thỉu, cẩn thận nhìn, sau đó chậm rì rì nói:
- Ainhalỡ tay.
Lão già vô ý thức nhìn xuống mặt đất, hai tay cố gắng tiếp lấy cái đĩa. Nhưng cáiđĩa đã rơi xuống đất vỡ thành hai nửa.
- Ngươi!
Lão già chỉ vào Phương Giải, phẫn nộ không biết nên nói cái gì.
Phương Giải cười cười nói:
- Sao, tức lắm à? Lão có thể thả chó cắn ta.
Nói xong câu đó, hắn quay đầu bước đi. Tới gần Đại Khuyển, hắn bỗng hạ giọng nói:
- Sao ta cảm thấyngươi còn có chuyện xưa hơn cả ta?