Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 67: Chương 67: Quỷ hồn có thể biết cười nhạt? (1)




Đại Khuyển quay đầu lại nhìn thoáng qua Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến cười cười nói nói trong quán trà, sau đó nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, bỗng hạ giọng hỏi:

- Sao ta cảm thấy hiện tại cả người ngươi toát ra vẻ đố kị nhỉ?

- Đố kị?

Lúc đầu Mộc Tiểu Yêu còn chưa kịp phản ứng. Đợi tới lúc hiểu ra thì Đại Khuyển đã cách đó vài chục bước, không còn nhìn cá vàng bên đường nữa, mà đang ngồi chồm hỗm nhìn một lão già rao bán bốn con chó nhỏ. Ánh mắt của Đại Khuyển rất tốt. Vừa nhìn có thể nhìn ra chó ngao Tây Vực mà lão già kia rao bán chỉ là chó bình thường mà thôi.Mộc Tiểu Yêu nhìn về phía quán trà, trong lòng không tự chủ được tự hỏi mình một câu.

- Lẽ nào mình thực sự ăn dấm chua của đứa nhỏ đó? Nhưng mình lớn hơn hắn tận mười hai tuổi mà!

Trong quán trà, Phương Giải có chút nhàm chán đếm số lạc trong đĩa, thoạt nhìn tùy ý hỏi:

- Sao ngươi chợt xuất hiện một mình ở đây? Còn Hoành Côn và Kỳ Lân đâu? Còn có.cô gái nhỏ mà các ngươi bắt cóc ở thành Đại Lý của Nam Yến?

- Đó là một tiểu mỹ nhân.

Trầm Khuynh Phiến không trả lời câu hỏi của Phương Giải, mà cảm khái mộtcâu:

- Chỉ cần là nam nhân bình thường, nhìn thấy nàng ta đều phải thần hồn điên đảo.

- Mùi giấm chua thật nồng.

Phương Giải quay đầu nói.

Trầm Khuynh Phiến lườm hắn một cái, bỗng vươn tay nắm lấy tay của Phương Giải rồi kiểm tra mạch môn. Phương Giải khẽ giật mình, nhưng không phản kháng. Sau một lát, Trầm Khuynh Phiến bỗng biến sắc.

- Sư tỷ và Đại Khuyển đã dùng thủ đoạn gì mà phá được cái thứ trong người ngươi?- Thứ gì?

Phương Giải lập tức hỏi.

Trầm Khuynh Phiến chợt tỉnh ngộ mình đã nói ra điều không nên nói, lập tức lắc đầu:

- Ngươi nên đi hỏi sư tỷ và Đại Khuyển. Lúc trước chạy trốn, ta chỉ tạm thời tham gia đội ngũ. Hai người bọn họ mới là người chính thức được nhận ủy thác. Nếu ngươi muốn biết, vì sao không hỏi hai người bọn họ?

- Nếu như có thể hỏi được, thì ta việc gì phải hỏi ngươi?

Ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến nhìn Phương Giải từ kinh ngạc dần biến thành thưởng thức, còn có chút hiếu kỳ:- Ngươi có biết thể chất của ngươi đặc thù như thế nào không? Rõ ràng là một người tàn phế mới đúng, nhưng hiện tại ngươi lại khỏe mạnh giống như một con báo vậy! Ta thật muốn mang theo ngươi đi, sau đó trói vào bàn, dùng dao mổ xẻ ngươi, nhìn xem kinh mạch của ngươi rốt cuộc có hình dạng như thế nào.

Phương Giải biết nữ nhân điên này có thể làm ra kiểu chuyện đó, cho nên lập tức kéo tay về:

- Ngươi tìm ta, không phải là muốn xem ta đã chết hay chưa đấy chứ?

- Ngươi không chết được.

Trầm Khuynh Phiến cười cười, ngồi thẳng người nói:

- Lần này là cơ duyên xảo hợp. Cô gái nhỏ mà bắt cóc ở thành Đại Lý đã đầu nhập làm môn hạ của Tiêu chân nhân Nhất Khí Quan. Cùng đi theo Tiêu chân nhântới đế đô để làm quan lễ cho Diễn Vũ Viện. Cô gái nhỏ kia thật khiến cho người ta lau mắt mà nhìnNgay cả Tiêu chân nhân cũng khen nàng không dứt miệng. Lúc trước Tiêu chân nhân nhận được bồ câu đưa thư. Hình như có đệ tử nào đó của đạo môn gặp phải việc khó khăn, Tiêu chân nhân phái người tới điều tra. Lúc ông ta phân phó cho đồ đệ, có nhắc tới tên của ngươi, rồi dặn rằng sau khi tìm được ngươi, phải bảo vệ ngươi cẩn thận tới được đế đô. Ta thấy đi cùng đám đạo sĩ thúi không thú vị gì, liền đi trước tìm ngươi.

- Kỳ tài tu hành?

Phương Giải không để ý tới mấy lời kia của nói, chỉ cảm thấy hứng thú với bốn chữ này.

Trầm Khuynh Phiến ừ một tiếng:- Hiện tại dù ngươi đã thông hai khiếu, nhưng không thể nghi ngờ rằng ngươi vẫn chỉ là phế vật trong tu hành. Còn cô gái nhỏ kia không giống với. Một trăm hai mươi tám huyệtnàng ta đều thông.

Phương Giải biến sắc, ánh mắt tràn đấy nghi hoặc và kinh ngạc.

- Ngươi biết thông cả một trăm hai mươi tám huyệt là có ý nghĩa như thế nào không?

Trầm Khuynh Phiến mỉm cười, ngữ khí nhu hòa nói:

- Ý nghĩa rằng nàng ta có thể là thiên tài đứng đầu trong giới tu hành. Thậm chí Tiêu chân nhân gọi thể chất đó là thần thể. Dưới sự dạy dỗ của Tiêu chân nhân, có khả năng trong thời gian rất ngắn, nàng ta có thể tiến vào Ngũ Phẩm, thậm chí là Lục Phẩm. Nếu không xảy ra bất ngờ gì, trong vòng mười năm, thiên hạ sẽ nhiều thêmmột cao thủ Cửu Phẩm.

Nhìn khuôn mặt biến ảo bất định của Phương Giải, Trầm Khuynh Phiến cười hỏi:

- Ghen ghét?

Phương Giải chẩm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Trầm Khuynh Phiến, nói:

- Ta đã quen với việc bị gọi là phế vật, cho nên ta không hề có sự ghen tỵ gì với thiên tài mà ngươi nói. Ngược lại, ngữ khí của người đầy mùi giấm chua, thậm chí là sát khí.

Trầm Khuynh Phiến có chút sững sờ, lập tức cười vũ mị nói:

- Ngươi nói không sai. Ta thực sự muốn giết nàng ta.Phương Giải ừ một tiếng, quay đầu nhìn Mộc Tiểu Yêu đứng ở bên đường, thoạt nhìn tùy ý hỏi:

- Trầm Khuynh Phiến, có phải hễ là người có thể uy hiếp được ngươi, ngươi đều muốn giết?

Trầm Khuynh Phiến không trả lời, mà cũng nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, nói:

- Không cần phải lo lắng, sư tỷ không đủ tư cách.

Bên đường.

Đại Khuyển nhìn bốn con chó nhỏ, nghe lão già bán chó kia khoác lác giá trị của mấy con chó, hắn nhịn không được nhếch miệng. Theo lời của lão già kia, bốn con chỏ này sau khi lớn lên có thể đấu với sư tử mà không rơi vào thế hạ phong. Còn có thể dễ dàng giết chết sói Tây Bắc. Khoác lác như vậy, căn bản không có ai mắc lừa.Hắn khinh thường nhìn lão già kia, chợt phát hiện cái đĩa mà lão già dùng để cho chó ăn có chút đặc biệt. Hắn ngồi gần lại, nhìn cẩn thận. Dù cái đĩa này rất bẩn, nhưng Đại Khuyển vẫn nhận ra cái đĩa này chính là vật từng thuộc về hoàng cung của Thương Quốc. Hiện tại Thương Quốc đã diệt vong. Năm đó trước khi La Diệu thiêu đốt hoàng cung, đã mang toàn bộ thứ tốt trở về Trường An kính hiến cho Hoàng Đế Đại Tùy. Theo lời dân gian truyền nhau, thì đó đều là những trân phẩm. Dù chỉ là một cái đĩa, nhưng nếu là người biết nhìn hàng, chỉ sợ sẽ lập tức mua lại, rồi bán với cái giá cắt cổ.

Đại Khuyển nhìn cái đĩa, lại nhìn lão già bán chó, trong lòng tự nhủ lão già này nhất định là không nhìn được hàng. Không biết làm sao lão ta lại có cái đĩa đó.

Bởi vậy hắn tính toán chiếm cái đĩa. Nhưng nghĩ lại, nếu trực tiếp hỏi mua cái đĩa dùng để cho chó ăn, lão già kia khẳng định sẽ sinh nghi. Đến lúc đó, lão ta lợidụng tăng giá thì khó khăn hơn.

Đại Khuyển bỗng nghĩ ra một cách, chỉ vào bốn con chó nhỏ, hỏi:

- Bao nhiêu tiền một con?

- Mười lượng bạc, một đồng cũng không mặc cả.

Lão già nghiêm trang nói.

Đại Khuyển cắn răng, sau đó vừa cười vừa nói:

- Đều là chó ngao thuần chủng của Tây Vực, mười lượng bạc một con cũng là hợp lýNhư vậy đi, ta mua hết bốn con, liệu có thể giảm giá một chút được không?

- Đã nói là không mặc cả là không mặc cả!Lão già nhìn Đại Khuyển, nói.

Trong lòng Đại Khuyển tự nhủ. Giá trị của cái đĩa đó ít nhất cũng phải mấy trăm lượng bạc. Nếu gặp phải người thích sưu tầm, nói không chừng có thể bán được hơn một nghìn lượng. Cho nến trả giá bốn mươi lượng cũng đáng.

Hắn giao bạc, dùng một cái lồng gỗ bỏ bốn con chó vào, sau đó làm ra vẻ khó xử, nói với lão già kia:

- Lão nhân gia, ta thiếu một thứ để cho chó ăn. Nếu không lão tặng ta luôn cái đĩa bẩn kia.

Lão già liếc nhìn Đại Khuyển, giống như nhìn một kẻ ngu ngốc. Lão hếch miệng nói:

- Đừng đùa chứ, ta còn phải dựa vào cái đĩa này để bán chó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.