Lúc Phương Giải nhìn thấy một chiêu đao của lão già què dưới gốc cây mai chết héo ở phía sau vườn Hồng Tụ Chiêu, liền đứng ngây ngốc như cây mai chết héo kia. Lão già què thi triển xong đao pháp, hắn mới hiểu được mình quá sai lầm.
Một thức đao pháp, không phải là một chiêu đao pháp.
Một thức đao, là một đường đao pháp.
Không nói tới đao pháp kia có uy lực kinh người như thế nào, chỉ riêng cách dùng đao cũng có thể hù chết người.
Góc độ ra đao cực kỳ quỷ dị khiến cho người ta tưởng rằng người sử dụng đao bị gãy tay. Bởi vì ở trong suy nghĩ của mọi người, cánh tay khó có thể làm ra đượcnhiều biến hóa như vậy. Cổ tay người có thể di chuyển theo sáu phương hướng đã là cực hạn của khớp xương rồi. Nhưng khuỷu tay của lão già què, còn linh hoạt hơn cả cổ tay.
Một người bình thường, khuỷu tay sao có thể uốn theo chiều trái lại?
Nếu xuất đạo như vậy, ai có thể đoán ra được?
Cho nên Phương Giải choáng váng, triệt để choáng váng. Hắn vô ý thức nhìn cánh tay phải của mình, tưởng tượng tới cảnh tay của mình uốn ra đằng sau, lập tức nổi đầy da gà. Càng suy nghĩ tới cánh tay gãy của mình, trong lòng hắn càng lạnh lẽo. Hiện tại hắn có chút nghi ngờ, liệu có phải xương cốt toàn thân của lão già què đã bị gãy hay không, thế cho nên mới có thể tùy ý uốn tứ chi của mình như vậy.- Điều nàyquá khó khăn.
Phương Giải gian nan nuốt nước bọt, xoa mồ hôi trên trán, do dự nói:
- Nếu ta luyện thành thức đao này, liệu có phải tự làm gãy xương cốt toàn thân khiến cho cơ thể không thể di chuyển? Sau đó dần thích nghi với các khớp xương mới? Nhưng ta nghĩ mãi không rõCơ thể làm sao chịu nổi?
- Xương cốt có thể chịu được, da thịt có gì mà không chịu được?
Thi triển xong thức đao pháp, trên trán lão già què đã đầy mồ hôi. Có lẽ tới tuổi của ông ta rồi, rất nhiều việc không thể thay đổi được.
Ông ta tiện tay vứt thanh đao đã hen gỉ loang lổ xuống mặt đất, ngồi xuống một tảng đá, uống một ngụm rượu rồi nói:- Năm mươi năm trước ta dựa vào đao pháp này để sơ tẩu giang hồ. Lúc đó làm không ít việc giết người cướp của. Đao pháp này cũng có chút tiếng tăm trong giang hồ. Chỉ là về sau lớn tuổi, tính tình dần lớn, không cần đao pháp này nữa. Đã năm mươi năm giang hồ không có một thức đao. Ngươi học xong sử dụng ra ngoài, chắc cũng không có mấy người biết.
Đợi hô hấp trở nên vững vàng, ông ta nói tiếp:
- Đao pháp này quá ngoan độc. Tâm tư quỷ dị, lòng dạ ác độc, vận đao quỷ dị, đao mới hung ác.
- Lão thấy ta là một người có lòng dạ độc ác?
Phương Giải hỏi.Lão già què cười cười nói:
- Tất cả mọi người đều không tin trong lòng mình có sẵn bao lực. Ai cũng không dám đối mặt với cảm xúc muốn giết người trong lòng mình. Sự thích thú với giết người chỉ tồn tại trong giấc mơ. Một khi tỉnh lại thường giả mù sa mưa tự trách một phen. Bản thân ngươi có phải là một kẻ ngoan độc hay không, không quan trọng, quan trọng là ngươi có muốn học đao pháp ngoan độc này không?
- Một thức đạo, mỗi một đao xuất ra đều ở góc độ khiến cho người ta khó mà dự đoán được. Dùng loại đao pháp này đấu sinh tử với người khác, mặc dù người có võ nghệ cao hơn ngươi, cũng sẽ bị ngươi ép tới mức luống cuống tay chân. Bởi vì nó vi phạm tới tư duy bình thường. Cho nên đao pháp này tóm lại ở một chữ, Quỷ.
Lão già què dừng lại, có chút tự giễu nói:
- Dù làm chuyện gì, nếu chỉ tập trung vào chữ Quỷ kia, thì khó tránh khỏi sẽ rơivào tiểu thừa. Lúc ta còn trẻ, còn hành tẩu giang hồ, chỉ truy cầu khoái ý giết người, có cừu tất báo, cho nên tâm tư khó tránh khỏi cực đoan. Một thức đao này theo đó mà cũng trở nên cực đoan. Thậm chí có thể nói tất cả mấy trăm tông môn lớn nhỏ của giang hồ, không có một môn võ nghệ nào quỷ dị, hung ác hơn một thức đao này.
Phương Giải gật đầu, hắn đồng ý với lời của lão già què.
Dù vô luận là ai, vô luận là chuyện gì, chỉ cần tiến vào chữ Quỷ, xác thực có chút tiểu thừa, mất đi sự quang minh chính đại.
Nhưng thế giới này, vốn không có quang minh chính đại gì đó.
Cho nên Phương Giải cười nói:
- Cực hạn của tiểu thừa chính là thượng thừa. Mặc kệ quỷ hay không quỷ, chỉ nóivề đao pháp này, chính là thượng thừa. Đao pháp hung ác ở tâm hung ác. Nếu tâm không hung ác, cho dù dùng đao pháp hung ác cũng có thể thi triển ra phong phạm đường đường chính chính.
Một câu này khiến cho lão già què rất cao hứng, vỗ mông ngựa rất chuẩn.
- Ta chưa thấy năm mươi năm trước lão dùng đao như thế nào. Cũng không biết năm mươi năm trước, một thức đao pháp hung ác ra sao. Nhưng hôm nay ta xem lão thi triển bộ đao pháp này, ngoại trừng rung động và kinh ngạc ra, chính là sự sùng bái vô tận. Trong đao pháp không hề có một chút âm độc nào. Ngược lại là quang minh chính đại, khiến cho tiềm lực của cơ thể phát huy tới cực hạn.
Lão già què sững sờ, sau đó nhịn không được mắng một câu vô sỉ.Phương Giải chưa bao giờ cắn rứt vì vô sỉ, cho nên cười cười nói:
- Một tháng nữa là Diễn Vũ Viện mở cuộc thi rồi. Một tháng này, ta có thể luyện được mấy phần đao pháp?
Lão già què cẩn thận suy nghĩ, rồi nói:
- Chủ yếu ở chỗngươi có mấy phần nghị lực.
Phương Giải im lặng, bỗng vung tay phải đập mạnh vào cây mai chết héo. Rắc một tiếng, cây mai to bằng bàn chân bị cắt thành hai đoạn, cẳng tay của hắn cũng bị gãy thành hai đoạn. Phương Giải cắn răn, dùng tay tay kia nắm tay phải gập về phía sau, tạo thành góc chín mươi độ, thoạt nhìn có thể dọa cho người ta đổ mồ hôi lạnh. Liền giống như cảnh cụt tay mà hắn vừa nghĩ tới vậy.
Ánh mắt của lão già què lóe lên một cái, sau đó lắc đầu nói:- Vừa hôm qua nói ngươi thông minh, hôm nay mới biết thì ra ngươi con mẹ nó là một tên ngu ngốc! Ta còn chưa nói hết ngươi đã tự đánh gãy tay mình rồi. Tay gãy thì còn luyện tập kiểu gì? Con mẹ nó chứNói ngươi ngoan độc, ngươi liền ngoan độc. Lẽ nào ngươi không hỏi ta xem có bí quyết gì khiến cho khớp xương xoay ngược lại sao?
Phương Giải đẩy khuỷu tay gãy vể, mồ hôi to bằng hạt đầu không ngừng rơi từ trên trán xuống. Hắn nhặt một cành mai từ dưới đất lên, lại dùng răng kéo xuống một cánh tay áo. Dùng tay và miệng buộc lại cánh tay gãy xong, quần áo trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Lão già què không đi lên giúp đỡ, còn đang lải nhải mắng chửi.
Thậm chí càng mắng càng lớn.Phương Giải ngồi xuống đất, dành lấy hồ lô rượu trong tay lão già què, sau đó lau mồ hôi trên mặt, cười nói:
- Một người quá thông minh sẽ không chuyên tâm. Cho nên phải tìm một vài biện pháp khiến cho bản thân không có đường khác để đi. Một tháng luyện đao, chỉ có một cánh tay, ta đoán chừng ta sẽ không còn tâm tư để suy nghĩ tới những việc khác.
- Đây có phải là ngốc bức không nhỉ?
Lão già què sững sờ một lát, sau đó hỏi hắn.
Phương Giải gật đầu, rất chăm chú trả lời:
\- Ngốc bức, rất ngốc bức!- Lão gia tử, vừa nãy lão dùng đao, là dùng tay nào?
- Tay phải.
- Hiện tại tay phải cua ta đã gãy.
Phương Giải chăm chú nói:
- Liệu lão có thể dạy cho ta dùng đao tay trái?
Lão già què biến sắc, hiện tới mới hiểu ra ý đồ của Phương Giải. Bờ vai của ông ta run nhè nhẹ, xoay người nhặt lên thanh đao loang lổ đưa tới tay trái của Phương Giải. Trầm mặc một lúc, ông ta nhìn Phương Giải, từng chữ từng câu hỏi:
- Làm sao người nhìn ra đượcta thuận tay trái?Thằn lằn gặp nguy hiểm, sẽ chủ động làm đứt đuôi của mình, thu hút sự chú ý của kẻ thù để chạy trốn. Sói hoang bị dính bẫy của thợ săn, nó sẽ tự cắn đứt chân kia của mình rồi chạy trốn.
Ở phía sau vườn mai của Hồng Tụ Chiêu, Phương Giải tự đánh gãy tay phải của mình.
Lão già què biến sắc, mà Phương Giải thoạt nhìn không có chút tiếc nuối và ảo não nào.
Hắn dùng phương thức có thể nói là thảm thiết, cũng có thể nói là ngoan độc nhát, để đổi lấy một thức đao pháp từ tay trái của lão già què. Ai cũng không biết rốt cuộc làm sao hắn nhìn ra được. Lão già què hỏi, hắn không nói. Đã năm mươi năm rồi lão già què không hành tẩu giang hồ. Năm mươi năm trước, danh tiếng của TảThủ Đao Lạc gia khiến cho lục lâm của Giang Nam phải khiếp sợ đã bị người ta quên lãng. Năm mươi năm giang hồ mưa gió, người mới đã sớm thay người cũ.
Ai còn nhớ tay trái dùng đao của ông ta?
Phương Giải không thuận tay trái. Hắn ăn cơm uống nước, thậm chí chùi đít đều dùng tay phải. Nhưng hiện tại hắn không có chút do dự nào đánh gãy tay phải của mình. Việc như vậy có lẽ chỉ có kẻ điên mới làm được.
Cho nên lão già què có chút thất thần, nhịn không được hỏi một câu:
- Ngươi có thâm cừu đại hận?
Phương Giải lắc đầu.- Ngươi có mục tiêu gì nhất định phải đạt tới?
Lão già què lại hỏi.
Phương Giải nghĩ ngợi, vẫn lắc đầu. Tới tận bây giờ, dù cho ở Phan Cố hay ở đế đô, hắn vẫn chưa có một mục tiêu cụ thể nào. Hắn muốn tiến vào Diễn Vũ Viện, nhưng nếu không vào được, hắn cũng sẽ không nhảy xuống sông tự vẫn. Lùi lại một bước, dù không vào được Diễn Vũ Viện, hắn muốn làm một quan văn. Nếu quan văn cũng không được, thì hắn cũng sẽ không buồn rầu và hối hận. Hắn vốn không phải là người gặp phải ngõ cụt liền bi quan. Có lẽ sẽ có tiếc nuối, nhưng tiếc nuối không phải là tất cả.
- Không có lo lắng lâu dài, chỉ vì cuộc thi Diễn Vũ Viện trước mắt, có đáng giá hay không?Lão già què hỏi lại.
Phương Giải trâm tư thật lâu, gật đầu nói:
- Đáng giá.
Lão già què không hỏi nữa, chỉ nhìn thanh đao trong tay trái của Phương Giải, thì thào nói:
- Ngươi đã có kinh nghiệm sử dụng đạo. Dùng tay phải luyện một thức đao, cho dù luyện một tháng tới tiểu thành cũng khó khăn rồi. Nhưng ít nhất có thể coi như nhập môn...Nhưng hiện tại đổi thành tay trái, một tháng muốn nhập mônKhó.
Nói xong, ông ta xoay người đi tới một bên làm như đầy tiếc nuối. Nhưng Phương Giải nhìn bóng lưng của lão già què, nhịn không được bật cười, rất đê tiện.- Đùa giỡn mấy chiêu cho ta xem.
Đi được vài chục bước, lão già què ngồi xuống ghế, híp mắt, không uống nhiều rượu lắm, nhưng bộ dáng có vẻ hơi say.
Phương Giải gật đầu, hít sâu một hơi.
Nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại cách dùng đao vừa nãy của lão già què.
Một người luyện, một người xem.
Một người mắng, một người bị mắng.
Lúc sốt ruột, lão già què liền nhảy lên đạp một cước, người bị trúng cước chỉcười ngây ngô, không để ý chút nào.
Cách chỗ bọn họ luyện đao chừng trăm mét, chính là tòa lầu gỗ ba tầng của Hồng Tụ Chiêu. Lầu gỗ rất lớn, ít nhất cũng phải trên trăm gian phòng. Còn không kể chính đường rất lớn ở lầu một. Nhiều người lực lớn, ngày hôm qua dưới sự nỗ lực của các cô nương, nô bộc, tùy tùng của Hồng Tụ Chiêu và các hàng xóm láng giếng, tòa lầu đã được quét dọn sạch sẽ. Chỉ là do quá lâu không có người ở, cho nên tòa lầu tỏa ra mùi nấm mốc khiến cho người ta không thoải mái.
Các cô nương đều ở lầu ba. Mỗi người một gian phòng, vẫn thừa không ít phòng trống. Đủ để thấy quy mô lúc trước của Hồng Tụ Chiêu lớn như thế nào. Lúc trước Hồng Tụ Chiêu có rất nhiều cô nương, khiến cho người ta phải tán thán.
Hồng Tụ Chiêu chỉ có ca múa, không làm thanh lâu.Ở đế đô, ca múa hành không có quá nhiều. Nhưng tốt xấu cũng có vài chục nhà có danh tiếng. Tuy nhiên, không buôn bán nhan sắc, chỉ tập trung vào việc ca múa thì chỉ có duy nhất một nhà. Lúc trước Trung Thân Vương Dương Kỳ mở Hồng Tụ Chiêu, từng nói qua muốn xây dựng một tòa ca múa lịch sự tao nhã nhất trong thành đế đô.
Với thân phận của hắn, muốn làm được điều đó không phải là khó khăn.
Trừ khi ai muốn chết, mới hỏi các cô nương của Hồng Tụ Chiêu tiếp khách hay không.
Mãi cho tới lúc trời gần sáng các cô nương mới ngủ, cho nên tòa lâu có vẻ trống trải. Tùy tùng và các nô bộc còn đang vội vàng bố trí thu thập. Vị quản gia có địa vị không thấp ở Hồng Tụ Chiêu, Đồ Ngũ đã sớm dẫn theo hai người hầu đi tới phủ nhamôn Trường An để báo bị. Sau đó còn phải thuê thêm một nhóm người giúp đỡ.
Phần lớn mọi người còn đang trong mộng đẹp, nhưng Tức Họa Mi không có chút buồn ngủ nào.
Có lẽ là vì mười năm xa cách giờ trở lại đế đô khiến cho nàng có chút cảm hoài. Nàng đứng ở trước cửa sổ tòa lâu nhìn hậu viện, suy nghĩ xuất thân. Một mực đứng như vậy, không hề nhúc nhích. Cũng không biết nàng đang ngắm phong cảnh hiện tại, hay là phong cảnh của mười một năm trước.
Đứng hồi lâu, nàng chậm rãi hít một hơi, hỏi nữ tử có dung mạo như tiên nữ bên cạnh:
- Lúc đi nửa đường, ta từng hỏi muội, cảm thấy thiếu niên kia như thế nào.Nàng nhìn thiếu niên gãy tay múa đao, lại hỏi:
- Vì luyện một thức đao bằng tay trái, tự đánh gãy tay phải. Người có dũng khí, quyết đoán và tâm trí như vậy, không thấy nhiều ở Đại Tùy. Hiện tạimuội thấy hắn như thế nào?
Tức Chúc Tâm mặc một bộ váy màu trắng như tiên nữ nhìn thân ảnh của thiếu niên kia, sắc mặt yên tĩnh như giếng. Giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể quấy rầy tâm cảnh của nàng. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không biết thiếu niên kia có ở trong tầm mắt của nàng không. Lặng lẽ một lúc, nàng chỉ nói một chữ.
- Tham.
Tức Họa Mi có chút ngạc nhiên, lập tức nhịn không được mỉm cười:
- Không có tham niệm, sao có chấp niệm? Tâm không cố chấp, sao có thể thànhcông? Thamcho tới giờ đều là động lực khiến cho người ta không ngừng phát triển và lớn mạnh.