-Giữa ta và ngươi không có lời gì để nói.
Bùi Sơ Hành cắn răng đáp.
-Có lẽ là có.
Phương Giải dựa người vào tảng đá, ánh mắt có chút thê lương:
-Ta luôn cảm thấy ngươi không phải là kẻ địch của ta, hiện tại cũng vậy. Lúc phụ thân ngươi chết, ta không ở Trường An, nên mới không kịp cứu viện.
-Câm miệng.
Bùi Sơ Hành giận dữ hét lên:
-Ngươi sẽ cứu ông ấy? Ngươi chỉ ước gì ông ấy chết đi.
-Sai rồi.
Phương Giải lắc đầu:
-Mặc kệ phụ thân ngươi đã làm gì thì lúc trước ông ấy không có ý đồ xấu với ta, cho nên vì sao ta phải giết ông ấy? Lúc trước ta xuôi nam, có tặng cho phụ thân ngươi một cái kính. Phụ thân ngươi nhớ ân tình này, thinh thoảng tiết lộ cho ta một vài tin tức. Sau đó ta từng phái người tiến vào kinh thành biếu bạc cho phụ thân ngươi, lại thu được không ít tin tức. Bất kể như thế nào, ta và ông ấy không tính là kẻ thù.
Bùi Sơ Hành sửng sốt, y không biết việc này.
-Nếu lúc ấy ta ở Trường An, ta sẽ cứu ông ấy.
Phương Giải cười nói:
-Mặc kệ ngươi tin hay không, những bạn học lúc trước ở Diễn Võ Viện không còn vài người sống. Di Thân Vương tạo phản, có bốn năm phần bạn học dính vào đó. Về sau Dương Dịch giết người, lại liên lụy thêm hai, ba phần. Phần còn lại, hơn nửa chết trong chiến đấu.
-Ta không cần lòng thương hại của ngươi.
Bùi Sơ Hành rống giận.
-Thương hại những người cần đáng thương. Ngươi không đáng thương, ta thương hại ngươi làm gì?
Nói xong câu này, Phương Giải dường như mất đi hứng thú:
-Năm đó trong Diễn Võ Viện không ai thu hút chú ý bằng ngươi và Ngu Khiếu. Người sau chết trong tay ta, ta không muốn giết thêm một người nữa.
-Ngu Khiếu đã chết?
Sắc mặt của Bùi Sơ Hành trở nên khó nhìn. Lúc Phương Giải nhắc tới cái tên Ngu Khiếu, y có ảo giác như trải qua mấy đời. Năm đó ở Diễn Võ Viện, chỉ có hai, ba người được y coi là đối thủ. Xếp thứ nhất chính là Ngu Khiếu, con trai của Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Ngu Mãn Lâu. Xếp thứ hai, chính là Giang Nam Tạ Phù Diêu.
Về sau Ngu Mãn Lâu liên lụy vào chuyện tạo phản của Di Thân Vương Dương Dận, cửu tộc bị giết. Lúc ấy y không cảm giác ‘thỏ tử hồ bi’ gì cả, mà chỉ thấy cao hứng. Một gia tộc ngã xuống, chưa hẳn là việc xấu với Bùi gia bọn họ. Thiếu đi một đối thủ cạnh tranh, thật đáng giá ăn mừng.
Nhưng hiện tại, cái tên này lại khiến trong lòng y bi thương.
-Mông Ca đã bại?
Bùi Sơ Hành bỗng nhiên hỏi.
-Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu:
-Mới hôm qua, toàn quân bị diệt.
Bùi Sơ Hành ừ một tiếng:
-Ta nghe nói ngươi muốn đích thân dẫn binh tới Đông Cương?
-Đúng vậy.
Phương Giải lại gật đầu:
-Quân giặc làm loạn biên cương của ta, ta không thể không đi.
Câu này khiến Bùi Sơ Hành chấn động. Trong lời nói của Phương Giải, giống như toàn bộ thiên hạ đã thuộc về hắn. Cũng chính vì lời này, mà Bùi Sơ Hành mới hiểu ra, y và Phương Giải đã thuộc về hai thế giới khác rồi.
-Ngươi có nơi để đi không?
Phương Giải hỏi.
Bùi Sơ Hành vô thức lắc đầu:
-Ta chạy trốn khỏi Trường An, nơm nớp lo sợ, như chó nhà có tang. Ta không dám ở lại Trung Nguyên, vượt ngàn dặm xa xôi tới thảo nguyên tị nạn. Cơ duyên xảo hợp, ta tiến vào Hắc Sơn Quân, Cái Xá đối xử với ta rất tốt. Ta từng muốn trợ giúp y thành tựu bá nghiệp, cũng coi như ta giúp vinh quang của Bùi gia kéo dài ở quốc gia khác. Nhưng hiện tại, tất cả đều đã biến thành hư ảo. Thiên hạ to lớn, nhưng có vẻ như ta chỉ còn một con đường là tới nơi sơn dã ẩn cư.
-Tới thành Trường An đi.
Phương Giải xoay người nói:
-Ta muốn xây dựng lại Diễn Võ Viện, rất cần giáo viên.
Bùi Sơ Hành há hốc miệng, cuối cùng thở dài.
Bờ tây Nghi Thủy, một mảnh trống vắng.
Không có gì cả.
Nhưng ở bờ đông, ánh lửa lại ngập trời.
Cái Xá đứng trên ngọn đồi, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về phía bờ đông, lông mày cau lại.
Thoạt nhìn, người Mông Nguyên và người Hán thực sự đang chém giết. Qua ánh lửa, toàn bộ đại doanh người Hán đã bị cuốn vào. Nếu lúc này y suất quân giết tới, không hề nghi ngờ rằng song phương sẽ không ngăn được y. Đáng tiếc rằng, Cái Xá có lòng nhưng lại bất lực.
Bởi vì y không có thuyền.
Từ Thiên Lý Nhãn, Cái Xá thấy được kỵ binh chém giết qua lại đại doanh.
Thoạt nhìn, người Mông Nguyên đã chiếm hết ưu thế.
-Tướng quân, giờ chúng ta làm gì?
Một tướng lĩnh dưới trướng của y cũng cau mày. Lúc này nếu giết tới đó không hề nghi ngờ rằng là có lợi nhất. Nhưng bọn họ không có thuyền, chỉ có thể trơ mắt nhìn người Mông Nguyên dành thắng lợi. Đợi tới hửng đông, khi Hắc Sơn Quân lộ ra dưới ánh mắt trời, thì người Mông Nguyên đã chiến thắng sao có thể khiến bọn họ qua sông được?
Bờ sông bên kia, binh lính người Hán trên thuyền lớn dường như đang dốc toàn lực bắn tên, ý đồ xoay chuyển tàn cục của người Hán trên bờ. Nhưng những binh lính thủy sư kia không dám tùy tiện rời khỏi thuyền. Tuy binh lính thủy sư trang bị hoàn mỹ nhưng lực phòng ngự rất thấp. Vả lại phần lớn là cung tiễn thủ, một khi lên bờ, thì chẳng khác nào mồi ngon cho lang kỵ.
-Quan sát tiếp!
Cái Xá đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi bờ bên kia.
-Tướng quân xem!
Một tướng lĩnh của y chỉ về phía xa xa kêu lên.
Một thuyền lớn có vẻ như bốc hỏa, có thể nhìn thấy binh lính thủy sư nhảy xuống sông như điên. Một thuyền lớn bốc hỏa, các thuyền khác đều né tránh, sợ bị lửa lan tràn. Thoạt nhìn thuyền kia là bị người Mông Nguyên dùng hỏa tiễn đốt. Có thể thấy người Mông Nguyên trên bờ đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
-Người Hán bỏ chạy, bỏ cả thuyền lớn rồi.
Có người chỉ về phía xa xa, hô lên.
Hai mắt Cái Xá sáng ngời.
-Đang rơi vào thế bại, người Hán cũng mất đi lòng trung thành. Đám binh lính thủy sư người Hán kia nhất định nhìn thấy đại thế đã mất, cho nên mới rời đi. Lần bại trận này, chỉ sợ Phương Giải đã khó mà xoay chuyển tình thế được nữa rồi. Tuy nhiên, với tu vị của Phương Giải, nếu muốn đánh chết Mông Ca cũng không phải việc khó. Dù sao Mông Ca không có cao thủ nào bảo vệ.
Cái Xá nghĩ một lúc rồi hỏi:
-Vì sao Phương Giải không làm vậy?
-Tướng quân, bắt được một thương binh người Hán.
Vài binh lính Hắc Sơn Quân mang một người Hán tới. Binh lính người Hán này thoạt nhìn đã hấp hối, mi mắt rũ xuống, dường như sẽ chết bất kỳ lúc nào. Cái Xá nhảy xuống lưng ngựa, giơ tay bắt mạch binh lính này, sau đó buông tay ra. Trong cơ thể binh lính người Hán này không có nội kình, hiển nhiên bị trọng thương. Mà thân thể bên ngoài của y không có vết thương nào, hẳn là bị cao thủ dùng nội kình phá hủy Khí Hải đan điền.
Cái Xá nhận ra trang phục của người Hán này, là trang phục của Kiêu Kỵ Giáo Hắc Kỳ Quân.
-Phương Giải đang ở đâu?
Cái Xá hỏi.
-Ở!
Binh sĩ Kiêu Kỵ Giáo trả lời theo bản năng, nhìn thoáng qua bờ bên kia rồi lẩm bẩm:
-Chủ Công ở trong đại doanh, đang tử chiến với người từ Thập Vạn Đại Sơn tới, là người của Nguyệt Ảnh Đường.
Nói xong câu này, Kiêu Kỵ Giáo kia lập tức hôn mê.
Cái Xá càng nhíu mày. Kiêu Kỵ Giáo kia đã mất thần trí, cho nên không giống như nói dối. Phương Giải không giết Mông Ca, chẳng lẽ là vì có cao thủ của Nguyệt Ảnh Đường tới? Cái Xá biết Nguyệt Ảnh Đường, y cũng từng gặp qua Cửu tiên sinh kia, biết rằng tu vị của Cửu tiên sinh rất cao. Tuy nhiên nghe nói Cửu tiên sinh chết trong tay Phương Giải rồi. Hôm nay lại có người của Nguyệt Ảnh Đường tới, chẳng lẽ vì tới báo thù cho Cửu tiên sinh kia?
Nếu quả thực như vậy, thì có thể giải thích vì sao Phương Giải không trực tiếp giết Mông Ca.
Bởi vì Phương Giải không rảnh tay!
-Phái người lặng lẽ qua sông. Ta muốn biết có thực là Phương Giải bị người đại tu hành khác giữ chân không. Chiến đấu với cấp bậc như bọn chúng, không giấu được người khác.