Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 98: Chương 98: Nhặt được bảo bối (2)




Ngô Nhất Đạo rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chỉ sợ ngoại trừ chính bản thân y thì cũng không ai biết. Không cần nói đến cửa hàng Ngô ký kinh doanh ở Hóa Thông Thiên Hạ, chỉ nói đến sản nghiệp của y ở đế đô cũng đủ khiến mọi người ghen tị. Trăm dặm Trường An, rộng đến mức làm cho lòng người sinh kính sợ, nhưng thổ địa chi quý cũng làm lòng người sinh ra sợ hãi giống vậy.

Đế đô tấc đất tấc vàng, Ngô Nhất Đạo có được toàn bộ một con phố

Cho nên nhắc tới cái tên Ngô Nhất Đạo, mọi người tự nhiên sẽ liên tưởng đến tên con phố sau lưng y kia. Cho nên có người bắt đầu tuyên truyền là lấy một cái tên hay quan trọng đến cỡ nào, thời điểm cha của Ngô Nhất Đạo đặt cho y cái tên này, tuyệt đối không thể tưởng tượng được sau này con của lão có thể có được một con phố.Bởi vì y tên là Ngô Nhất Đạo, cho nên y có một con phố. Điều này được người ở đế đô nhắc đến thường xuyên, ngược lại mọi người lại không để ý đến lời đồn Ngô Nhất Đạo có thể mua được một nửa giang sơn Đại Tùy. Một phố thì tính làm gì, đây mới thực sự là ý của nhất đạo.

Kết quả là, tên của những đứa trẻ sinh ra trong mấy năm nay làm cho người ta không nói gì được. Người tên là Nhất Trấn cũng có, tên Nhất Thành cũng có, tên Nhất Quận cũng có. Trên đường đến đế đô Phương Giải gặp một thiếu phụ đang ôm đứa con, hắn nhìn đứa bé đáng yêu kia hỏi đã có tên chưa, thiếu phụ mặt mày nhăn nhó nói trong thôn có mấy người tên là Nhất Thôn, cũng có người tên là Nhất Huyện, còn có người to gan tên là Nhất Quốc, cha của đứa nhỏ buồn đến chết, chính là vì không nghĩ ra được cái tên gì tốt.

Phương Giải lấy giúp người làm niềm vui, không hề nghĩ ngợi đã nói nên đặt têncho đứa bé kia là Nhất Cầu là tốt nhất, tuyệt đối khí phách. Ý của hắn khi đặt tên là Nhất Cầu, là muốn cả địa cầu này đều thuộc về đứa nhỏ này.

Thiếu phụ trả lời là:

- Cút!

Sau đó Phương Giải mới hiểu, hóa ra nam nhân mà tên là Nhất Cầu thật quá không may mắn. Ngươi xem thôn đó có một Nhị Đản, tuyệt đối không có Nhất Cầu.

Giàu như vậy, nhưng chỗ ở hiện tại của Ngô Nhất Đạo cũng không phải là quá lớn.

Từ chỗ ở hiện tại của y đi bộ khoảng nửa giờ sẽ đến một tòa nhà hơn ba mươi mẫu là nơi ở cũ của y, lúc ấy y hoàn toàn chỉ là một thương nhân, cho nên dám ở lớnhơn một chút. Bởi vì y mua được, cho nên không ai nói gì. Nhưng hiện tại thì không được, trên người y còn có tước vị.

Có tước vị, không thể quá phô trương.

Nhất là ở đế đô, có thể ngày nào đó có ai rảnh rỗi không có việc gì làm liền dâng lên một phần tấu chương tố cáo y vượt qua lễ chế. Loại sự tình này, chỉ cần muốn vu cáo hãm hại nhất định có thể tìm được cái gọi là chứng cớ. Nếu triều đình điều tra, chỉ cần độ rộng của cửa nhà cũng có thể buộc tội ngươi muốn cửa nhà rộng hơn so với cửa hoàng cung! Đương nhiên, Hoàng đế chắc chắn sẽ không bắt giữ để xử lý y, nhưng việc này dù sao cũng phải đề phòng.

Thời điểm Ngô Nhất Đạo rảnh rỗi, thích ngồi trong rừng trúc đọc sách. Nhất là vào mùa hè, rừng trúc này mát mẻ vô cùng.Đặt một cái ghế nằm, trên bàn trà bày một bình trà thơm, mấy loại điểm tâm tinh xảo, nằm ở trên ghế đọc sách thưởng trà, nghe tiếng gió thổi trong rừng trúc, tuyệt đối là chuyện phong nhã nhất. Hiện tại Ngô Nhất Đạo đã qua thời điểm theo đuổi lịch sự tao nhã để che dấu thân phận thương nhân hèn mọn, so sánh với đại bộ phận thương nhân, y thực sự là một người rất lịch sự tao nhã, chứ không phải là giả bộ.

Y tham tiền, nhưng tham tiền trong mắt y không phải là chuyện gì thô bỉ, mà là bản tính.

Tên béo Tửu Sắc Tài đã thay một bộ quần áo cung kính đứng ở bên người Ngô Nhất Đạo, tay chân nhẹ nhàng rót đầy chén trà. Ngô Nhất Đạo nâng chén trà lên nhấp một ngụm, để sách trong tay xuống hỏi:

- An bài ổn thỏa chưa?- Thỏa đáng rồi.

Tên béo đáp lại:

- Đã an bài tiểu thư ở lại trong tiểu viện phía tây, vốn ta nghĩ rằng tiểu thư sẽ không thích chuyển nhà, dù sao ở nhà cũ tiểu thư cũng ở trong một cái nhà rộng còn có hoa viên, nhiều hoa thơm cỏ lạ, còn có ao sen. Nhưng không nghĩ tới tiểu thư thật ra rất thích ở nơi này, nàng nói sân nhỏ, nhưng tràn đầy nhân khí. Thuộc hạ ngu dốt, thật sự không hiểu nhân khí mà tiểu thư nói có ý gì.

- Không hiểu thì không hiểu thôi, nó ở thoải mái là tốt rồi.

Ngô Nhất Đạo cười cười, đột nhiên hiểu ra điều mà nữ nhi muốn hóa ra rất đơn giản. Hóa ra tòa nhà kia tuy rằng rộng lớn xinh đẹp, nhưng quá thanh lạnh. Trước kia chính mình hàng năm đều ở bên ngoài, bên người nữ nhi chỉ có một người là tiểu nhahoàn Đỗ Quyên có thể nói chuyện... Ngẫm lại, khó trách sẽ thích chỗ ở hiện tại, mặc dù nhỏ, nhưng có vẻ náo nhiệt hơn.

- Thiếu niên kia đâu?

- Ở phòng khách, còn ngủ.

- Mời lang trung chưa?

- Đã mời, chỉ có điều lang trung cũng không nhìn ra rốt cuộc là bệnh gì, chỉ có thể nhìn ra là cánh tay phải của hắn bị gãy, băng bó vô cùng thô sơ, hẳn là thiếu niên kia tự mình băng bó.

- Cánh tay bị gãy, còn có tâm tư cùng ngươi pha trò cò kè mặc cả, thú vị.Ngô Nhất Đạo cười cười rồi hỏi:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Sắc mặt tên béo hơi đổi, trầm mặc một hồi có chút không dám xác định phỏng đoán nói:

- Toàn thân cứng rắn giống như đá, ta thực hoài nghi nếu bổ một búa xuống cả người hắn sẽ vỡ nát. Thuộc hạ bắt mạch qua cho hắn, kỳ quái là một trăm ba mươi tám khí huyệt trên người hắn, chỉ mở ba chỗ, rất quái dị, nếu không phải bởi vì cái này, thuộc hạ cơ hồ sẽ xác định là thể xác của hắn vì không thể chịu được đau đớn do tu luyện Khí Hải thăng cấp mà ngất đi.

- Nhưng... Khí Hải của hắn căn bản cũng không tồn tại. Dựa theo đạo lý, người không có Khí Hải mặc dù còn sống cũng là phế nhân, đừng nói đến đi lại, chỉ sợ nếu không có ai giúp đỡ đến trở mình cũng không được. Nhưng phản ứng và thân thủ củathiếu niên này cũng không tệ, dù sau khi đau đớn đến bất tỉnh, tay trái của hắn vẫn nắm chặt thanh đao như cũ, tách cũng không ra. Tay phải bị gãy của hắn có vết chai, hơn nữa theo ánh mắt của thuộc hạ có thể nhìn ra, hắn đã giết người không ít. Thời điểm ở ven đường, ánh mắt của hắn vẫn nhìn vào cổ họng của thuộc hạ. Vừa rồi thuộc hạ đã tỉ mỉ kiểm tra một lượt, cơ thể hắn cường tráng giống như báo săn.

Tên béo cười khổ lắc đầu:

- Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người có thể chất kỳ quái như thế.

- Không kỳ quái.

Ngô Nhất Đạo cầm chén trà, quay đầu nhìn về hướng phòng khách ở phía sau giọng điệu bình thản nói:

- Ít nhất, trong số người ta quen biết còn có một người có thể chất đặc thù nhưvậy.

- Ai?

- La Diệu.

- Nhưng thuộc hạ vẫn không tin, La Diệu thật sự không thể tu hành.

Tên béo không kìm nổi nói ra cái nhìn của mình:

- Một người không thể tu hành, bất kể như thế nào cũng không thể dựa vào sự rèn luyện thân thể để đạt tới thực lực như vậy, tuyệt đối không thể. Không có kình khí rèn luyện, thân thể có mạnh khỏe trở lại chung quy cũng chỉ là thể xác mà thôi.

- Trên thế giới này, không có chuyện gì là không thể. La Diệu quả thật là khôngthể tu hành... Toàn bộ Đại Tùy có rất ít người biết, Khí Hải của y ba mươi năm trước đã bị người khác đánh vỡ nát.

- À?

Sắc mặt Tên béo đại biến, biểu tình tràn đầy kinh ngạc không thể tin nổi:

- Bị đánh nát Khí Hải, mà không chết?

Ngô Nhất Đạo đặt chén trà xuống, khoanh tay đi về hướng phòng khách:

- Hôm nay ngươi gặp được một người không có Khí Hải mà không chết, La Diệu không chết có gì kỳ quái? Đi thôi... Xem bảo bối ngươi nhặt được, rốt cuộc có thể làm cho ta có bao nhiêu bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.