Phương Giải duỗi lòng bàn tay, dường như đang đợi Đại Hãn Mông Nguyên đưa ra thứ lấp đầy bàn tay đó.
-Ngươi nên hiểu, hiện tại cái gì có thể đả động được ta.
Phương Giải nói.
Sắc mặt của Mông Ca biến ảo không ngừng.
Nếu như phải so sánh, Đại Tự Tại chính là sói thảo nguyên, tùy lúc có thể nuốt y. Mà Phương Giải là một con mãnh hổ đứng đối diện với y, thoạt nhìn còn uy hiếp con sói kia. Nhưng mãnh hổ đứng ở dưới ánh sáng, còn con sói thì đứng ở chỗ tối tăm. Cho nên điều duy nhất mà Mông Ca có thể làm hiện tại, là mượn hổ nuốt sói.
Đương nhiên, nhất định phải khiến hổ động tâm mới được.
-Lúc này ta có thể có cái gì?
Y hỏi.
Không phải y hỏi Phương Giải, mà là tự hỏi bản thân.
Phương Giải không đáp. Hắn thu tay lại, ngồi dựa vào ghế. Hắn có thời gian, chờ đợi Mông Ca cho ra một đáp án. Đại Tự Tại nói y thích làm nhà cái, nhưng giờ nhìn lại, Phương Giải mới là nhà cái.
Thời gian dần dần trôi qua, Mông Ca vẫn chưa mở miệng.
Phương Giải nhìn mặt trời đã lên cao nhất, cười nói:
-Không bằng ăn cơm trước vậy? Dù sao ngươi vẫn là Đại Hãn Mông Nguyên, nên được nhận một chút lễ ngộ mới đúng. Ta sẽ an bài một bữa cơm trưa phong phú nhất. Nếu ăn xong mà ngươi vẫn chưa nghĩ ra được lý do đả động ta, ta sẽ khách khí phái binh tiễn ngươi trở về.
Trong lòng Mông Ca căng thẳng.
-Ta biết giữa kẻ địch với nhau không thể chỉ dùng lợi ích để trả giá.
Y hít sâu vào một hơi:
-Ta không biết ta còn gì có thể đả động được ngươi, bởi vì ta vừa tự hỏi chính mình, chuyện gặp Tang Loạn liệu có thuyết phục được ngươi không. Sau khi tự hỏi ta có được đáp án, ngươi và Đại Tự Tại vốn không giống nhau. Đại Tự Tại rất hứng thú với Đại Tự Tại, mà ngươi thì không hứng thú như vậy.
-Cho nên, ngươi nói đi, xem ta có gì thỏa mãn được ngươi.
Y nói.
Phương Giải nhấp một ngụm trà:
-Nói chuyện với ngươi ở vị thế cao hơn khiến ta rất thoải mái. Nói như vậy có chút tiểu nhân, nhưng tiểu nhân thì tiểu nhân, ai bảo ngươi tới cầu ta? Ngươi hẳn là nghe nói, ở Đông Cương người nước ngoài đang tấn công với quy mô lớn. Bọn chúng có hạm đội và vũ khí hùng mạnh. Ta một lòng muốn đánh đuổi kẻ địch đi, nhưng hiện tại binh lực của Hắc Kỳ Quân không đủ. Mà ngươi tốt xấu còn có hai mươi vạn lang kỵ dũng mãnh thiện chiến, có thể giúp ta một tay.
-Nhưng nếu ta giao lang kỵ cho ngươi, ta còn lại cái gì? Cũng vì lời đồn của ngươi, mà ta đã mất đi khống chế mấy chục vạn lang kỵ ở Tây Bắc.
Mông Ca rốt cuộc không nhịn được gầm lên, mà Phương Giải chẳng hề để ý.
-Đừng quên ta và ngươi là kẻ địch, chia rẽ kẻ địch thì có gì sai?
Phương Giải khoát tay nói:
-Chớ giảng đạo lý với ta, ta chỉ muốn quân đội của ngươi. Giao lang kỵ cho ta, tới Đông Cương chiến đấu với người nước ngoài. Ta giúp ngươi tiêu diệt Đại Tự Tại và Cái Xá, thậm chí ta có thể mua hai tặng một, gửi quân lệnh tới Tây Bắc, sai người nghĩ biện pháp diệt trừ Mông Liệt. Làm vậy chưa muộn, bởi vì người của ta đã khống chế núi Lang Nhũ rồi, Mông Liệt không dễ gì trở về được.
Hắn nhìn Mông Ca nói:
-Hiện tại ta chuẩn bị rất đầy đủ. Bất kể là ngươi hay là Mông Liệt, muốn trở về thảo nguyên đoạt Hãn vị cũng không phải chuyện đơn giản.
Mông Ca vô lực buông tay xuống.
-Nếu ta đáp ứng ngươi, kết cục chẳng phải vẫn như vậy sao?
Y lẩm bẩm nói:
-Đại Tự Tại sẽ giết ta, ngươi cũng sẽ giết ta. Cuối cùng ta vẫn mất đi tất cả.
-Khác chứ.
Phương Giải đứng dậy, chậm rãi nói:
-Việc buôn bán dù sao cũng phải giữ chứ Tín. Ngươi cho ta hai mươi vạn lang kỵ, ta giúp ngươi giết Đại Tự Tại và Cái Xá, đội Hắc Sơn Quân kia cũng mặc ngươi thu thập. Thu thập không được thì tự nghĩ biện pháp chạy trốn tới Tây Bắc đi. Sau khi Mông Liệt mất, ngươi còn có cơ hội chỉnh lại mấy chục vạn lang kỵ ở Tây Bắc kia. Tới lúc đó ta sẽ lệnh cho thuộc hạ mở cửa núi Lang Nhũ. Về sau là chuyện về sau.
-Giao dịch với Đại Tự Tại, ngươi thập tử vô sinh.
Phương Giải cười nói:
-Giao dịch với ta, ngươi cửu tử nhất sinh. Chẳng phải tốt hơn chút sao?
…
…
Mông Ca đột nhiên cảm thấy mình như một tiểu cô nương bị ác bá theo dõi, vì bảo vệ bản thân mà không thể không đầu nhập vào ác bá đó. Lúc một vị đế vương có suy nghĩ này trong đầu, có thể thấy bi thương cỡ nào Chính y có đôi khi nghĩ mãi không rõ, vì sao mình rơi vào nông nỗi này.
Đã từng
Đại Hãn Mông Nguyên Khoát Khắc Đài Mông Ca, Hoàng Đế Đại Tùy Dương Dịch. Hai vị đế vương từng được dân chúng khen ngợi là minh quân khó gặp từ trước tới nay, hùng tài đại lược. Nhưng cảnh ngộ của hai người đều thê lương. Dương Dịch cố gắng thay đổi, thế nên Đại Tùy sụp đổ. Mông Ca khát vọng thoát khỏi Phật tông, thế nên Mông Nguyên bị trọng thương.
Dương Dịch đã chết, mọi chuyện đã xong.
Mà y còn sống, sống một cách hèn mọn.
-Nếu lúc đầu ta không khai chiến với Phật tông…
Y không nhịn được thì thào một câu, lại không biết mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
-Nếu ngươi không khai chiến với Phật tông, liệu giờ ngươi có là Đại Hãn Mông Nguyên cao cao tại thượng không?
Phương Giải hỏi.
Mông Ca vô thức ngẩng đầu nhìn Phương Giải, lại không biết trả lời như thế nào. Nếu y không khai chiến với Phật tông, thì y có bộ dáng như bây giờ không? Y suy nghĩ thật lâu, phát hiện căn bản không tồn tại khả năng đó. Cho dù không phải là y, mà đổi thành bất kỳ vị Đại Hãn Mông Nguyên nào, một khi biết được Đại Luân Minh Vương đã chết, chỉ sợ đều không nhịn được dốc toàn lực khai chiến với Phật tông.
Y không làm gì sai.
Dương Dịch thì sao?
Kỳ thực Dương Dịch cũng không làm gì sai. Chỉ có điều y quá tự tin. Y cảm thấy năng lực của mình có thể nắm được toàn cục, coi bản thân như thần. Từ xưa đến nay đều như vậy, mỗi lần dính tới sự thay đổi ở trên cao, đều xảy ra gió tanh mưa máu. Trong lịch sử có rất nhiều sự thay đổi, là giương buồm đi trên biển máu. Có thuyền đi được tới đích nhìn thấy hoa nở, mà có thuyền thì chìm nghỉm trong biển máu.
Không hề nghi ngờ rằng, nếu Dương Dịch thành công, thì y chính là thiên cổ nhất đế. Nếu Mông Ca thành công, y cũng như vậy, được lịch sử ghi nhớ.
Nhưng dường như, từ trước tới nay con đường thành công đều không dễ đi.
-Ta nói rồi.
Phương Giải đưa tới một chén trà nóng:
-Ta không hy vọng ngươi chết, cho nên ta sẽ không giết ngươi. Nếu lòng tự ái của ngươi khiến ngươi không chấp nhận được, vậy thì ngươi có thể cho rằng đây là đàm phán đôi bên. Ngươi không cầu ta, ta cũng không cầu ngươi, đôi bên giúp nhau vì mục đích khác nhau.
-Cần gì lừa mình dối người như vậy?
Mông Ca lắc đầu:
-Nếu ta đã quyết làm như vậy, thì ta đã chuẩn bị phải trả giá tất cả. Thật giống như lúc trước ta khai chiến với Phật tông, sao ta không biết sẽ khiến đế quốc tổn thương chứ? Nhưng ta chưa bao giờ hối hận. Phật tông giống như khối u mọc trong đế quốc, một ngày còn chưa diệt trừ, thì bệnh tật sẽ càng nặng hơn. Diệt trừ thành công, tuy sẽ có đổ máu, nhưng chỉ cần kiên trì tới cùng, thì sẽ hồi phục và mạnh mẽ hơn.
Phương Giải gật đầu:
-Ta hiểu.
Hắn đột nhiên cảm thấy Mông Ca và Dương Dịch có rất nhiều chỗ giống nhau. Mông Ca và Dương Dịch đều cơ trí, đều nhìn được xa, cho nên bọn họ mới biết tai họa ngầm của quốc gia mình ở đâu. Phía sau Mông Ca là Phật tông, mà phía sau Dương Dịch là Dương Kiên.
Đây đều là thanh đao cắm trong tim bọn họ.