-Vì sao thả bọn ta đi?
Hà Khuê không dám động đậy. Y khoát tay ngăn cản Dương Tài Bình đang định xuống xe:
-Ta không phải trẻ con lên ba, không tin thế giới này có bánh ngon từ trên trời rơi xuống, cạm bẫy thì thật ra có. Cho nên nếu ngươi muốn làm nhục bọn ta, thì mời ngươi thu hồi suy nghĩ này. Tuy ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta có thể lựa chọn một cái chết tôn nghiêm.
Nam tử cường tráng ngăn cản phía trước chỉ lắc đầu nói:
-Nếu ngươi không đi, ta liền hối hận rồi.
Hà Khuê cẩn thận nhìn, thấy người nọ không giống giả vờ, quay đầu lại kéo Dương Tài Bình lên xe ngựa, sau đó đề cương cho ngựa đi lên phía trước, lại bị nam tử vạm vỡ kia giơ tay ngăn lại.
-Ngươi hối hận thật là nhanh!
Hà Khuê lại rút song đao ra.
-Không phải!
Nam tử cường tráng chân thành nói:
-Ý của ta là hai ngươi có thể rời đi, chứ không phải là quay lại. Còn những người khác cùng vật sở hữu, không thể rời đi. Tiền tài trong xe ngựa, là những thứ mà Dương Thuận Hội đã cướt đoạt từ mồ hôi nước mắt của dân chúng trong mấy năm qua. Còn một nghìn người kia, là chiến binh Đại Tùy, mục đích tồn tại của bọn họ không phải là cùng Dương Thuận Hội trở thành tội nhân thiên cổ.
-Các ngươi không có tư cách hưởng thụ những thứ này.
Y nói.
Hà Khuê không hề do dự, dắt Dương Tài Bình ra khỏi xe ngựa, rồi bước nhanh về phía trước:
-Trong túi của ta có mấy chục lượng bạc, là ta tích tiết kiềm tiền tiêu vặt. Nếu ngươi cảm thấy ta không nên mang đi, ta cũng lưu lại.
-Ngươi muốn giết cha ta?
Đúng lúc đó, Dương Tài Bình giãy khỏi bàn tay của Hà Khuê, hai mắt đỏ bừng nhìn nam tử cường tráng:
-Trả lời ta đi! Ngươi muốn giết cha ta?
-Đi mau!
Hà Khuê kéo tay gã.
-Hà Khuê, đừng để ta phải hận ngươi!
Dương Tài Bình khàn khàn nói:
-Tuy ta vô tài vô năng, nhưng ít nhất ta biết hiếu đạo là gì. Nếu ta biết có người muốn giết cha của mình, mà ta chỉ lo chạy trốn, có lẽ người khác làm được, nhưng ta không làm được. Hà Khuê, cảm ơn những năm qua ngươi đã chiếu cố ta, nhưng hôm nay ta không thể đi. Nếu cha ta phải chết, thì ta sẽ chết ở trước mặt ông ấy.
-Ngu ngốc!
Hà Khuê mắng một câu, xoay người rời đi.
Đi được vài chục bước, y lại quay lại tung một chưởng vào gáy của Dương Tài Bình, khiến Dương Tài Bình ngất đi. Hà Khuê khiêng gã lên bờ vai rồi rời đi. Nam tử cường tráng kia một mực không nói gì, chỉ nhìn bọn họ rời đi.
-Hận thì hận đi, ta không thể trơ mắt nhìn tiểu tử ngươi chết được. Nếu tỉnh lại mà ngươi vẫn muốn tìm cái chết, thì ta liền mặc kệ ngươi!
Hà Khuê vừa đi vừa nói, không quay đầu lại.
Sau khi hai người bọn họ rời đi không lâu, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu đen chậm rãi đi ra, nhìn lướt qua bóng lưng của Hà Khuê, nói với nam tử cường tráng kia:
-Có biết vì sao ta bảo ngươi đứng ra cản đường không?
Nam tử cường tráng chính là Thạch Loan, y nhìn Phương Giải một cái, sau đó áy náy cúi đầu nói:
-Xin lỗi, bởi vì ta không đành lòng giết hai người đó. Nếu tay Hà Khuê kia từ bỏ Dương Tài Bình, ta nhất định sẽ ra tay. Nhưng y không làm vậy, cho nên ta không tìm ra được lý do gì giết y.
Phương Giải cười cười:
-Ta để ngươi ngăn cản bọn họ, là vì ta biết ngươi sẽ không giết bọn họ. Nếu đổi thành người khác, hai người đó đã bị giết.
Thạch Loan hơi sửng sốt, lập tức nhìn Phương Giải với ánh mắt cảm kích.
-Các ngươi đều từng là binh lính Đại Tùy.
Phương Giải quay đầu nhìn những kỵ binh kia. Đội của Dương Thuận Hội không có nhiều kỵ binh. Mà tinh nhuệ nhất không ai vượt qua một nghìn người này. Cũng chính vì thế mà Dương Thuận Hội mới phái bọn họ bảo vệ Dương Tài Bình. Một nghìn người này, không khác nào là thân binh của y. Nhưng tới thời khắc này, một nghìn kỵ binh không ai ra tay.
Thậm chí không ai rút đao.
-Nhưng hiện tại các ngươi lại bị chửi nhổ là phản đồ.
Phương Giải chậm rãi nói:
-Dương Thuận Hội sẽ bị vây trong sỉ nhục trọn đời không thoát ra được. Cho dù y chết cũng là mang theo tiếng xấu xuống mồ. Cho dù mấy chục, mấy trăm, mấy nghìn năm sau, hậu thế khi nhắc tới cái tên này cũng mang theo khinh thường và cười nhạo. Y đã không có khả năng xoay người rồi, nhưng các ngươi không giống. Nếu các ngươi cảm thấy đi theo Dương Thuận Hội mới có tiền đồ, thì coi như ta chưa nói gì, các ngươi có thể rời đi. Nếu các ngươi cảm thấy mình còn có chút lương tâm, vậy thì ta liền chỉ cho các ngươi một con đường khác.
Phương Giải chỉ về hướng Phượng Hoàng Đài:
-Tới Phượng Hoàng Đài, dùng nhiệt huyết của mình rửa sạch sỉ nhục. Nếu các ngươi tin tưởng chiến trường có thể lấy lại trong sạch cho mình, thì đi đi, chiếu đấu với người nước ngoài. Nếu các ngươi cảm thấy dù bị chửi mắng cũng không sao cả, thì cũng đi đi, bỏ lại binh khí áo giáp, sống cả đời trong thế giới của mình.
Đám kỵ binh đứng ở đó, ngơ ngác nhìn nhau.
Có người cúi đầu nhìn chuôi đao nắm trong tay.
Bỏ lại binh khí?
Tội nhân?
Những từ này giống như tia chớp đánh vào trong lòng bọn họ.
Nói thật, tâm tư của những binh lính này đều giống nhau. Lúc ở thành Mưu Bình, mỗi khi dân chúng nhìn thấy bọn họ, đều sẽ nhổ một bãi nước bọt rồi quay đầu bước đi. Bọn họ đi trên đường phố, không có ai muốn bán đồ đạc cho bọn họ.
Đúng vậy, quả thực Dương Thuận Hội đối xử với bọn họ không tệ, chưa từng thiếu nợ quân lương. Bọn họ ăn mặc tốt nhất, theo lý thuyết nên cảm ơn Dương Thuận Hội mới đúng.
Nhưng trong tim mỗi người đều như có bị sợi dây thừng trói quanh. Mỗi lần nghe thấy lời trào phúng, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ, sợi dây thừng kia lại thắt chặt lại, cực kỳ đau đớn.
-Ta là Phương Giải!
Phương Giải lớn tiếng nói:
-Thủ lĩnh của Hắc Kỳ Quân!
Tiếng xôn xao vang lên.
Tất cả kỵ binh đều bị hù sợ, vẻ mặt đầy khó tin.
-Nếu các ngươi cảm thấy mình còn cứu được, vậy thì giúp ta một chuyện.
…
…
Kỳ thực Dương Thuận Hội vẫn chưa ngủ. Lời nói chuyện của Hà Khuê với Dương Tài Bình ở bên ngoài y vẫn nghe thấy rõ ràng. Y làm bộ như ngủ say không tỉnh, chỉ là không muốn thấy con mình rời đi. Cũng không biết vì sao, vừa nghĩ tới lần ly biệt này, trong lòng y liền đau đớn.
Có lẽ là sợ hãi.
Y cầm bình trà uống một ngụm. Trà đã lạnh từ lâu. Cho dù ở Đông Cương, buổi tối cũng không hề ấm áp.
Y nhìn ra ngoài, không nhìn thấy gì cả.
Trên giường gạch, bản đồ vẫn trải rộng.
Địa phương tên là Cao Ninh kia, được y dùng bút đỏ khoanh tròn. Mặc dù dưới ánh đèn dầu mờ mờ nhưng vẫn thấy rõ ràng, giống như một giọt máu.
Nghĩ tới máu, Dương Thuận Hội liền lắc đầu không cho phép mình nghĩ linh tinh. Kế hoạch của y vô cùng kín kẽ. Tới hải đảo trốn một thời gian, sau đó tới Bột Hải Quốc. Ở Bột Hải Quốc y có người quen cũ. Y tin tưởng cái người mà được mình đề bạt kia sẽ chấp nhận y.
Y chỉ muốn sống yên lặng nốt quãng đời còn lại.
Có chút khó khăn thu hồi ánh mắt khỏi tấm bản đồ, y cảm thấy mình đúng là già rồi. Ngồi lâu một chỗ lại cảm thấy lưng nhức mỏi. Tuy y lãnh binh cả đời, nhưng kỳ thực trên người không có nhiều vết thương. Y đã trải qua Đại Tùy từ cực thịnh tới suy bại, nhưng vẫn luôn dựa vào cảm giác nhạy bén với nguy hiểm để tránh đi.
Tuy nhiên
Hôm nay ngoại lệ.
Lúc tiếng vó ngựa vang lên ở bên ngoài, Dương Thuận Hội liền biến sắc. Y gọi một thân binh đang trực đi xem xảy ra chuyện gì. Còn chưa kịp ra lệnh xong, thì một tướng lĩnh mặc áo giáp chạy hồng hộc vào:
-Đại tướng quân, một nghìn kỵ binh mà ngài phái đi đã trở lại.
Sắc mặt của Dương Thuận Hội thay đổi mạnh mẽ, do dự vài giây bỗng nhiên xoay người tung một quyền đập vỡ tường. Bụi đất bay mù mịt, người đã cách đó hơn 10 mét. Y không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết vì sao mình lại sợ hãi.
Nhưng y biết rõ một việc, nhiều năm qua, khi sợ hãi xuất hiện, thì mình có thể tránh đi một hồi tai nạn.
Nhưng hiển nhiên, hôm nay sợ hãi tới quá muộn.
-Ta muốn hỏi ngươi một việc.
Trong mưa đêm, một nam tử trẻ tuổi dáng người cao ngất đứng cách y không xa, đột ngột xuất hiện giống như u linh, không để lại dấu hiệu. Dương Thuận Hội không hề do dự, rút súng ngắn ở eo bắn một phát.
Tiếng súng cũng là tín hiệu.
Lai Mạn Đại Đế có ban cho y một đội xạ thủ Đồ Thần Hỏa.
-Ngay cả lòng tự tôn của người tu hành cũng đã mất. Đối mặt với kẻ địch, phản ứng đấu tiên là dùng hỏa khí của người nước ngoài, trông cậy vào đạn của người nước ngoài chứ không phải tu vị của bản thân. Xem ra ngươi đã thay đổi hoàn toàn rồi. Nhưng ngươi phải thất vọng.
-Thứ đạn này có thể ảnh hưởng tới nội kình.
Viên đạn sắp tới gần Phương Giải thì rơi xuống, nơi đó có cắm một thanh hoành đao. Là một hoành đao rất bình thường của Đại Tùy, là Phương Giải lấy từ một kỵ binh trước khi tới đây. Lúc hiểu ra chỗ đáng sợ của một thứ gì đó, cho dù thứ đó có nhiều hay không, thì đã không còn đáng sợ nữa rồi.
-Nhưng nó không phải là vạn năng.
Phương Giải ném thanh hoành đao đi:
-Đang chờ xạ thủ của Đồ Thần Hỏa phải không? Chắc bọn họ không tới đâu. Vừa rồi ta mượn một nghìn kỵ binh của ngươi, việc đầu tiên là tấn công nơi nghỉ ngơi của Đồ Thần Hỏa, làm thịt hết bọn chúng. Những xạ thủ kia không hoài nghi đồng minh của mình, hơn nữa ta cũng cần các binh lính kia lấy công chuộc tội.
Sắc mặt của Dương Thuận Hội liền trở nên khó nhìn:
-Ngươi đã làm gì Tuệ Cơ rồi?
Y hỏi.
Phương Giải thở dài:
-Phản ứng thứ hai là hỏi con của mình thế nào, xem ra ngươi vẫn yêu bản thân hơn. Ngươi nên đề phòng những kẻ muốn giết ngươi sẽ xuất hiện chứ? Chẳng lẽ vì ta là Phương Giải cho nên ngươi càng khẩn trương.
Dương Thuận Hội đang loạn trong lòng, lời nói của Phương Giải khiến y càng loạn hơn.
-Ngươi cảm thấy ta không có khả năng xuất hiện ở trước mặt ngươi, nhưng ta đã đến đây.
Phương Giải tới một chỗ tường thấp, nhảy lên đó ngồi:
-Ta không muốn giết ngươi, ngươi nên biết mình còn có giá trị lợi dụng.
Dương Thuận Hội xoay người muốn chạy trốn.
Y phát hiện mình không trốn được.
Có thêm ba người chặn hết đường lui của y.
Tiếng chiêng trong trẻo vang lên trong quân doanh, vào ban đêm càng thêm chói tai. Rất nhanh, tướng lĩnh các doanh tập trung lại chỗ tiếng chiêng, sau đó bọn họ nhìn thấy một tên béo mặc đạo bào, tay cầm chiêng gõ hết sức:
-Mọi người mau mau tới xem, xem chủ tướng Dương Thuận Hội của các ngươi sắp chết rồi!
Không ít người xúm lại, tay nắm chặt chuôi đao.
Dương Thuận Hội tất nhiên có rất nhiều thân tín, nhất là thân binh của y đều tập kết lại. Mặc kệ đối mặt là ai, thì chức trách của bọn họ là bảo vệ chủ tướng.
-Yên tâm chớ vội, yên tâm chớ vội.
Mập mạp Hạng Thanh Ngưu gõ vài cái rồi hô:
-Dương Thuận Hội chỉ sắp chết chưa chưa chết. Trước khi y chết, ta thay mặt các ngươi hỏi y vài vấn đề. Chớ có nhằm cung tên vào ta, vô dụng thôi. Ta là Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu của Nhất Khí Quan, dù tên của các ngươi có nhiều hơn nữa cũng không giết được ta. Tất cả những người mặc áo giáp đi lên đây cho ta. Hôm nay chúng ta sẽ tâm sự với Đại tướng quân Dương Thuận Hội.