Thập Vạn Đại Sơn
Vùng đất băng giá
Vài quả cầu tuyết chậm rãi lăn lên trên, cuối cùng dừng lại trên một ngọn đồi. Đây là hiện tại rất kỳ quái, quả cầu tuyết sao lại lăn lên trên được?
Một quả cầu tuyết trong đó nứt ra một lỗ hỏng nhỏ, sau đó một Thiên Lý Nhãn từ bên trong chui ra.
-Sao đám dư nghiệt của Nguyệt Ảnh Đường lại trốn tới đây nhỉ?
Quả cầu tuyết chẳng qua là cái áo khoác màu trắng ngụy trang mà thôi. Ở một chỗ đầy băng tuyết như vậy, đám người này nằm sấp ở trên ngọn đồi, từ xa xa rất khó nhìn thấy. Tuyết trắng xóa một mảnh, sáng tới chói cả mắt, cho nên người dùng Thiên Lý Nhãn cứ quan sát một thời gian lại phải thả xuống nghỉ ngơi một lúc.
Các bọn họ chừng ba dặm, vài người tụ lại một chỗ đang nhỏ giọng nói gì đó.
-Thiên hộ, liệu có phải nơi này hẻo lánh giá buốt nên mới trốn tới đây không?
Một Kiêu Kỵ Giáo thấp giọng nói, bởi vì đang ở ngược chiều gió nên không lo lắng thanh âm sẽ bay đi quá xa. Một nơi trống trải như chỗ này, bọn họ không thể không làm việc cẩn thận. Không ai biết trong Thập Vạn Đại Sơn cất giấu bí mật gì, hoặc là như lời Kiêu Kỵ Giáo kia vừa nói, đám Nguyệt Ảnh Đường trốn tới đây đơn giản vì đây là một nơi trốn tốt. Sau khi Cửu tiên sinh bị giết, Kiêu Kỵ Giáo bắt đầu đuổi giết người của Nguyệt Ảnh Đường với quy mô lớn. Có các cao thủ của Đạo tông phối hợp, dư nghiệt của Nguyệt Ảnh Đường ở Trường An gần như bị tiêu diệt sạch sẽ.
Có mấy kẻ trốn ra được Trường An cũng là Kiêu Kỵ Giáo cố ý thả ra.
Dẫn theo đội đuổi theo chính là Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Liêu Sinh. Nói chuyện với y là Trần Chấn Vũ mới được đề bạt lên làm Bách hộ.
-Không giống lắm.
Liêu Sinh lắc đầu:
-Ngươi phải ghi nhớ, hễ là người chạy trốn, dù có bối rối tới mấy cũng sẽ có mục tiêu của mình. Những người này trên đường đi dù lạng lách như thế nào, vẫn không thay đổi phương hướng là hướng bắc. Chứng tỏ mục tiêu của bọn chúng chính là Thập Vạn Đại Sơn.
-Nhưng một nơi hẻo lánh lạnh giá như nơi này thì có thể có cái gì?
Trần Chấn Vũ nghĩ một lát rồi nói:
-Ngay cả người Bắc Liêu hàng năm sinh hoạt ở đây cũng không chịu nổi mà dọn đi, đám người này chẳng lẽ chịu được rét lạnh hơn cả người Bắc Liêu sao? Năm đó người Bắc Liêu từng tới phía bắc dò đường, tới chỗ cực hạn vẫn là núi tuyết mờ mịt vô bờ bến.
Liêu Sinh nói:
-Thuật truy tung, kiêng kỵ nhất là thành kiến. Một khi tư tưởng bất biến không thay đổi, thì sẽ không nhìn rõ được các chi tiết nhỏ nhặt. Cho nên lúc truy tung, đừng có võ đoán. Phải từng giây từng phút đặt mình vào đối phương để suy nghĩ, chỗ lợi nhất khi tới nơi này là gì.
-Chỗ lợi nhất?
Tuy Trần Chấn Vũ có thể đảm đương một phía, nhưng ở trước mặt Liêu Sinh y vĩnh viễn chỉ là học sinh. Y được Liêu Sinh chính tay bồi dưỡng, cũng rất có thiên phú ở thuật truy tung.
-Truy tung kẻ địch, không chỉ là một nhiệm vụ, còn phải hưởng thụ quá trình trong đó.
Liêu Sinh cười nói:
-Bất kể kẻ địch giảo hoạt như thế nào, âm hiểm như thế nào, bất kể thay đổi bao nhiêu con đường, bất kể lưu lại nhiều hay ít giấu vết giả dối, thì đều có thể bị ngươi nhìn thấu. Cảm giác thành tựu này mới là lạc thú lớn nhất của truy tung. Ngươi có thể coi mình là một con mèo, đang lần theo dấu vết của một con chuột.
Trần Chấn Vũ gật đầu:
-Thuộc hạ vẫn luôn cảm thấy truy tung là một việc rất thú vị, cho nên đặc biệt yêu thích.
Y trầm tư một lúc rồi nói:
-Dư nghiệt Nguyệt Ảnh Đường chạy tới Thập Vạn Đại Sơn, chẳng lẽ có người ở nơi này chờ bọn chúng? Phần lớn cao thủ của Nguyệt Ảnh Đường đã bị Đạo tông tiêu diệt rồi. Bọn chúng cần cường viện cho nên mới chạy tới nơi này? Chẳng lẽ nơi này mới là căn cơ của Nguyệt Ảnh Đường?
-Chưa hẳn, hợp quân lại chưa hẳn là vì nhờ vả.
Liêu Sinh kiên nhẫn nói:
-Đám người này đã như chó nhà có tang, hoảng sợ chạy trối chết, cần chính là một nơi bảo vệ bọn chúng. Bát tiên sinh nói mấy người này là thân tín của Cửu tiên sinh trong Nguyệt Ảnh Đường, cho nên chúng ta mới thả bọn chúng rời khỏi thành. Có lẽ bọn chúng biết nhiều bí mật hơn cả Bát tiên sinh. Bát tiên sinh nói, Cửu tiên sinh có lai lịch thần bí, nghe đồn y từ một địa phương bí mật nào đó tới. Ở đó, ngay cả Cửu tiên sinh cũng bị áp chế. Nghĩ mà xem, một nhân vật có thể trấn phục toàn bộ Nguyệt Ảnh Đường, lại mất tự do ở một địa phương khác, chứng tỏ chỗ đó rất thần bí và đáng sợ.
Có lẽ vì lạnh, có lẽ vì lời của Liêu Sinh dọa sợ Trần Chấn Vũ, nên y không nhịn được run lên:
-Nếu thực là như vậy thì lần này chúng ta có phải mang theo hơi ít người không?
-Không!
Liêu Sinh nói:
-Chúng ta chỉ theo dõi thôi, chứ không phải là bắt. Chúng ta chỉ cần tìm được địa điểm là tốt rồi, sau đó cầu viện. Xem chừng Trường An bên kia đang diễn ra đại hội võ lâm, trong khoảng thời gian ngắn viện thủ không thể tới được. Chúng ta chỉ cần theo dõi gắt gao, không bỏ qua cái gì là tốt rồi.
Trần Chấn Vũ nghe vậy mới thả lỏng:
-Thiên hộ, rốt cuộc thiên hạ này có bao nhiêu cao thủ mà không muốn người khác biết tới?
-Thiên hạ lớn như vậy, ai mà nói rõ ràng được?
Liêu Sinh cảm khái nói:
-Hiện tại các đại cao thủ trong giang hồ Trung Nguyên đều tôn Trương Dịch Dương của núi Võ Đang là đệ nhất. Vạn lão gia tử chết rồi, La Diệu chết rồi, Dương Kiên chết rồi, nghe nói tu vị của Tiêu Nhất Cửu Nhất Khí Quan không bằng Trương Dịch Dương. Nhưng ai biết thiên hạ này còn có cao thủ giấu tài không lộ ra không? Giống như Vạn lão gia tử, nếu ông ấy không ra ngoài, ai biết lão già quét rác bên trong Diễn Võ Viện kia lại là đệ nhất thiên hạ Vạn Tinh Thần?
-Chẳng lẽ ngươi đã quên.
Liêu Sinh nhắc nhở:
-Thời gian trước tìm được vị đầu bếp trong Diễn Võ Viện. Tuy y một mực cường điệu y không biết đánh nhau, nhưng chỉ sợ y đã đạt tới cảnh giới rất cao rồi. Thế giới này quá lớn, những gì chúng ta biết chỉ là một bộn phận rất nhỏ trong đó.
-Vị đầu bếp kia thật kỳ quái.
Trần Chấn Vũ cười nói:
-Rõ ràng tu vị rất cao, lại không biết đánh nhau.
Liêu Sinh bỗng nhiên hạ giọng nói:
-Có người tới!
Đúng lúc này, qua Thiên Lý Nhãn, Liêu Sinh nhìn thấy một người từ trong núi đi ra, tốc độ cực nhanh. Chỉ trong nháy mắt, liền từ sâu trong núi xuất hiện bên cạnh dư nghiệt của Nguyệt Ảnh Đường. Người này có nói mấy câu với người của Nguyệt Ảnh Đường, sau đó bỗng nhiên ra tay đánh ngã mấy người của Nguyệt Ảnh Đường. Biến cố quá nhanh, ngay cả đám người Liêu Sinh đều hoảng sợ.
Đám người Liêu Sinh đã truy đuổi khá lâu rồi, biết đám người Nguyệt Ảnh Đường này có tu vị không thấp. Nhưng cái người đi ra từ Thập Vạn Đại Sơn kia chỉ giơ tay nhấc chân liền đánh bại mấy người của Nguyệt Ảnh Đường, tu vị cao có thể nhìn ra được. Liêu Sinh vốn tưởng rằng người nọ hạ đòn sát thủ, nhưng không nghĩ tới, người nọ sau khi đánh ngã người của Nguyệt Ảnh Đường, tìm dây thừng trói bọn họ lại, sau đó lôi vào sâu trong núi.
-Hiểu rồi!
Liêu Sinh nói:
-Người này sợ dư nghiệt của Nguyệt Ảnh Đường nhớ đường vào núi, cho nên ra tay đánh ngất xỉu bọn họ.
Vừa nói xong, y liền cúi mạnh đầu xuống, rồi nhét Thiên Lý Nhãn vào áo khoác.
Cách đó vài dặm, cái người đi ra từ ngọn núi kia bỗng nhiên dừng bước, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua bên này. Y nhìn một lúc, không phát hiện ra cái gì, trong mắt nghi hoặc, nhưng không dừng lại nữa, kéo mấy người kia vào núi.
Y vừa đi, tuyết đọng hai bên rơi xuống, giấu đi vết chân của y.
-Tu vị thật cao!
Liêu Sinh đợi một lát mới dám tiếp tục quan sát. Nhìn thấy thủ pháp vùi dấu chân của đối phương, không nhịn được khen:
-Lập tức phái người trở về, nói rằng trong Thập Vạn Đại Sơn cất giấu bí mật lớn.
Đây là một hang động rất sâu, lối đi vào cực kỳ bí ẩn. Hang động có thể chứa hai người đi song song với nhau, bên trong tối om không biết sâu bao nhiêu. Thần kỳ chính là, cửa động không phải là một tảng đá, mà là tảng băng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Người nọ sau khi đi vào liền đóng tảng băng lại, cửa động liền như chưa từng tồn tại.
Cổng băng bao trùm một tầng tuyết, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phân biệt được. Nếu có người cẩn thận kiểm tra một chút, thì mặt đất của động cũng làm từ băng được mài nhẵn, cho nên cửa băng mới khép lại khít như vậy.
Sau khi vào hang, thì có một đường hầm sâu thăm thẳm, không có quy tắc gì cả, hiển nhiên là do thiên nhiên tạo thành. Tuy nhiên phía trên là có người cố ý hắt nước vào, nên cực kỳ trơn. Mà người kia đi lại trên băng không chút trơn trượt nào.
Y kéo mấy người vào trong, căn bản không cần ánh nến, giống như y biết từng đường đi nước bước trong này, dù nhắm hai mắt lại cũng không đi nhầm.
Trải qua đường hầm rất dài, qua một chỗ ngoặt liền rộng rãi sáng sủa. Đây là một đại sảnh do băng tạo thành, rộng chừng ba, bốn mẫu. Trên vách đá là mấy chén đèn đầu, khiến đại sảnh trở nên sáng ngời. Nếu người nào mới đi vào, nhất định sẽ bị ánh đèn dầu làm cho chói mắt.
-Đại sư huynh, mấy người này nói là đệ tử của Lão Tiểu.
Người nọ dừng bước, nhìn về phía một người đang đọc sách. Người này quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy người của Nguyệt Ảnh Đường, sau đó lắc đầu hỏi:
-Lão Tiểu đã chết?
Người nọ gật đầu:
-Vâng, mấy người này nói, Lão Tiểu muốn khôi phục lại Nguyệt Ảnh Đường, chinh phục các tiểu thế lực của hắc đạo, chuẩn bị tranh đoạt thiên hạ. Kết quả gặp được một người trẻ tuổi nổi bật tên là Phương Giải. Hai người đấu với nhau, Lão Tiểu không địch lại được, đã bị giết rồi.
-Gieo gió gặt bão!
Nam tử được gọi là Đại sư huynh bỏ cuốn sách xuống, ngữ khí lạnh như băng:
-Ta đã nói từ trước, tham vọng của y quá lớn, bảo y tiến vào trong Hàn Môn này yên tĩnh suy nghĩ, y lại vụng trộm chạy ra ngoài. Năm đó sư tôn bảo chúng ta tới nơi này tránh đời, cũng là vì bên ngoài có quá nhiều thứ hấp dẫn và nguy hiểm. Y rơi vào kết cục đó thì đừng trách ai.
-Nhưng…
Ngữ khí của người nọ có chút khác thường:
-Lão Tiểu dù sao cũng là sư đệ của chúng ta, y đã chết, chẳng lẽ chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
-Lão Ngũ!
Đại sư huynh hơi giận nói:
-Nếu Lão Tiểu không ra ngoài, thì làm sao bị người khác giết? Y chết là gieo gió gặt bão, không trách được người khác. Sư tôn nói qua, báo thù rồi lại báo thù, chẳng bao giờ kết thúc, một khi rơi vào thì khó mà thoát ra được. Ngươi đi giết kẻ thù của Lão Tiểu, người thân của người đó lại suy nghĩ hết cách giết ngươi. Cứ thế lặp lại, khi nào mới hết?
-Ta cảnh cáo ngươi, chớ có lầm bản thân.
-Đệ biết rồi.
Người được gọi là Lão Ngũ thở dài:
-Đã bao năm rồi sư phụ chưa tới đây?
Đại sư huynh ngơ ngác một lúc rồi nói:
-Sư phụ tu hành trong trần thế, mà ta và ngươi tu hành còn chưa đủ nên mới phải tị thế. Mặc kệ sư phụ tới hay không, ta và ngươi đều phải tuân theo lời dạy bảo của sư phụ. Ngươi không nên mang mấy người này vào đây, tí nữa kéo ra.
Lão Ngũ vâng một tiếng, cúi đầu nhìn mấy người kia, trong mắt hiện lên một tia khác thường.