Mấy ngày hôm nay Phương Giải trải qua có chút mơ hồ. Hàng ngày ngoại trừ chạy theo đoàn xe ngựa hai tới ba mươi dặm đường, cũng không có việc gì khác để làm. Hành động thoạt nhìn có chút ngu ngốc của hắn, khiến các
cô nương Hồng Tụ Chiêu lúc đầu thì đàm tiếu, về sau thì coi là một hoạt
động giải trí.
Phương Giải chạy theo xe ngựa, bảy cỗ xe ngựa của Hồng Tụ Chiêu không
thiếu tiểu mỹ nhân ngó ra ngoài cửa xe, quơ khăn tay xinh đẹp trong tay, ngoắc ngoắc Phương Giải.
- Tiểu Phương Giải, đuổi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ cho kẹo ăn.
- Tiểu Phương Giải, đừng để ý tới nàng, đuổi theo xe ngựa tỷ tỷ, lên xe tâm sự với tỷ tỷ.
- Tiểu Phương Giải, trên xe của tỷ tỷ vui lắm, đuổi theo liền cho ngươi chơi.
Phương Giải vẫn ngốc nghếch chạy, nhưng không đuổi lên. Luôn bảo trì cự
ly, không xa không gần. Vừa vặn có thể nhìn thấy bộ dáng tuấn tú của
những cô nương kia. Nếu có cô nàng nào ngoắc hắn, hắn sẽ giả bộ như thật thà phúc hậu đáp lại, dẫn tới tiếng cười như chuông bạc của các cô
nàng.
Các nàng cho rằng hắn không hiểu phong tình. Nhưng đâu biết rằng người
nào đó luôn nhìn trộm bộ ngực đung đưa vì xe ngựa xóc nảy của các nàng.
Thực tế thì hắn thích nhìn một cô nương tên là Mộ Thu của Hồng Tụ Chiêu, thích nhìn vẻ ngại ngùng của nàng. Mỗi lần các cô nương khác ngoắc đùa
Phương Giải, nàng chỉ mím môi cười.
Nàng không phải xinh đẹp nhất, nhưng so với các cô nương líu ríu kia,
nàng lại là người bắt mắt nhất. Đương nhiên, sở dĩ Phương Giải liếc cái
liền để ý tới nàng, bởi vì bộ ngực của nàng khá lớn. Cô nương này bình
thường không thấy xuống xe hóng gió. Trừ khi ven đường gặp được sông nhỏ hoặc là hồ nước, nếu không nàng sẽ ở cả ngày trong xe, cũng không cảm
thấy phiền chán. Bởi vậy Phương Giải cho rằng, đây là một nữ tử rất
thích nước.
Nữ tử vốn là thủy tố, lại thích nước, vậy thì tính tình của nàng tất
nhiên là dịu dàng. Phương Giải đã từng dõng dạc kết luận như vậy. Đáp
lại là Đại Khuyển xì mũi coi thường, Mộc Tiểu Yêu hừ lạnh một tiếng.
Phương Giải tự tìm thú vui cho mình, các cô nương cũng tự tìm thú vui cho các cô. Đi đường buồn chán, tìm chút thú vui cũng tốt.
Từ lần trước gặp phải năm trăm tinh binh của Hữu Kiêu Vệ, mười ngày này
rốt cuộc không gặp phải nguy hiểm gì. Nếu nói tới kích thích, cũng chỉ
là sáu bảy ngày trước, vào ban đêm, có một đoàn sói Tây Bắc xuất hiện.
Lúc đầu những con sói hoang kia e ngại đống lửa. Về sau lá gan lớn, liền đi tới trước thăm dò. Gạ mãi mới tới gần đoàn xe, thì lại bị Đại Khuyển hô một tiếng dọa chạy.
Phương Giải và Mộc Tiểu Yêu không để ý, nhưng các cô nương Hồng Tụ Chiêu lại rất hoảng sợ. Kêu hét còn lớn hơn cả tiếng sói tru. Đây là lần đầu
tiên các nàng nhìn thấy bầy sói. Tuy nhiên một tiếng hô to của Đại
Khuyển không phải lãng phí. Các cô nương chợt thay đổi thái độ với vị
nam tử dung mạo tầm thường mà lại bẩn thỉu kia rất nhiều.
Có người khen, có Đại Khuyển ở bên cạnh, ngủ liền yên tâm. Còn tác dụng
hơn nuôi một con chó ngao ở bên cạnh. Lúc Đại Khuyển biết được lời này,
suýt nữa không bắt tiểu nha đầu kia, cởi quần đánh một trận. Nếu không
phải Phương Giải ngăn cản, có lẽ hắn thực sự làm như vậy. Đương nhiên
Phương Giải cũng là có ý tốt. Hắn luôn nói rằng việc cởi quần đánh đòn
là việc của hắn. Đại Khuyển bị hắn ngăn cản liền bớt giận, bảo Phương
Giải đi hả giận cho hắn, Phương Giải lại không có lá gan đó.
Mộc Tiểu Yêu uốn éo vòng eo hại nước hại dân, còn vểnh lên cái mông mượt mà khiêu khích nói với Phương Giải:“Nếu ngươi thực sự có can đảm, thì
tập luyện trên Tiểu Yêu tỷ đây này. Không sao đâu, Tiểu Yêu tỷ bảo đảm
sẽ không hô không hoán”
Nếu không phải Phương Giải ở bên Mộc Tiểu Yêu đã mười lăm năm, biết rõ
yêu nữ này lợi hại, nói không chừng đã xông tới cái mông ngạo nghễ của
nàng rồi. Chính vì hắn minh bạch, cho nên miễn đi một phen tai họa. Mộc
Tiểu Yêu đợi một lúc, thấy Phương Giải thực sự không có lá gan đi lên
đánh mông mình, liền nói một câu Không thú vị rồi quay đầu vào xe ngựa
ngủ. Y nguyên không để ý, lộ ra đôi chăn trắng muốt, tiện nghi ánh mắt
gian tà kia của Phương Giải.
Ngày ba mươi sáu kể từ khi rời Phan Cố, đoàn xe đã tới núi Mộ Sơn, giao
giới giữa Sơn Đông Đạo và Hà Tây Đạo. Luận về quy mô, ngay cả top hai
mươi dãy núi của Đại Tùy, núi này cũng không được xếp vào. Nhưng được
cái có nhiều chỗ hiểm yếu, phong cảnh kỳ vĩ. Cũng không thiếu văn nhân
mặc khách tới đây du lãm. Lưu lại vô số bài thơ trên đạo quan được xây
trên sườn núi.
Núi Mộ Sơn có một nửa nằm trong Sơn Đông Đạo, một nửa nằm trong Hà Tây
Đạo. Thuộc về sự quản lý của hai địa phương. Nhưng nói trắng ra, hai đại phương đều lười quản. Nếu không phải các đạo của Đại Tùy được phân chia cực kỳ nghiêm khắc, thì tổng đốc của Sơn Đông Đạo Viên Sùng Vũ đã giao
ngọn núi này cho Hà Tây Đạo rồi.
Hà Tây Đạo tốt xấu còn xây một nha môn nho nhỏ trong huyện dưới chân
núi. Còn Sơn Đông Đạo bên kia, ngay cả một tiểu lại cũng không có.
Nguyên nhân rất đơn gian, bởi vì núi Mộ Sơn cách nha môn tổng đốc Hà Tây Đạo ở Tương thành không xa. Nơi nổi tiếng nhất của Hà Tây Đạo chính là
Tương thành. Không chỉ nha môn Tổng Đốc được xây ở đây, rất nhiều thế
gia đại hộ của Hà Tây Đạo, mười phần thì có bốn năm phần đặt ở Tương
thành. Hơn nữa Tương thành còn là quận trị của quận Lũng Tây.
Còn phải nhắc tới, Lý gia cũng ở Tương thành.
Từ sau khi đại gia chủ đời thứ nhất Lý Lạc được tiên đế phong làm Quốc
Công, địa vị của Lý gia ở Lũng Tây không có nhà nào bằng. Cho dù là Tổng Đốc Hà Tây Đạo Dương Tu Thần nhìn thấy lão thái gia của Lý gia, cũng
phải xưng một tiếng thế bá. Phải biết rằng Dương Tu Thần có một ít liên
quan tới Hoàng Tộc Đại Tùy. Tổ tiên của Dương Tu Thần từng là công thần
đi theo Thái Tổ Đại Tùy dành chính quyền. Luận về bối phận, là đường đệ
của Thái Tổ. Nhưng đã qua năm đời, không còn quan hệ huyết thống gì nữa.
Năm đó tổ tiên của Dương Tu Thần được phong làm Quận Vương. Tuy nhiên
không phải là thừa kế. Trải qua ba đời, dần dần điêu linh. Tới đời này,
Dương Tu Thần làm tới Tổng Đốc một đạo, đã là quan lớn nhất trong vòng
sáu mươi năm qua của gia tộc bọn họ rồi.
Núi Mộ Sơn cách Tương thành một trăm hai mươi tám dặm. Vừa bằng chiều dài từ nam tới bắc của thành Trường An.
Còn một canh giờ nữa trời mới tối, nhưng Tức đại nương đã hạ lệnh đỗ xe
nghỉ ngơi. Đám tôi tớ hạ nhân bắt đầu dựng lều, chọn chỗ gần núi. Những
tôi tớ kia cũng không phải là người tầm thường. Chọn một nơi dễ thủ khó
công. Dù chỉ có mười mấy người, nhưng động tác gọn gàng linh hoạt. Nhìn
ra được bọn họ cũng xuất thân từ trong quân đội.
Mộc Tiểu Yêu ngủ trong xe ngựa, Phương Giải chẳng muốn dựng lều, Đại
Khuyển tự nhiên càng không muốn động tay. Hắn có thể ngủ ở bất kỳ chỗ
nào. Mà Phương Giải gần đây thích nằm chen chúc với Mộc Tiểu Yêu.
So với Sơn Đông Đạo mà nói, dù chỉ cách một tòa Mộ Sơn, nhưng khí hậu
của Hà Tây Đạo tốt hơn rất nhiều. Cho nên điều đặc sắc nhất của núi Mộ
Sơn là một núi nhưng lại có hai cảnh sắc. Phía nam núi cây mọc thành
rừng, phía bắc núi lại bị bao phủ trong tuyết.
Hà Tây Đạo có nhiều thế gia đại hộ, núi này lại có nhiều cảnh sắc, cho
nên khí trời vừa chuyển ấm áp, liền có không ít công tử tiểu thư xuất
thân từ thế gia tới du ngoạn. Nếu chơi chưa chán không muốn về nhà sớm,
thì ở lại đạo quan giữa sườn núi. Nơi này khá sạch sẽ, có nước ấm, có đồ ăn ngon, thu phí cũng hợp lý. Không giống như một đạo quan, mà giống
khách điếm hơn.
Chính vì du khách nhiều, nên đoàn xe oanh oanh yến yến của Hồng Tụ Chiêu lập tức thu hút không ít người vây xem. Nhất là đám hoàn khố thế gia
kia, cả đám mở trừng mắt nhìn, bước chân đóng đinh tại chỗ. Nếu không
phải có mười tôi tớ bưu hãn bảo vệ đoàn xe Hồng Tụ Chiêu, thì nói không
chừng rất nhiều đăng đồ tử đã mon men lại gần rồi.
Dù vậy, vẫn có vài nam tử trẻ tuổi cảm thấy gia thế của mình hiển hách
cố ý tới tìm hiểu. Nguyên một đám không có học vấn gì, vẫn giả trang
thành một bộ nhã nhặn, giả mù sa mưa làm tư thái. Khiến cho các cô nương Hồng Tụ Chiêu tìm được một việc giải trí, chỉ tay bình phẩm từ đầu tới
chân.
Hành động hào phóng như vậy, càng làm cho đám người kia không chịu rời đi.
Về sau Tiểu Đinh Điểm mang theo lời dặn của Tức đại nương tới, mới khiến cho các cô nương này thành thật chút. Nàng nói rằng, nếu bị người bắt
cóc tới núi rồi cưỡng hiếp, Tức đại nương sẽ mặc kệ. Lúc này các cô
nương mới thu lại tâm tư trở về lều nghỉ ngơi.
Nhìn không thấy mỹ nhân, đám công tử kia liền buồn rầu.
Chính vào lúc này, đám người đang lưu luyến kia chợt phát hiện một cỗ xe ngựa lẻ loi cách lều vải Hồng Tụ Chiêu không xa. Ngồi trên xe là một
nam tử trung niên dáng vẻ quê mùa bẩn thỉu, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người tốt.
Nam nhân kia hèn mọn bỉ ổi cũng thôi, ít nhất hắn còn ngồi đàng hoàng
trên xe ngựa. Nhưng khiến cho đám công tử văn nhã không thể nhẫn nhịn,
chính là có một thiếu niên mặc áo vải màu xanh, dù mặt mày thanh tú,
nhưng cử chỉ hèn mọn bỉ ổi không chịu nổi. Lại dám ở trước lều Hồng Tụ
Chiêu cởi quần đi tiểu.
Có nhục nhã nhặn, tuyệt đối có nhục nhã nhặn.
Dù quần áo mà thiếu niên đang mặc kia không phải là cẩm ý, nhưng cũng là bộ dáng thư sinh. Ít nhất là một người biết chữ hiểu lễ nghĩa, vì sao
có thể làm ra một việc xấu xa như vậy?
Cho nên, lập tức có vài vị công tử chính nghĩa thấy không thể không quản việc này. Ở bên cạnh các cô nương xinh đẹp như tiên thiên lại có một
thiếu niên như vậy. Quả thực giống như một đống cứt ở bên hoa bạch liên, sao mà chán ghét.
Bởi vậy, Thôi công tử, một vị công tử có chút danh tiếng ở Tương thành
không thể nhịn được nữa. Dẫn theo bốn năm tôi tớ bước nhanh tới, vẻ mặt
hung ác.
Đúng lúc Phương Giải đang đi tiểu được một nửa. Nhìn thấy đoàn người
hùng hổ đi tới, lập tức hiểu ra chuyện gì, nhịn không được lắc đầu cười
cười.
Nhưng nước tiểu mới đi được một nửa, chính đang lúc sướng, sao có thể thu trở về.
- Tiểu tặc xấu xa từ nơi nào đến, sao lại làm ra một việc khiến người ta khinh thường ở nơi sơn cảnh mỹ sắc này? Bên kia chính là những tiên tử
đang ở, ngươi ở chỗ nàyở chỗ này đi tiểu, thực nhục nhã nhặn, vô sỉ, bại hoại.
Tới gần Phương Giải bốn năm bước, Thôi công tử dừng lại, lạnh lùng nhìn
Phương Giải. Lúc hắn nói xong, thì Phương Giải cũng đái xong. Phương
Giải vung vẩy vật kia, cười nói: - Vị công tử này, lẽ nào ngươi chưa
từng đi đái?
Thôi công tử vốn đang tức giận, nhìn thấy Phương Giải không để mình vào
mắt, vung vẩy cái vật kia, còn thấy vật kia lớn hơn của mình gấp hai,
lửa giận càng lên tới đỉnh. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên chừng mười
lăm, mười sáu tuổi, sao lại lớn như vậy? Quả thực không có thiên lý gì.
- Nói chuyện càng thô tục! Không biết là tên người rừng chui ra từ chỗ
nào! Núi Mô Sơn này đâu phải là chỗ ngươi giương oai! Ngoan ngoãn lăn xa một chút. Bản công tử không muốn thấy lại ngươi! Nếu như không nghe
lời.
Thôi công tử mới nói một nửa, đã bị Phương Giải cắt đứt: - Nếu như không nghe lời, ngươi liền sai thủ hạ đánh ta thành đầu heo phải không? Vị
công tử nàynhìn quần áo của ngươi không phàm, chắc hẳn thân thế cũng
không tầm thường. Hơn nữa còn là một người có tài học. Chẳng những tướng mạo nhất phẩm, nhân phẩm tất nhiên cũng nhất phẩm. Một người nho nhã
như công tử, sao có thể làm một việc thô lỗ như sai tùy tùng đánh người
được?
Lời này khiến cho Thôi công tử khẽ giật mình, trong lòng có vài phần đắc ý.
- Hóa ra ngươi cũng có chút kiến thức, nhìn ra được bản công tử không
phải tục nhân. Vậy ngươi còn chờ cái gì nữa? Còn không đi đi, miễn cho
đánh bị thương.
Lời này khách khí không ít, rõ ràng mã thí của Phương Giải đã có hiệu quả.
- Nhìn vị công tử này, biết ngay là người chính phái, tại hạ thành tâm kính nể.
Phương Giải nhấc quần lên, buộc lại thắt lưng, ôm quyền nói: - Tại hạ
Thương Quốc Hận, từ Hà Đông Đạo du lịch ới đây. Có thể quen biết một vị
như công tử, là may mắn của tại hạ. Xin hỏi tôn tính đại danh của công
tử?
- Thôi Lược Thương.
- Ai nha, tên công tử có một chữ Thương, tên của tại hạ cũng có một chữ Thương, quả nhiên là duyên phận!
Phương Giải cúi sát lại, nói: - Thật sự khó được, khó được. Vừa nãy công tử phê bình rất đúng, tại hạ thành tâm bái phục. Chỉ là
Biểu lộ thần bí của hắn đã khiến cho Thôi Lược Thương khẽ giật mình, vô ý thức hỏi: - Chỉ là cái gì?
Phương Giải hạ giọng nói: - Công tử làm người đoan chính, không nói cũng được.
- Nói nghe xem, nói một nửa lại ngừng, thật không thoải mái.
- Àicông tử đã muốn biết, vậy thì tại hạ nói ra vậyCông tử, người cẩn thận ngẫm lại xem.
Phương Giải hạ giọng nói: - Bên kia có một đám tiểu mỹ nhân, ở gần như vậy cởi quần đái, chẳng phải là một việc rất sướng?
- Cái gì? Việc nàykhông ổn!
Thôi Lược Thương có chút xấu hổ nói: - Người đọc sách, sao có thể làm việc như vậy
- Thử xem?
Phương Giải cười hắc hắc nói.
- Không được, ta là người đọc sách Thánh Hiền.
- Thử xem?
- Sao có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy?
- Thử xem?
- Truyền ra ngoài, Thôi Lược Thương ta còn mặt mũi nào ở Tương thành nữa?
- Thử xem?
- Áchđược rồi, thử xem, nhưng ngươi đừng nói với ai đấy.
- Yên tâm!
Thôi Lược Thương đỏ mặt, cắn răng lách ra sau xe ngựa, vén quần nhung
lên, chuẩn bị hướng phía Hồng Tụ Chiêu vung bãi nước tiểu kích thích
nhất từ lúc chào đời tới nay. Cũng trách hắn không tranh khí, vật kia đã cứng ngắc rồi.
Phương Giải cười hắc hắc, nháy mắt ra hiệu cho Đại Khuyển. Đại Khuyển
gật đầu, chợt vung roi quất lên mông ngựa. Con ngựa bị đau, chạy nhanh
về phía trước.
Đại Khuyển hô to:
- Ai nha, không tốt! ngựa nổi chứng!
Một tiếng hô to này, khiến cho đám người Hồng Tụ Chiêu đều nhìn sang.
Chỉ thấy một tiểu tử dung mạo nhã nhặn, chính đang cầm vật gì đó cứng
rắn, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi hướng về Hồng Tụ Chiêu bên này