Dương Thấm Nhan không dám ngồi đối diện với thiếu phụ kia. Thứ nhất là do đôi mắt màu trắng kia làm cho người ta tim đập thình thịch. Thứ hai là vì vừa nãy thiếu phụ thoạt nhìn yếu đuối này dùng bảy quyền đập sụp một cây cầu. Cảnh tượng này quá rung động lòng người. Dương Thấm Nhan không phải là người kém hiểu biết. Nàng là Công chúa Đại Tùy, bên cạnh không thiếu cao thủ bảo vệ. Nhưng chính vì thế, nàng mới thấy được thiếu phụ này khủng bố như thế nào.
Lần nàng tiếp cận với nguy hiểm nhất, là lần đi theo mấy vị cao thủ ra ngoài thành Trường An tìm kiếm thầy trò Thiên Tôn Trí Tuệ. Nhưng nửa đường đã bị tinh nhuệ của Cấp Sự Doanh đưa về.
Có thể nói nhân sinh hai mươi mấy năm của nàng khá là bình thản, không có gợn sóng nào. Thẳng tới khi Thiên Hữu Hoàng Đế qua đời, nàng mới phát hiện thế giới này hóa ra còn có một mặt âm u.
Xe ngựa chạy cả ngày cả đêm, nàng ngồi trong xe ngựa lúc tỉnh lúc ngủ. Đối với một Trưởng Công chúa kim chi ngọc diệp như nàng, đây là lần đầu tiên nàng ngồi tựa vào thùng xe lạnh buốt để ngủ. Khoảng trống trong thùng xe không phải là không đủ cho nàng nằm xuống, nhưng trên đó vẫn còn dính máu của mấy thi thể nha dịch bị giết. Vết máu chưa được rửa sạch, cũng không ai rửa.
Lúc trời mới tờ mờ sáng, nàng xoa bóp cái cổ nhức mỏi, mắt mở ra, phát hiện thiếu phụ kia lại luộc trứng gà trong xe ngựa. Thiếu phụ lấy một quả trứng gà bỏ vào lòng bàn tay, sau đó lòng bàn tay của thiếu phụ biến thành màu đỏ ấm áp. Vài phút sau, trứng gà liền chín.
Dương Thấm Nhan có chút không hiểu, người đại tu hành lãng phí nội kình để luộc trứng gà là rất tốt sao?
Sau đó thiếu phụ bắt đầu lột vỏ trứng gà. Thiếu phụ lột rất cẩn thận, không làm ảnh hưởng tới lõi trong, sau đó nàng bắt đầu ăn, căn bản chẳng quan tâm Dương Thấm Nhan. Dương Thấm Nhan đói bụng, nhưng sự kiêu ngạo của Công chúa làm cho nàng ngượng ngùng mở miệng.
Tuy ngày hôm qua ở trong thành Trường An nàng bắt buộc mình ăn hết một bát súp và mấy cái bánh bao, nhưng đã qua một ngày một đêm, trong bụng đã không còn lại gì.
- Cho cô!
Thiếu phụ đưa cho nàng một quả trứng gà. Dương Thấm Nhan vô thức nhận lấy, nhưng không biết phải làm gì. Nàng cầm quả trứng gà lăn qua lăn lại, sau đó hỏi thiếu phụ:
- Ăn như thế nào?
Thiếp phụ hơi híp mắt nhìn nàng:
- Ta cho cô, cô muốn ăn thế nào thì ăn.
- Nhưng…quả này vẫn còn sống mà.
Dương Thấm Nhan có chút thấp thỏm nói.
- Ta biết nó còn sống. Ta cho cô quả trứng gà này vì đó là một hành động lễ phép. Nhưng nếu đã quyết định chạy trốn mà không chuẩn bị cho bản thân đồ ăn gì, thì chính là một việc không hề lý trí. Vừa rồi cô đã nhìn thấy ta dùng nội kình luộc chín trứng gà, nhất định nghĩ rằng ta cũng giúp cô luộc chín trứng gà phải không?
Thiếu phụ rất nghiêm túc nói:
- Công chúa điện hạ, nếu hiện tại cô không tạm thời quên đi mình là Công chúa, thì sắp tới cô sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Cô có thể không ăn quả trứng gà này, đây là sự lựa chọn của cô. Nhưng xe ngựa sẽ không dừng lại vì cô đói bụng. Người đuổi theo đằng sau rất hy vọng chúng ta làm như vậy.
Sắc mặt của Dương Thấm Nhan không ngừng thay đổi. Nàng cắn môi, trong lòng ủy khuất.
Đúng vậy, nàng cảm thấy rất ủy khuất trong lòng.
Trong hoàng cung, không ai đối xử với nàng như vậy.
- Ăn!
Qua hồi lâu, nàng bỗng nhiên gật đầu, thật giống như cổ vũ bản thân. Sau đó nàng đập quả trứng gà vào thành cửa, nhưng do lỡ tay, nên lòng trắng lòng đỏ trong trứng rơi hết ra ngoài, cũng dây lên quần áo của nàng. Nàng luống cuống nhìn trứng gà bị nát, nước mắt bắt đầu đảo quanh.
Nàng nhìn về thiếu phụ, phát hiện thiếu phụ căn bản không để ý tới nàng.
Không có cười nhạo, không có an ủi, không có gì cả.
Cũng không cho nàng thêm một quả trứng gà.
Dương Thấm Nhan nhịn cho nước mắt không rơi xuống, nàng ngồi thẳng người, nhắm mắt lại. Tới buổi trưa, lão già đánh xe bỏ vào trong xe một ít lương thực. Đây là lương khô mà quân đội lúc xuất hành thường hay ăn. Làm rất cứng, khó tiêu hóa.
Dương Thấm Nhan nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn. Lần này nàng cẩn thận mở bao vải ra, không để rơi miếng lương khô nào. Nàng nhìn số lương khô, hít sâu một hơi, dùng lưỡi thấm ướt lương khô cứng rắn rồi ăn từng miếng một. Nàng chưa từng ăn thứ gì khó ăn như vậy. Chỉ nhấm nuốt thôi cũng khiến cho răng người ta đau đớn.
Nàng cau mày, nhưng không nói câu nào.
Sau khi ăn hết một phần ba số lương khô, nàng gói kỹ lại rồi bỏ vào trong ngực. Thiếu phụ híp mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch.
- Bởi vì bọn ta không ngờ rằng cô lại không chuẩn bị lương thực, cho nên chỉ có thể chia số thức ăn của bọn ta cho cô.
Thư sinh trẻ tuổi có thái độ khá ân cần, nói chuyện luôn luôn nhã nhặn:
- Mặc dù như vậy, lương thực của chúng ta cũng không đủ để tới Trường Giang. Bởi vì trứng gà đã nát một nửa, bởi vì ta quen ăn thịt, với lại phải ăn thịt nấu thật ngon, cho nên ta căn bản cũng không chuẩn bị lương thực. Qua mỗi một nơi ta có thể trộm một ít đồ ăn trở về, cho nên lương thực mà ta chia cho các ngươi cũng không xác định cho lắm. Vì vậy nên cố gắng chịu đựng và thích nghi.
Dương Thấm Nhan gật đầu, lại không rõ vì sao mấy người này lại đối xử với mình như vậy. Bọn họ đều là người đại tu hành, hoàn toàn có thể mang theo mình dùng tốc độ cao để chạy trốn, vì sao còn phải ngồi trên cỗ xe ngựa đã bị bại lộ này? Rõ ràng bọn họ có thể lấy được lương thực, nhưng vì sao lại hà khắc với mình như vậy?
Nàng không hiểu, nhưng nàng nhất định phải làm cho bản thân mau chóng hiểu ra.
Lão già đánh xe bên ngoài cười cười, trong lòng tự nhủ, hy vọng cô không phụ sự khổ tâm của bọn ta. Nếu một đường chạy trốn này mà không khiến cô trở nên kiên cường cứng cỏi, thì tâm tư của bọn ta liền vứt xuống sông xuống bể rồi.
Mới nghĩ tới đây, ông ta bỗng nhiên ngừng cười, sau đó nhẹ nhàng nói hai chữ.
- Đến rồi.
Thư sinh trẻ tuổi gỡ trường kiếm xuống, dùng ngón tay gõ nhẹ vào thân kiếm, kiếm phát ra thanh âm trong trẻo dễ nghe.
- Lần này để ta.
Y nói.
- Không cần.
Lão già đánh xe cởi nón lá xuống đặt sang một bên, tay trái vẫn dấu trong ống tay áo chậm rãi vươn ra:
- Ở trong Diễn Vũ Viện hai mươi mấy năm, ta đã quên đánh nhau như thế nào rồi. Nhóm đầu tiên đuổi theo không phải là mạnh nhất, bởi vì người mạnh thường thích nấp đằng sau quan sát…Vì vậy, lần sau ngươi tới.
Thư sinh trẻ tuổi không nhịn được cười:
- Hóa ra tiên sinh cũng…thông minh như vậy…
Y kịp thời không nói ra chữ hai chữ vô sỉ, tuy nhiên trong lòng lại nghĩ, nếu là Phương Giải, khẳng định sẽ nói thẳng chứ? Cẩn thận nghĩ lại, đã vài năm rồi không được gặp cái tên vô sỉ khiến người ta không nói được lên lời kia rồi.
…
…
Phía sau có ít nhất ba mươi người giống như một bầy chim lớn lướt tới cỗ xe ngựa. Những người này mặc trang phục khác nhau, trong đó có mấy người mặc trang phục của nha môn, những người khác nhìn không ra lai lịch. Tuy tiểu Hoàng Đế đã không còn cầm quyền, nhưng triều đình và quân đội vẫn còn rất nhiều người dựa theo mệnh lệnh làm việc. Trên thế giới chưa bao giờ thiếu những người đáng kính trọng như vậy. Từ góc độ nào đó mà nói, bọn họ quả thực đáng kính trọng.
Sau khi Đại Nội Thị Vệ Xử và Cẩm Y Giáo xuống dốc, gần đây phụ trách đuổi bắt trong thành Trường An giao cho Đại Lý Tự và Hình Bộ. Xông lên đầu chính là người của Đại Lý Tự và Hình Bộ. Lại nói tiếp, nếu không phải Đại Nội Thị Vệ Xử và Cẩm Y Giáo trước sau xống dốc, thì người của Đại Lý Tự cũng không có quyền thế như hiện tại. Lúc Đại Tùy mới lập quốc vốn không có Đại Nội Thị Vệ Xử. Địa vị của Đại Lý Tự cực kỳ quan trọng. Nhưng từ sau khi Thái Tông Hoàng Đế kế vị, Đại Nội Thị Vệ Xử mới được thành lập rồi bắt đầu đè nặng Đại Lý Tự và Hình Bộ, khiến bọn họ không ngóc đầu lên được.
Sau khi Dương Kiên trở lại cầm quyền, phế bỏ Đại Nội Thị Vệ Xử và nha môn Cẩm Y Giáo, giao quyền lực của hai nha môn này cho Đại Lý Tự và Hình Bộ. Điều này làm cho người của Đại Lý Tự và Hình Bộ rất kích động. Có lẽ bọn họ là một trong số không nhiều người trong triều đình cảm kích vị tướng quân áo giáp không biết lai lịch kia.
Lão già đánh xe không dừng xe ngựa lại, cũng không thúc giục xe ngựa chạy vội.
Người mặc quan phục màu đỏ áo choàng màu đen là người của Đại Lý Tự. Mặc quan phục màu lam áo choàng màu trắng là người của Hình Bộ. Mặc áo gấm màu xanh lá cây là người của quân đội. Còn lại gần hai mươi người là khách giang hồ phục vụ cho triều đình. Đại Luân Tự và Hình Bộ vẫn nuôi không ít người như vậy.
Nhóm đầu tiên đuổi theo không có áo giáp binh.
Bởi vì mặc dù áo giáp binh có chiến lực kinh người, nhưng tốc độ hành động vẫn là quá chậm. Thật giống như trọng giáp kỵ binh có lực va chạm mạnh hơn khinh kỵ binh, nhưng luận về tốc độ, trọng giáp kỵ binh khó có thể sánh bằng khinh kỵ binh.
Ba người của Hình Bộ dẫn đầu lao tới, vượt qua xe ngựa rồi dừng lại trước quan đạo. Người của quân đội và Đại Lý Tự thì dừng lại ở trái phải. Đám khách giang hồ thì đều ở phía sau xe ngựa, hiển nhiên trận hình đã được huấn luyện từ trước.
Hình Bộ Đề Hình Đô Thống Bảo Hạc đi về phía trước một bước, ngăn cho xe ngựa không đi tiếp. Lão già đánh xe lập tức ngừng xe, trên mặt không có một chút khẩn trương nào.
Đại Lý Tự Khanh Mục Kham là người có chức quan cao nhất ở đây. Nếu việc này không phải là chuyện lớn, thì một quan to Tam Phẩm như y sẽ không đích thân tới. Y gật đầu với Bảo Hạc, Bảo Hạc lập tức tiến lên phía trước một bước:
- Nếu đã cản lại, ta cũng không nói mấy lời khách sáo. Mời chư vị theo ta trở về thành Trường An. Không động thủ vẫn là tốt nhất.
Lão già đánh xe lắc đầu, không lên tiếng.
- Bùi Trung Bùi Phương, hai người các ngươi mời Công chúa xuống xe.
Bảo Hạc phân phó một tiếng.
Hai quan viên Hình Bộ phía sau y lập tức đi về hướng xe ngựa. Người tên là Bùi Trung rung tay một cái, lập tức có một cây roi bằng nội kình xuất hiện. Có thể dùng nội kình tạo thành cây roi, đủ để chứng minh tu vị của người này khá cao. Còn Bùi Phương thì gỡ xuống một cây cung sau lưng, dây cung kéo căng, nhưng không cài tên, thậm chí y không mang theo cả bình tên. Bởi vì mũi tên mà y dùng không tầm thường, đó là mũi tên bằng nội kình vô hình.
Thấy hai người đi về phía trước, lão già đánh xe vươn tay trái từ ống tay áo ra, chỉ về phía Bùi Trung. Bùi Trung lập tức biến sắc, cây roi bằng nội kình vung lên bảo vệ bản thân, thật giống như có một cái chuông lớn bao bọc xung quanh. Dù vậy y vẫn lùi lại về phía sau, không biết là trốn tránh cái gì.
Sau khi Bùi Trung rơi xuống đất liền lùi liên tục về phía sau ba bước, vô thức cúi đầu nhìn lỗ hổng thật nhỏ trên ngực mình, thì thào một câu, Thánh Thủ của Diễn Vũ Viện…quả nhiên danh bất hư truyền.
Sau đó y liền chết.
Bùi Phương giận dữ, liên tục bắn ra bảy mũi tên, từng mũi tên vô hình, nhưng sát khí nồng nặc.
Nhưng bảy mũi tên này đều bị lão già dùng tay không tiếp lấy, sau đó lão già cũng chỉ về hướng y.
Vẫn là tay trái.
Trong mắt Bùi Phương hiện lên vẻ sợ hãi, cũng không cần quan tâm tới thân phận, ngã xuống đất lăn vài vòng mới dám đứng lên. Y lau mồ hôi trên trán, trong lòng tự nhủ, thật sự là may mắn. Lúc tay lau mồ hôi để xuống, y hơi sửng sốt, bởi vì y thấy trên tay mình có máu.
Phốc một tiếng, trán của y có một lỗ hổng, máu và óc trắng chậm rãi chảy ra ngoài.
Sắc mặt của Bảo Hạc cực kỳ khó coi, y nhìn chằm chằm vào lão già đánh xe kia, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Đường đường giáo thụ của Diễn Vũ Viện, không ngờ lại không quan tâm tới thân phận ra tay với người yếu hơn…cho dù ngươi có danh hiệu là Thánh Thủ, thì hôm nay cũng không rời được khỏi đây! Ngôn Khanh, từ trước tới nay giáo thụ của Diễn Vũ Viện đều trung thành với triều đình, chẳng lẽ ngươi muốn để lại tiếng xấu muôn đời?
Lão già bĩu môi nói:
- Sau khi ta chết ta thối được bao nhiêu năm? Cho nên quan tâm tới cái kia làm gì cơ chứ?