Trước khi Phương Giải rời khỏi Trường An, hắn không cho người canh gác ở Sướng Xuân Viện trông thấy hắn, mà lặng lẽ tiến vào cung Thái Cực, gặp gỡ mấy người mà hắn cần gặp ở Đông Noãn Các.
Một trong số đó là Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân, triều thần già dặn nhất của triều đình.
Thứ hai là quan văn đứng đầu trong Hắc Kỳ Quân, Độc Cô Văn Tú.
Thứ ba là võ tướng đứng đầu phòng thủ Trường An, Thôi Trung Chấn.
Sau khi Phương Giải rời đi, ba người này sẽ có địa vị rất quan trọng ở Trường An. Tuy Ngưu Tuệ Luân đã rất già, nhưng ông ta vẫn còn cơ trí. Lão già này rất thích Phương Giải, cho nên đồng ý đứng ra lo liệu triều chính. Ông ta cũng là người ngồi gần Phương Giải nhất.
Trong Đông Noãn Các từng có một cái ghế đá, cái ghế mà Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch hay ngồi để xử lý triều chính, triệu kiến triều thần.
Dương Dịch đã ngồi quen cái ghế đấy, mặc dù không thích lắm.
Phương Giải không ngồi quen, cũng không thích.
Hắn bố trí một cái ghế ngồi rất thoải mái trong Đông Noãn Các, bọc bông ở dưới, phần trên rộng rãi. Cái ghế chiếm diện tích khá lớn trong Đông Noãn Các nên khiến Đông Noãn Các trông hơi chật hẹp. Có người từng đề nghị Phương Giải hủy cái ghế đó đi, nhưng hắn không đồng ý, lý do là ngồi mệt thì nằm.
Phía trước Phương Giải đặt một đĩa hoa quả. Vào mùa này phương bắc không có hoa quả tươi, cho nên phải chở từ phía nam tới. Hiện tại cung ứng hoa quả, lá trà, những vật dụng cần thiết cho hoàng cung tất nhiên là Hàng Thông Thiên Hạ.
-Sau khi Cô rời đi, việc trong triều đình giao cho ba vị bàn bạc xử lý. Nếu không phải chuyện lớn, thì không cần phải báo tới Đông Cương. Lần đi Đông Cương này ngàn dặm xa xôi, nếu Cô quyết định rồi thì sẽ không chậm trễ. Sau khi Cô tiến vào Trường An, có không ít quốc gia khác phái sứ giả tới, muốn thừa dịp này thành lập quan hệ sớm, để tránh bị chúng ta bỏ mặc…Những người này, nên tôn trọng bọn họ. Nhưng nếu bọn họ vi phạm luật pháp, ảnh hưởng tới dân chúng, thì Cô sẽ không ngại mang người đó tới chợ chém đầu thị chúng.
-Vâng!
Ba người cúi đầu nói.
-Tuy hai ngươi đã theo ta khá lâu, nhưng chớ vì thế mà tự cao tự đại. Để xử lý việc triều chính một cách thích hợp, thì nên hỏi kinh nghiệm của Đại học sĩ.
-Vâng!
Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn lên tiếng.
-Việc quân vụ giao cho Thôi Trung Chấn quản lý. Việc dân trị, giao cho Độc Cô xử lý. Hai ngươi, một người hiểu quân vụ, không hiểu chính vụ, một người hiểu chính vụ, không hiểu quân vụ, tốt nhất là chia ra quản lý, đỡ bị rối loạn. Dùng sở đoạn, bỏ sở trường là tối kỵ. Làm việc mà mình quen thuộc, chớ nhúng tay quá nhiều. Làm việc gì cũng phải có trật tự. Không có trật tự, sẽ xảy ra nhiễu loạn.
Phương Giải uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
-Việc triều chính bây giờ khá là loạn, nên mệt nhất vẫn là Độc Cô. Có gì không hiểu, ngươi tìm Đại học sĩ để bàn bạc.
Độc Cô Văn Tú vội vàng nói:
-Thần ghi nhớ!
Y quay đầu khẽ cúi người với Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân:
-Về sau kính xin Đại học sĩ chiếu cố.
Ngưu Tuệ Luân khách khí vài câu, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện sắc mặt của Thôi Trung Chấn có chút khó coi. Cho nên trong lòng ông tay hơi lo lắng. Lại nhìn Phương Giải, phát hiện Phương Giải giống như không nhận ra. Những lời Phương Giải nói, hiển nhiên là bài trừ Thôi Trung Chấn khỏi triều chính. Phương Giải nói có chuyện gì thì ba người bàn bạc xử lý, sau đó làm nhiệm vụ của mình…Nói vậy sẽ khiến trong lòng Thôi Trung Chấn không được thoải mái.
Ngưu Tuệ Luân vốn định nói vài câu giảng hòa, thì lại không có cơ hội lên tiếng.
-Trần Hiếu Nho!
Phương Giải hướng bên ngoài gọi một câu, Trần Hiếu Nho lập tức tiến nhanh vào:
-Chủ Công có gì chỉ bảo?
Phương Giải nói:
-Việc trong thành Trường An coi như đã ổn định, cho nên bắt đầu từ hôm nay Kiêu Kỵ Giáo chuyển trọng tâm tới chiến sự Đông Cương bên kia. Phải cam đoan sáu phần nhân sự Kiêu Kỵ Giáo theo quân đi về phía đông. Để lại ba bốn Thiên hộ ở Trường An làm việc là đủ rồi. Về phần lưu lại ai thì do chính ngươi lựa chọn. Ngươi đi thu thập đồ đạc đi, rồi tí nữa theo ta rời kinh.
-Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho lên tiếng, lập tức rời đi.
-Còn có một việc.
Phương Giải nói:
-Hôm nay vốn định mời cả Chu viện trưởng tới bàn bạc, nhưng ông ấy còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đợi ông ấy trở về thì lại bàn bạc tiếp. Tuy Cô không ở thành Trường An, nhưng Diễn Võ Viện vẫn phải xây dựng lại. Chu viện trưởng là người quen thuộc với Diễn Võ Viện nhất, việc này giao cho ông ấy lo liệu, các vị thì hỗ trợ phía sau
-Ngoại trừ Diễn Võ Viện ra, còn phải xây dựng thư viện. Thư viện nổi tiếng nhất lúc trước của Đại Tùy là thư viện Thông Cổ Giang Nam. Tuy nhiên đằng sau thư viện Thông Cổ có vài chuyện không sạch sẽ, cuối cùng bị tiêu diệt rồi. Đối với người nhập ngũ, Diễn Võ Viện là thánh địa trong lòng. Mà người đọc sách cũng cần một thánh địa trong lòng. Việc xây dựng thư viện, liền giao cho Đại học sĩ.
Phương Giải hướng Ngưu Tuệ Luân chắp tay Ngưu Tuệ Luân vội vàng đứng dậy:
-Tuy thần già nua, nhưng mặt mũi vẫn còn, nếu mời một vài học sĩ có tài, chắc bọn họ sẽ không từ chối. Nếu thần lại đứng ra kêu gọi quyên sách, mượn một số sách trong kho, hẳn là đủ để xây dựng. Tuy nhiên, nếu muốn cho các học sinh trong thiên hạ coi thư viện là thánh địa…thần nghĩ, ít nhất phải cho thư viện một nơi xây dựng không kém gì Diễn Võ Viện…
Phương Giải không nhịn được cười rộ lên:
-Thư viện phải xây dựng cả trong và ngoài thành. Không phải phía nam thành có một diễn võ trường của Diễn Võ Viện đó sao? Vậy Cô liền xây một dãy nhà lầu ở Bắc Sơn.
-Tóm lại, về mặt khí thế không thể thua Diễn Võ Viện là được.
Ngưu Tuệ Luân tổng kết một câu.
Phương Giải gật đầu:
-Tạm thời có thế thôi. Có chuyện gì khẩn cấp thì nhờ Kiêu Kỵ Giáo đưa tin. Con đường đưa tin của Kiêu Kỵ Giáo nhanh hơn dịch trạm.
Phương Giải đứng dậy, ngăn cản ba người kia đứng dậy cùng:
-Các vị bàn bạc tiếp đi, Cô tự mình rời đi là được. Cô vào thành không cho ai biết, lúc ra khỏi thành tất nhiên cũng không cho ai biết. Thuộc hạ bên ngoài không biết Cô ở trong này, nếu các vị đưa tiễn lại lộ mất.
Trước khi đi, Phương Giải không hề liếc mắt nhìn Thôi Trung Chấn một cái, mà ánh mắt của Thôi Trung Chấn lại có một thần thái không thể nói rõ. Ngưu Tuệ Luân đứng ở trước không nhìn thấy, Độc Cô Văn Tú cũng không thấy.
…
…
-Nhớ kỹ chức trách của mình.
Thành Xuân Ba Đình
Phương Giải nhìn thoáng qua Trần Hiếu Nho:
-Lặng lẽ trở về, cho dù là ba người kia cũng đừng cho bọn họ biết ngươi đang ở trong thành Trường An. Những Kiêu Kỵ Giáo mà ta mang theo, ngươi mang về một nửa, thay phiên nhau trở về, tránh bị người khác chú ý. Những người ngươi mang về phải đảm bảo bí ẩn, ngay cả Kiêu Kỵ Giáo đang ở trong thành cũng không được biết.
Phương Giải chỉ Mã Lệ Liên đứng cách đó không xa:
-Nàng ấy lưu lại, nhưng sẽ nghe lệnh không chỉ một mình ngươi. Nếu có một ngày thành Trường An xảy ra nhiễu loạn, bằng lực lượng trong tay ngươi không thể bình ổn được. Tới phủ Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân tìm nàng, ta sẽ bảo nàng ấy một mực ở trong phủ chờ ngươi. Đương nhiên, trước khi ta chưa trở về, hai người các ngươi chớ có gặp mặt nhau.
-Thần ghi nhớ!
Trần Hiếu Nho gật đầu.
-Chọn một Thiên hộ mà ngươi cảm thấy đáng tin nhất, nói với y biết rằng ngươi đang ở trong thành Trường An. Ngươi cần một người làm việc ngoài sáng, chọn ai thì tùy ngươi. Chọn đúng rồi, chứng minh ta chọn ngươi trông coi Kiêu Kỵ Giáo là đúng. Chọn sai, thì chứng minh ta cũng chọn sai người.
Trần Hiếu Nho nói:
-Chủ Công yên tâm, thần lấy mạng của mình để bảo vệ Trường An.
Phương Giải vỗ vai Trần Hiếu Nho:
-Ta không hề nghi ngờ điều này.
Hắn nhìn thoáng qua đội ngũ chờ xuất phát, thở dài nói:
-Trường An vốn chưa bao giờ bình tĩnh thực sự. Cho dù ta có giết nhiều người hơn nữa cũng không dọa được những người còn lại. Bọn họ sống ở Trường An đã lâu, biết làm sao khiến Trường An thay đổi hơn bất kỳ ai. Bọn họ cũng rõ ràng hơi ai khác, dùng cách nào là hữu hiệu nhất.
Phương Giải nói:
-Đấu với những người này, dùng mạng của ngươi bảo vệ vẫn chưa đủ. Mạng của ngươi rất đáng tiền, chớ có suy nghĩ đồng quy vu tận với kẻ địch. Nếu ta chỉ coi trọng dũng khí đồng quy vu tận đó, thì ta đã nuôi dưỡng tử sĩ rồi dùng tới bọn họ rồi.
Trần Hiếu Nho cười ngượng, gãi đầu nói:
-Chỉ là thần có chút sợ hãi mình làm không tốt.
-Làm được hay không do ta định đoạt. Ngay cả ngươi cũng không có quyền lực đó.
Phương Giải khoát tay:
-Biến về đi, coi nhà thật tốt giúp ta.
Trần Hiếu Nho lên tiếng, trước khi đi quay đầu hỏi:
-Việc này áp lực lớn như vậy, Chủ Công…tăng lương cho thần được không?
Không đợi Phương Giải nói chuyện, Trần Hiếu Nho đã xoay người bỏ chạy.
Phương Giải nhìn bóng lưng của y, không nhịn được cười. Tự nói một câu, nếu ngươi hoàn thành được việc này, cho ngươi làm một phú ông thái bình thì có là gì?
Trần Hiếu Nho không nghe thấy lời này, nếu nghe thấy thì mới là thực sự yên tâm.
…
…
Mã Lệ Liên nhìn Trần Hiếu Nho, không nhịn được hỏi:
-Đại nhân, thuộc hạ nghĩ mãi không hiểu…vì sao ngài thường xuyên đề cập tới chuyện tăng lương trước mặt Chủ Công làm gì? Chẳng lẽ ngài lại muốn Chủ Công nghĩ ngài là kẻ tham tiền sao?
Trần Hiếu Nho cười bí hiểm, có chút đắc ý nói:
-Nếu Chủ Công cho rằng ta chỉ tham tiền, mà không tham những thứ khác…thì mới là điều tốt. Về già ta sẽ không còn lo lắng.
Mã Lệ Liên nghĩ mãi vẫn không hiểu.
-Ta không giống cô.
Trần Hiếu Nho cười nói với Mã Lệ Liên:
-Cô không cần làm gì cũng được Chủ Công tin tưởng, mà ta thì sao?
Mã Lệ Liên cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu.
-Đi thôi.
Trần Hiếu Nho chỉ một con đường khác:
-Chủ Công nói hy vọng trước khi ngài ấy trở về, ta và cô không cần gặp mặt nhau, ta cũng hy vọng như vậy. Tuy nhiên làm khó cô rồi. Ở trong phủ Đại học sĩ mấy năm không ra khỏi cửa, cảm giác sẽ không thoải mái cho lắm.
-Nếu tương lai ta có một tòa nhà lớn…
Trần Hiếu Nho thở dài:
-Ta rất muốn biết sống một cuộc sống yên bình là như thế nào…
…
…
-Mộc Tam!
Phương Giải nhìn thoáng qua thái giám đứng cung kính trước mặt mình. Y đã không còn là một tiểu thái giám nữa rồi. Mặc trên người không phải trang phục thái giám, chỉ có Mộc Tam là độc nhất vô nhị từ trước tới nay. Cho dù là thái giám có quyền lực nghiêng vua và dân thời Đại Trịnh, cũng không có tư cách mặc triều phục của quan viên.
-Có nô tài.
Mộc Tam hỏi:
-Chủ Công có gì chỉ bảo?
Phương Giải lắc đầu:
-Chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi từng nghĩ rằng mình sẽ được phong Hầu không?
Mộc Tam hơi sửng sốt, lập tức kích động.
-Đi thôi!
Phương Giải vung tay:
-Vận mệnh là ở trong tay ngươi, mà ta là người bỏ vào.