Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1393: Chương 1393: Người thứ sáu là ai?




Cậu ta lời vừa mới dứt thì bên ngoài cơ thể của đầu bếp cũng dấy lên một tầng bạch quang:-Với tu vi của ngươi cũng có thể làm được điều này, thậm chí người tu hành Bát Phẩm đều có thể làm được điều này. Vì vậy đại sư huynh của ngươi nói cho ngươi chuyện này là tuyệt đối tín nhiệm ngươi. Nhưng từ hôm nay, bí mật này đừng tiết lộ cho bất cứ ai, nếu như để người khác biết thì sau này đại sư huynh của ngươi sẽ không có cách nào giao đấu với người khác nữa.Thật ra đây thật sự không phải là chuyện khó khăn gì. Lợi dụng lực tu vi ở bên ngoài cơ thể nổi lên hào quang màu trắng, đây thật sự không cần tu vi quá thâm hậu. Vì vậy trên giang hồ cũng có rất nhiều kẻ lừa đảo, lợi dụng lực lượng của người tu hành để hãm hại lửa gạt. Nếu như người bình thường nhìn thấy trên người của một ai đó phát sáng thì sẽ nghĩ thế nào? Phần nhiều sẽ coi người đó là thần tiên. Thạch Vịnh dùng sức gật đầu:-Sư phụ! Người yên tâm! Con sẽ không nói đâu!Đầu bếp lại lắc đầu:-Ngươi quá thành thật đó! Vì vậy sẽ khiến người khác lo lắng!Trên mặt Thạch Vịnh lộ ra vẻ xấu hổ, không biết nên nói cái gì.-Không sao!Hạng Thanh Ngưu vỗ vai Thạch Vịnh, nói:-Ta rất thích người có tính cách như ngươi, sau này hãy đi theo ta, ta sẽ dạy ngươi làm thế nào để đối mặt với hung hiểm giang hồ? Ta bảo đảm ngươi theo ta không quá ba tháng thì có thể ‘chơi’ được cả giang hồ. Đầu bếp không nói gì thêm, bởi vì hắn biết lời của Hạng Thanh Ngưu không phải là giả.Sau khi Diệp Trúc Hàn thoát được trạng thái đó, mặc dù thất bại nhưng bản thân y bình tĩnh lại rất nhiều. Có lẽ Phương Giải thật sự đúng rồi, một trận đấu khiến Diệp Trúc Hàn dốc hết sức lực, đối với những phẫn nộ và oán hận đè nén trong lòng một thời gian dài thì thật sự rất hữu hiệu. -Cảm ơn!Diệp Trúc Hàn cúi đầu về phía Phương Giải nói. Phương Giải cười nói:-Thật ra bản chất ngươi lương thiện, người ở trên thế giới này bị hoàn cảnh thay đổi chiếm đại đa số, số còn lại không bị hoàn cảnh thay đổi, hoặc là kẻ điên, tên ngốc, hoặc là tâm chí kiên định quá mức. Hai sư đệ của ngươi điên rồi, đó là vì tâm chí của họ không được tôi luyện. Nhưng ngươi thì khác, thành tựu sau này của ngươi sẽ rất cao. Phương Giải nói:-Ta quen một người, đối với ta mà nói người đó vừa là thầy vừa là bạn. Tính tình người đó có nhiều nét giống nhau. Nếu như ngươi ở chung với ông ấy nhiều thì sẽ có nhiều cái lợi với ngươi đó. Nói thật, sư phụ mà ngươi dễ dàng có được kia không phải là sư phụ tốt, hắn cũng không hiểu cách dạy các ngươi cái gì. Luận về đạo lí đối nhân xử thế thì có lẽ hắn còn ‘trong sạch’ hơn các ngươi. Luận về công pháp, hắn không biết gì, luận về giao đấu thực chiến thì hắn là một đống cặn bã. - Cái gì gọi là đống cặn bã?Diệp Trúc Hàn tò mò hỏi.Phương Giải nói:-Chính là mục nát! Quay về ta sẽ giới thiệu người bạn đó với ngươi, ông ấy tên là Trác Bố Y. Trác tiên sinh tu vi khí chất, nhân phẩm đều là số một. Ở chung với ông ấy lâu, sẽ rất có ích với tu hành của ngươi. -Nếu như vậy thì thật sự là quá tốt!Diệp Trúc Hàn nói:-Năm đó khi sư phụ rời khỏi, chỉ để lại mấy quyển công pháp bảo chúng ta tự tu hành. Rất nhiều chuyện thật ra chúng ta cũng không hiểu, mấy chữ đó không biết nói, không biết quan sát, càng không biết chỉ điểm. Chỉ có điều nó ‘lạnh lùng’ nằm trên sách, cần chúng ta phải đi nghiền ngẫm. Nếu như có người chỉ điểm, đối với ta mà nói thật sự có ích lợi. -Theo ta về Trung Nguyên đi.Phương Giải rất thành khẩn nói:-Hiện giờ ta cũng không cần các ngươi phải giúp ta làm gì, lần này đến đây cũng là vì ta và ngươi có chút giao tình. Sau khi đưa các ngươi về, nếu như các ngươi thích ở lại thành Trường An thì ở lại. Nếu như không thích sự ồn ào ở đó thì theo Trác tiên sinh quay về Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc. Ở đó thanh nhã yên tĩnh, rất thích hợp để tu hành. -Quay về? Diệp Trúc Hàn có chút sửng sốt, trong ánh mắt đột nhiên hiện ra sợ hãi. -Nhưng chúng ta đã tách khỏi con người lâu quá rồi. -Sợ không giao tiếp được sao?Phương Giải không nhịn được, bật cười:-Trên đường phải đi rất lâu, ngươi nhìn thấy tên béo ở bên kia chưa. Ngươi và hắn ở chung một tháng có thể làm mọi việc thông suốt. Tất nhiên, đừng hỏi hắn về chuyện liên quan đến phụ nữ, đó là khuyết điểm của hắn. Diệp Trúc Hàn nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu, ngẫm nghĩ một chút đến hai chữ ‘khuyết điểm’ mà không kìm nổi có chút thông cảm:-Haiz! Nếu như hắn gầy một chút thì tốt!Phương Giải ngẩn ra, sau đó mới hiểu được ý của Diệp Trúc Hàn:-Ngươi có thể nói uyển chuyển chút không?-Giới của Thạch Vịnh là gì?Phương Giải hỏi Diệp Trúc Hàn.Mọi người đều đang giúp thu dọn đồ trong động băng. Thật ra Diệp Trúc Hàn cũng không có gì thu dọn cả, quần áo là họ tự may. Năm đó lúc đầu bếp đi, ngoài công pháp thì không có gì để lại, quần áo làm thế nào họ đều không biết. Năm đó Lưu Yến Tước chạy đến sơn trang nhất phẩm của Thập Vạn Đại Sơn lén nhìn quần áo của người ta làm như nào, trộm ít vải vóc và quần áo về, lúc này mới so sánh làm vài bộ. Nhưng chỉ có Diệp Trúc Hàn mới thích kiểu áo đạo tay ống rộng, đám người Thạch Vịnh vẫn thích mặc áo da. -Giới của Thạch Vịnh đặc biệt hơn. Diệp Trúc Hàn ở bên cạnh chỉnh trang phục của mình rồi nói:-Trong mấy người chúng ta, giới của ta là quang, giới của Lưu Yến Tước là huyết, giới của Lão Tiểu là hắc ám, giới của dũng mãnh. Diệp Trúc Hàn nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ nằm trên giường băng, nói:-Không biết!-Giới của Thạch Vịnh là cốt.-Cốt?Phương Giải lặp lại một lần, trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh. Thạch Vịnh đứng ở đó, hoang mạc xung quanh đột nhiên chuyển động, từ dưới đất xuất hiện một tầng xương cốt trắng, vây chặt người lại. Hình ảnh này khiến Phương Giải cảm thấy có chút ớn lạnh. Rồi lại nhìn tướng mạo thật thà chất phác của Thạch Vịnh, hắn nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ y lại có giới đó được. - Quang minh, Hắc Ám, huyết, cốt!Phương Giải thì thào một lượt, trong lòng đột nhiên như hiểu được điều gì đó nhưng cảm giác này đến nhanh mà đi cũng nhanh. Thoắt một cái lại không thấy tung tích đâu. Cơ thể của Bát Bộ tướng cũng rất đặc biệt, khai giới cũng đặc biệt. Ngoài bốn người này, Bát Bộ tướng mà Phương Giải biết còn có Đại Tự Tại và Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha. Đại Tự Tại dường như không có giới của mình. Phương Giải lần đầu tiên gặp Đại Tự Tại có thể khống chế được tình thế, nhưng đó là cao tuyệt về công pháp chứ không phải là giới. Nhưng điều mà Phương Giải nghĩ đến đó là Đại Tự Tại có thể phân liệt vô hạn, một bản thể có thể bị thứ trong Đại Luân Tự phân liệt thành cá thể. Nếu như Đại Tự Tại có giới của mình thì chắc chắn có liên quan đến cái này. Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha nhanh chóng khôi phục, bất luận bị thương nặng đến đâu, chỉ cần đầu không bị dập nát thì hắn có thể dần dần khôi phục lại. Hiện tại đã biết sáu người. Phương Giải tính toán ở trong lòng. Giới của Diệp Trúc Hàn là quang minh, Cửu tiên sinh là hắc ám. Ngoài hai người này thì giới của những người khác đều có liên quan đến cơ thể. Huyết, cốt, phân liệt, khôi phục.Ngoài ra, Phương Giải hiểu được một người trong Bát Bộ tướng. Cũng không thể không nhắc đến một trong Bát Bộ tướng. Đại Luân Minh Vương. Giới mà Đại Luân Minh Vương khai là Kim Cương giới, thứ nền tảng nhất của giới này là thân thể kim cương bất hoại của y. Từ đó dẫn ra giới kim cương bất hoại, giới của Đại Luân Minh Vương, cũng là giới kiên cố nhất mà Phương Giải biết. Nhưng nghĩ lại gần như Kim Cương này là giới không thể bị hủy diệt, cũng là thứ có liên quan đến thân thể. Giới của Lưu Yến Tước là huyết, của Thạch Vịnh là cốt, vậy thì giới của Đại Luân Minh Vương thật ra có thể hiểu thành da. Đến lúc này, trong đầu Phương Giải lóe lên một số thứ rồi đột nhiên quay lại. Hắn nắm lấy một sợi dây, sau đó thuận theo sợi đó mà phát hiện được cả mạch. ‘Quang minh và hắc ám’ có thể lý giải thành hai thứ trong tính cách con người, cũng có thể lý giải thành thiện ác. Đây là thứ tồn tại trong tư tưởng của con người chứ không phải là thân thể. Nhưng huyết, cốt, da đều có liên quan đến cơ thể con người, nhưng người khác có lẽ sẽ cảm thấy cái này không liên quan đến cơ thể. Nhưng kiếp trước của Phương Giải cũng có trình độ khoa học nhất định, vì vậy hắn hiểu nhiều hơn người ở thời đại này. Cũng ngay trong lúc này, hắn nghĩ đến hai chữ ‘Tế bào’. Sau đó là ‘Khôi phục’ của Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha. Cái này cũng có liên quan đến thân thể người. Sau khi nghĩ đến điều này, Phương Giải còn muốn đoán những cái khác những dường như có chút khó khăn. Trên thế giới này có thể kahi giới không chỉ có tám loại thể chất, ban đầu Tang Loạn sao lại lựa chọn tám người này? Nói cách khác ban đầu sao thứ ở trong Đại Luân Tự lại chọn chín người như vậy?Theo Phương Giải biết, những giới khác có ‘Cái Xá đao’ của Thất tiên sinh nữa.Nguyên tố tạo thành thiên nhiên thì rất nhiều, mỗi loại đều phát huy tới rồi cực hạn đều có thể khai giới. Nhưng dường như chỉ có giới của chín người này có liên quan đến thân thể người. Nhất định là có liên hệ mật thiết gì đó. Phương Giải hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn về phía người đàn ông hôn mê nhiều năm nằm trên chiếc giường băng kia. -Chẳng phải là rất kỳ quái sao?Diệp Trúc Hàn nhìn Hãn Tốt, khẽ nói:-Ngay từ đầu ta đã quen y, y đang hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, không cần ăn uống gì, nhưng thân thể y đang lớn dần lên. Lúc đầu y cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, nhưng bây giờ đã cao lớn như này. Nếu y có thể đứng dậy thì còn cao hơn một chút. Phương Giải gật đầu nói:-Quả thật là rất kỳ quái!Suy nghĩ rất nhiều, Phương Giải lại không thể không thở dài ở trong lòng. Bất luận sau khi thân thể của Bát Bộ tướng và thân thể của mình tề tựu có thay đổi như nào thì không thể xảy ra điều gì nữa. Vì tám người này đã có hai người chết trong tay hắn, vì vậy hắn có cảm giác phát hiện ra bí mật nhưng mất đi ý nghĩa của nó. -Phải rồi!Phương Giải chợt nhớ tới một chuyện:-Sư phụ của ngươi nói, ban đầu các ngươi có sáu người!-Không phải!Diệp Trúc Hàn nói:-Chúng ta chỉ có năm người, ta, mười vạn binh sĩ dũng mãnh, Lưu Yến Tước, Lão Tiểu. mặc dù tôi vẫn quen gọi Lưu Yến Tước là Lão Ngũ nhưng vì ban đầu để dỗ dành Lão Tiểu thôi. Mặc dù Lão Tiểu tuổi còn nhỏ nhưng rất hiếu thắng, cậu ta không thích làm người ở phía sau, vì vậy lúc đó Lưu Yến Tước đã nhường cậu rồi nói ‘Ngươi làm Tứ sư huynh là được, còn ta làm Lão Ngũ’. -Nhưng chúng ta đều gọi y là Lão Tiểu. Phương Giải nhìn về phía đầu bếp, hỏi:-Người thứ sáu ở đâu?Mặc dù vết thương đã được xử lý nhưng vẫn còn rất đau. Lông mày vẫn đang nhau lại, thừa nhận miệng vết thương đang đau. Nghe thấy Phương Giải hỏi như vậy thì ycũng sửng sốt:- Đúng vậy, người thứ sáu là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.