Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1430: Chương 1430: Rút dây động rừng




Đã lâu rồi Ngụy An không khẩn trương như vậy. Từ sau chiến loạn Đông Cương, kỳ thực đội của y một mực ở hậu phương. Tuy ở trận chiến đảo Bồng Lai đánh ra khí thế của Mộc phủ binh, cũng đánh ra lòng kiêu ngạo của người Hán, nhưng vẫn có rất nhiều tướng lĩnh Mộc phủ cảm thấy vô lực và sợ hãi.

Ngay cả Mộc Quảng Lăng cũng bắt đầu thay đổi tâm tính, huống chi là bọn họ.

Kỳ thực người với người khác nhau không quá lớn.

Lúc mới loạn, triều đình liên tiếp hạ lệnh triệu tập chiến binh đóng giữ ở các địa phương, nhưng có mấy Đại tướng quân nghe theo hiệu lệnh đi lên chiến trường? Bọn họ có thể nhìn xa hơn người bình thường, nhưng vì lợi ích không thể không ngăn cản mình bước lên. Nếu bọn họ phụng mệnh đi lên chiến trường, vậy thì bọn họ chưa chắc bảo vệ được quân đội của mình. Lúc đó, những người có binh lực trong tay đều nghĩ tới một chuyện.

Mặc kệ loạn thành cái dạng gì, chỉ cần có binh quyền trong tay, tương lai liền có cơ hội.

Hiện tại suy nghĩ của Ngụy An cũng không kém là bao nhiêu. Tuy y còn chưa có suy nghĩ làm phản Mộc phủ, nhưng y biết hiện tại Mộc phủ coi trọng mình không phải vì bản thân mình, mà là vì binh quyền trong tay mình. Giờ ở Đông Cương đã có rất nhiều gia tộc không nghe theo chỉ huy của Mộc phủ. Mà đám lục lâm giang hồ từng phụ thuộc vào Mộc phủ kia cũng cách Mộc phủ càng lúc càng xa.

Nguy An lo lắng là, một khi mình không còn binh lực trong tay, thì địa vị của mình cũng mất theo.

Cho nên, dù Mộc Quảng Lăng ra nghiêm lệnh bảo y phái tinh nhuệ tiếp quản Mã Lan Sơn Quan, thì y vẫn không chấp hành theo. Y biết quân đội phái tới Mã Lan Sơn Quan chẳng khác nào chịu chết, cho nên y sao có thể nỡ lòng? Nếu là trước kia, với số vàng bạc lớn mà Sầm Thiện chi ra, Ngụy An thậm chí có thể an bài cho y làm một chức Tứ Phẩm Lang Tướng trong quân đội của mình.

Nhưng hiện tại, với số vàng bạc kia, ngay cả một con đường sống cũng không mua được.

-Đại tướng quân, thám báo vừa mới trở về, nói là đội quân của người nước ngoài chỉ còn cách Mã Lan Sơn Quan chưa tới bảy mươi dặm.

Mã Khuê Sơn tướng lĩnh thân tín dưới trướng của Ngụy An nói:

-Lần này quân đội người nước ngoài tới không phải là của Plens, mà là một tướng quân người nước ngoài trẻ tuổi, tên là Mạc Khắc Tư. Trong tay y có ít nhất mười vạn quân, còn có hai mươi mấy vạn hàng binh Đông Sở. Không hề nghi ngờ rằng, trận chiến này hàng binh Đông Sở sẽ là vật chết thay.

Ngụy An nghe xong liền hừ lạnh một tiếng:

-Ta có biết lão già Plens kia, y từng phái người gặp ta, bảo ta đầu hàng, điều kiện là giữ lại quyền thế và địa vị như bây giờ cho ta. Lão già ấy rất gian xảo. Lần này Quốc công gia viết thư nhờ lão già đó mang binh tấn công Hắc Kỳ Quân. Nhưng lão lại núp ở đằng sau, để cho người mới kia chạy tới…Tuy nhiên có thể khẳng định rằng, lão hồ ly Plens kia ngửi thấy được mùi máu tươi, một khi trận chiến chấm dứt, lão đó sẽ lập tức nhào lên cắn xé.

-Còn chúng ta thì sao?

Mã Khuê Sơn hỏi:

-Ý của Quốc công gia là, tới lúc đó chúng ta mang binh phong tỏa phía nam Mã Lan Sơn, phá hỏng đường lui của Hắc Kỳ Quân. Nhưng làm vậy, chúng ta phải đối mặt với Plens và Mạc Khắc Tư giáp công. Mạc Khắc Tư mang binh tấn công Mã Lan Sơn Quan, chúng ta lại chặn lại đường, Mạc Khắc Tư phát hiện ra nhất định sẽ vồ tới. Phía sau chúng ta còn có một Plens, trong tay người này có ít nhất 40 vạn đại quân. Mà chúng ta thì có chưa tới 15 vạn người.

Ngụy An trầm mặc một lúc rồi thở dài:

-Làm gì được? Tới lúc đó nếu chúng ta buông ra một con đường, Quốc công gia có tha thứ cho chúng ta không? Đây là chiêu một hòn đá ném hai con chim của Quốc công gia. Khiến cho người nước ngoài và Hắc Kỳ Quân đổ máu, chúng ta thì là ngư ông đắc lợi. Một khi bên chúng ta lùi bước, thì cả kế hoạch đều đi tong.

-Trừ khi Quốc công gia có hậu chiêu!

Mã Khuê Sơn nói:

-Bằng không chúng ta chắc chắn không thủ được!

Ngụy An cười khổ:

-Liệu có không? Một kế hoạch lớn như vậy, Quốc công gia sẽ phải triệu tập các đội ngũ khác tới. Chẳng qua ở phía nam Mã Lan Sơn này chỉ có đội của chúng ta là lớn nhất, sau đó là Mộc Đạc đang kiềm chế Hắc Kỳ Quân ở Phượng Hoàng Đài, trong tay y có chừng 10 vạn binh mã…Nhưng y vừa động, Hắc Kỳ Quân của Phượng Hoàng Đài bên kia sẽ mất đi kiềm chế, có thể lập tức giết tới đây.

-Phía bắc thì sao?

Mã Khuê Sơn nghĩ một lúc rồi nói:

-Quốc công gia ở phía bắc Mã Lan Sơn, mặc dù không dẫn theo binh mã của thành Mộc phủ, nhưng trong tay có ít nhất 20 vạn. Tất cả quân đội của các thành phương bắc đều đã triệu tập tới.

-Phương bắc?

Ngụy An:

-Nghĩ cũng đừng nghĩ. Một khi khai chiến, nếu Hắc Kỳ Quân không thủ được Mã Lan Sơn Quan thì sẽ lui về hướng nào? Nhất định là hướng bắc chứ không phải hướng nam. Nghe nói phương bắc có đại quân của Hắc Kỳ Quân, cái tay tên là Ngô Nhất Đạo dẫn theo ít nhất mấy chục vạn Hắc Kỳ Quân đang ở ngay phía nam Sơn Hải Quan. Nếu hành quân nhanh chóng, thì chưa tới nửa tháng có thể giết tới Mã Lan Sơn. Tới lúc đó Quốc công gia dữ nhiều lành ít, đâu còn tâm tư để ý tới chúng ta?

-Nói như vậy…

Mã Khuê Sơn biến sắc:

-Nói như vậy, Quốc công gia đang nghịch với lửa rồi!

-Còn không phải sao?

Ngụy An vỗ mạnh xuống bàn:

-Quốc công gia một lòng muốn giết Phương Giải, còn muốn kéo theo ít nhất một nửa binh lực của người nước ngoài ở Đông Cương. Nếu trận chiến này thuận lợi theo kế hoạch của Quốc công gia, vậy thì Hắc Kỳ Quân xong đời, người nước ngoài cũng xong đời, Quốc công gia có thể thoải mái thu thập tàn cuộc. Nhưng ai mới là kẻ ngu ngốc?

Ngụy An nói:

-Quốc công gia cho rằng Phương Giải sẽ mắc mưu, tưởng rằng người nước ngoài sẽ dính bẫy…đương nhiên, người nước ngoài một mực tìm kiếm cơ hội quyết chiến như vậy. Bọn chúng đã sớm hy vọng có một trận chiến này để giải quyết chiến sự Đông Cương. Xem chừng Hắc Kỳ Quân cũng ngóng trông đánh một trận lớn để tỏ rõ uy thế, cho nên thoạt nhìn bọn họ đều bị lừa…Nhưng thực sự bọn họ đều dựa theo bài bố của Quốc công gia sao?

Mã Khuê Sơn ngẫm nghĩ một lúc rồi khuyên:

-Tỵ chức cho rằng nên lưu lại một con đường sống!

Ngụy An suy nghĩ một lát rồi phân phó:

-Ngay từ đầu đã là lấy trứng chọi đá, tới lúc đó nếu cảm giác không thuận lợi, chúng ta liền rút lui là được. Để cho Hắc Kỳ Quân chạy về hướng bắc, để cho người nước ngoài đuổi theo. Quốc công gia ở bên đó, để cho bọn họ đánh nhau đi. Tới lúc đó Quốc công gia cũng đâu còn tâm tư trách cứ ta? Cho dù có, thì cũng không phải lúc ấy.





-Báo!

Một lính liên lạc bước vào lều, chào Mạc Khắc Tư rồi lớn tiếng báo cáo:

-Tướng quân tôn kính, đội tiên phong của chúng ta phát hiện đội của người Hán cách đây 30 dặm, tuy nhiên bọn họ có vẻ không có địch ý với chúng ta. Bọn họ nhìn thấy chúng ta liền bỏ chạy, nhường đường cho chúng ta đi. Tướng quân của đội tiên phong lo lắng có nguy hiểm gì, cho nên phái người trở về xin chỉ thị, có tiếp tục đi lên không?

-Đội người Hán đó mặc trang phục gì, có cờ hiệu gì?

Mạc Khắc Tư hỏi.

-Làm Mộc phủ binh.

Lính liên lạc đáp.

-Vậy thì không sao.

Mạc Khắc Tư mỉm cười, khoát tay nói:

-Nói cho đội tiên phong tiếp tục cất bước, tới cách Mã Lan Sơn chừng ba mươi dặm thì dừng lại đợi đại quân. Nếu ta đoán không sai, hiện giờ đóng giữ Mã Lan Sơn Quan đã là Hắc Kỳ Quân rồi. Người Hán vốn là như vậy, không ngừng nội đấu, thậm chí liên thủ với kẻ địch để giải quyết nội bộ…Một dân tộc như vậy, thực không biết làm sao tạo ra một nền văn hóa huy hoàng như thế này.

-Tuân lệnh!

Lính liên lạc không hiểu y cảm thán điều gì, cho nên lập tức lên tiếng quay đi truyền lệnh.

Mạc Khắc Tư mở bản đồ ra nhìn, ánh mắt dừng ở Mã Lan Sơn Quan.

-Đúng là một nơi quan trọng.

Y lẩm bẩm:

-Một khi hạ được chỗ này, là có thể ở giữa ngăn cách đội quân của người Hán. Chỉ có điều…một nơi quan trọng như vậy, vì sao lúc trước Plens không chịu đánh?

Y ngồi xuống ghế, dùng bút đỏ đánh dấu vị trí của Plens.

Y nhắm mắt trầm tư, qua thật lâu mới hiểu ra vì sao Plens ở gần Mã Lan Sơn Quan hai, ba năm mà không tấn công.

-Rút dây động rừng!

Y nói.

Đây là một câu thành ngữ của người Hán mà y mới học được.

-Ca ca, ý của huynh là?

Đứng bên cạnh Mạc Khắc Tư là một tướng lĩnh trẻ tuổi cao ngất, tuấn tú, đặt ở đế quốc Agoda tuyệt đối là một lãng tử. Sống mũi cao, vầng trán rộng, đôi mắt sáng, góc cạnh rõ ràng. Y là em trai của Mạc Khắc Tư, Đại Vệ Bác Minh Lãng, là người trẻ tuổi nổi bật của gia tộc Đại Vệ. Phụ thân của y và Đại Vệ Mạc Khắc Tư kiên định cho rằng, tương lai Bác Minh Lãng còn có tiền đồ hơn cả Mạc Khắc Tư.

Đương nhiên, người ngoài đều biết rằng, đây chẳng qua là người cha cưng chiều đứa con út nhất.

Từ nhỏ Bác Minh Lãng đã rất tôn kính anh trai của mình. Y cho rằng anh trai mới là đàn ông chân chính. Cho nên dù là chuyện gì y cũng thỉnh giáo Mạc Khắc Tư. Theo y, Mạc Khắc Tư là người nho nhã lễ độ, khiêm tốn lịch sử, là một thân sĩ tuyệt đối. Khi lên chiến trường, Mạc Khắc Tư biến thành một con sư tử mạnh mẽ, tràn đấy tính xâm lược.

Kỳ thực rất nhiều người em trai đều coi anh trai của mình là thần tượng.

-Sở dĩ Plens không đánh Mã Lan Sơn Quan…

Sau khi hiểu ra, Mạc Khắc Tư càng thêm trầm trọng:

-Là vì nơi này quá quan trọng. Những năm qua Mộc Quảng Lăng chống cự một cách bị động, Plens cho rằng vài năm nữa Mộc Quảng Lăng sẽ biến thành Dương Thuận Hội thứ hai. Nhưng một khi Plens tấn công Mã Lan Sơn Quan, thì Mộc Quảng Lăng sẽ dốc toàn lực quyết chiến với Plens. Bởi vì một khi Mã Lan Sơn Quan mất, thì thành Mộc phủ sẽ bại lộ trước mặt đại quân đế quốc.

-Plens rất rõ điểm này, cho nên ông ta mới không tấn công Mã Lan Sơn Quan. Nhất là lúc trước, lúc ta còn chưa mang binh tới Đông Cương, quân đội của đế quốc ở Đông Cương chưa tới 40 vạn người, Plens không dám dùng 40 vạn người này chiếm Mã Lan Sơn Quan. Một khi thắng, nhất định sẽ thắng thảm. Một khi bại, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ông ta…đúng là một lão hồ ly!

Mạc Khắc Tư mắng một câu, sau đó hạ lệnh:

-Phái người đuổi theo đội quân tiên phong, bảo bọn họ lập tức dừng lại.

Y bẻ gãy cây bút trong tay, vỗ mạnh xuống bàn:

-Plens cố ý để chúng ta đi trước. Ông ta khẳng định biết lần này Mộc Quảng Lăng và Hắc Kỳ Quân sẽ dốc toàn lực. Ông ta không đi đầu là vì sợ quân lực của mình thương vọng. Ông ta để cho ta đánh trước, đánh tới khi thảm thiết thì mới dẫn binh tới.

Nghe nói vậy, sắc mặt của Bác Minh Lãng cũng thay đổi theo:

-Nhưng ca ca, chúng ta đã tới nơi này rồi, liệu có thể lui về sao? Giờ chỉ có bệ hạ mới làm chủ được cho chúng ta. Nhưng bệ hạ còn đang ở phía đông Phượng Hoàng Đài xa xôi!

-Để ta suy nghĩ xem.

Mạc Khắc Tư nhíu chặt lông mày.

Y cầm nửa cây bút, bắt đầu đánh dấu trên bản đồ.

-Mộc Quảng Lăng ở chỗ này, Ngụy An ở chỗ này, một bộ phận Hắc Kỳ Quân ở chỗ này, một bộ phận khác ở chỗ này, Plens ở sau ta…

Rất nhanh, các thế lực đều được đánh dấu trên bản đồ.

-Thật là loạn!

Mạc Khắc Tư bình luận như vậy.

-Đây mới thực sự là rút dây động rừng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.