Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 74: Chương 74: Tiểu nhân




Thành Trường An

Cung Thái Cực

Đại nội thị vệ chiếm một khu sân rất lớn, cơ hồ chiếm một phần sáu cung Thái Cực. Cái sân lớn này gần với Đông Cung Thái Tử. Đương kim Hoàng Đế đang tuổi tráng thịnh nên không lập Thái Tử. Vì vậy mà Đông Cung khá trống vắng. Đại viện của đại nội thị vệ chia làm hai phần. Phía trước là chỗ ở của đám thị vệ và nha môn của thị vệ. Đằng sau là chỗ của Tình Nha. Không có biển hiệu, người không biết chuyện căn bản nhìn không ra chỗ này và chỗ đằng trước khác nhau ở đâu.

Người bình thường cũng nhìn không ra áo phi ngư bào mà thị vệ Tình Nha và thị vệ đại nội mặc có một chỗ bất đồng rất nhỏ.Ở phần sân phía sau có một tòa lâm viên nhỏ. Bắt mắt nhất chính là một tảng đá giả có khắc bốn chữ Thiên Công Vạn Vật màu đỏ sậm. Nghe nói tảng đá này được chuyển từ Giang Nam tới. Hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực mới xây thành. Tảng đá này vốn được đặt ở ngự hoa viên. Nhưng tiên đế không thích hình dạng của nó, cho nên liền chuyển tới hậu viện của đại nội thị vệ.

Sở dĩ tảng đá kia thu hút sự chú ý, ngoài hình dạng kỳ lạ to lớn của nó ra, nhìn từ xa giống như một bức tượng con trâu đang nằm.

Thứ hai, chính là trên đỉnh đầu của con trâu đó, thường xuyên có một con Hải Đông Thanh màu trắng tinh đỗ lại nghỉ ngơi.

Thiên hạ có ba trăm loài chim ưng, thì đứng đầu là Hải Đông Thanh.Năm đó Hoàng Đế của đế quốc Mông Nguyên là Mông Ca và Hoàng Đế Đại Tùy Dương Dịch gặp nhau ở Tây Bắc, đã tự tay đưa cho Hoàng Đế Đại Tùy lễ gặp mặt. Sau lần gặp gỡ đó, Hoàng Đế Đại Tùy từng nói qua, chuyến đi này của mình có hai thu hoach. Thứ nhất là mở mậu dịch ở biên thành Phan Cố. Giúp dân chăn nuôi của Mông Nguyên và dân chúng Đại Tùy có thể thông thương. Thứ hai chính là được con Hải Đông Thanh, đứng đầu trong loài chim ưng này.

Con Hải Đông Thanh màu trắng này cao chừng nửa người. Hai cánh giương ra rất lớn, có thể dễ dàng kẹp một còn nghé bay lên không trung. Sự hung ác của nó khiến cho người ta phải sợ hãi.

Nhưng tiếc rằng, dù Hoàng Đế Đại Tùy yêu thích con Hải Đông Thanh này, nhưng không thường xuyên tới xem nó. Nếu con ác điểu này không phải là do Đại Hãn của đế quốc Mông Nguyên tặng hắn, mà là con dân Đại Tùy kính hiến, thì chỉ sợđãi ngộ liền thay đổi.

Con Hải Đông Thanh, một mực do Hầu Văn Cực nuôi dưỡng.

So với huấn luyện chó, huấn luyện ưng khó khăn hơn rất nhiều. Huấn luyện một con chim ưng có thể giết một con chó ngao thì càng khó khăn hơn.

Để huấn luyện được con Hải Đông Thanh này, Hầu Văn Cực đã tốn không ít tâm tư.

Mọi việc Tình Nha đều được phân công rõ ràng, cho nên Hầu Văn Cực không cần phải quản lý mọi việc. Thời gian rảnh rỗi hắn thường dẫn theo Hải Đông Thanh đi ra ngoài săn bắt. Mỗi lần ra ngoài là ba tới năm ngày.Trong lúc rảnh rỗi, Hầu Văn Cực cũng yêu mến thả một ít sơn dương, thỏ hoang gì đó ở trong lâm viên này để con Hải Đông Thanh bắt giết. Một con Hải Đông Thanh lại được ban tên là Tỳ Khuyển. Hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

Chỉ là tính tình của con Hải Đông Thanh này cũng rất cao ngạo. Con mồi bình thường căn bản là không thèm ngó tới.

Cho nên, lúc Trác Bố Y dẫn theo Trư Tiểu Hoa tới hậu viện của Tình Nha, con Hải Đông Thanh lập tức phấn chấn tinh thần. Nếu không phải Hầu Văn Cực ngăn đón, thì nó thực sự dám bay xuống đấu một trận với Trư Tiểu Hoa. Lúc trên đường đi tới đế đô, Trư Tiểu Hoa luôn có chút thất hồn lạc phác. Nhưng khi nhìn thấy con Tỳ Khuyển kia, tinh thần liền thay đổi. Hai con vật này đều là cường giả trong giới tự nhiên, cho nên bọn chúng nhìn nhau không vừa mắt.Nhưng rất rõ ràng rằng, nếu thực sự là sinh tử chiến, thì Trư Tiểu Hoa chịu thiệt thòi nhiều hơn.

- Con heo này thật không tồi.

Lúc Hầu Văn Cực nhìn thấy Trư Tiểu Hoa, nhịn không được sững sờ, lập tức cười nói:

- Một con heo rừng lớn như vậy, xem chừng là vương giả trong rừng rậm. Ngươi lại bắt nó đi tới đế đô, không sợ làm cho dã tính của nó bị phai nhạt hay sao?

Trác Bố Y đi tới bên cạnh Hầu Văn Cực, chỉ khu rừng nhỏ cách đó không xa, nói với Trư Tiểu Hoa:

- Chỗ tảng đá là địa bàn của chim kia. Còn khu rừng sẽ là địa bàn của ngươi. Dù nó không lớn, nhưng miễn cưỡng đủ để ngươi an cư. Đơi ta tấu thỉnh bệ hạ, chongươi tới Vạn Thú Uyển ở Ngự Hoa Viên. Tới đó ngươi vẫn làm bá vương của ngươi.

Hắn nói rất nghiêm trang, giống như Trư Tiểu Hoa có thể nghe hiểu vậy.

Trên thực tế, Trư Tiểu Hoa có chút ủy khuất hừ hừ vài tiếng, sau đó đi tới khu rừng chỉ có diện tích trên dưới một trăm mét, nằm xuống ngủ.

- Chuyến đi này có thu hoạch gì không?

Hầu Văn Cực hỏi.

Trác Bố Y nhìn về Trư Tiểu Hoa, chép miệng.Hầu Văn Cực nở nụ cười to.

- Thiếu niên kia được bố trí ở trạm dịch?

Hắn lại hỏi.

Trác Bố Y lắc đầu:

- Chưa. Hắn còn phải đợi mấy người bạn rồi mới vào thành. Xem chừng phải ba tới năm ngày sau mới vào. Ta lưu lại cho hắn một tấm lệnh bài của Tình Nha. Lúc vào thành hắn sẽ không gặp phải khó xử gì.

Trác Bố Y dừng một chút, nhìn về phía Hầu Văn Cực, nói:

- Cao Thiên Bảo chết, để trống vị trí Thiên Hộ. Ta muốn bổ sung một người vào vị trí đó.- Ừ.

Hầu Văn Cực gật đầu, thậm chí không hỏi người đó là ai.

- Là nghĩa muội của ta, cùng kiểu hình như ta

Trác Bố Y chăm chú nói.

- Một nữ nhân, một con trư.

Hầu Văn Cực cười nói:

- Chuyến đi này của ngươi thu hoạch không ít.

- Không chỉ có thếTrác Bố Y nhìn con Hải Đông Thanh đậu trên tảng đá:

- Tiểu thám báo của biên quân thành Phan Cố kia là một nhân tài có thể đào tạo. Cho nên ta đặt cửa vào hắn. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, trong vòng một năm hắn có thể xuất danh tiếng. Trong vòng ba năm sẽ thăng tiến. Tròng vòng năm năm thì vào triều đìnhTình Nha của chúng ta, thiếu chính là minh hữu trong triều đình.

- Từ trước tới nay Tình Nha đều không cần minh hữu trong triều đình.

Hầu Văn Cực quay đầu nhìn Trác Bố Y, nghiêm nghị nói:

- Bởi vì bệ hạ không cho phép.

- Ta biết.

Ánh mắt của Trác Bố Y có chút phiêu hốt:- Nhưng người này, quả thực có chút ý tứ. Mười năm saucó lẽ hắn là La Diệu thứ hai.

Sắc mặt của Hầu Văn Cực hơi đổi, sau đó gật đầu nói:

- Ta sẽ ghi nhớ để nhắc nhở bệ hạ. Tiểu tốt của biên quân kia đã tới đế đô. Ngươi nói cho hắn, bảo hắn tùy thời chuẩn bịChỉ cần được gặp mặt thánh, cho dù có phế vật hơn nữa, vẫn sẽ có tiền đồ. Hiện tại chúng ta giúp hắn một tay. Mặc kệ sau này hắn lên cao hay là ngã chết, chúng ta đều có lợi.

Trác Bố Y gật đầu, không nói.Binh Bộ

Cũng không biết vì sao, từ khi Binh Bộ Thượng Thư Ngu Đông Lai bị giáng xuống làm Thị Lang, vị đại nhân vật thoạt nhìn bị phạt nhưng vẫn có vị trí rất quan trọng trong triều đình này, lại thích tự giam mình ở trong thư phòng của nha môn Binh Bộ. Dù ban ngày hay ban đêm, cửa thư phòng đều đóng kín.

Cho nên vô luận là ai, đi vào thư phòng kia đều sinh ra cảm giác bị đè nén.

Từ cái trận triều đình chặt đầu bảy người của Binh Bộ, Ngu Đông Lai càng thêm ít nói, ngày nào cũng mang theo vẻ mặt âm trâm. Quan viên của Binh Bộ, bất kể là người già hay là người mới, đều không dám cười đùa trước mặt Ngu Đông Lai. Ai cũng cảm thấy lần này Ngu đại nhân thực sự không vui. Nhưng lại không biết rằng hắn chỉ giả vờ mà thôi.Dù sao vì mình mà bảy người bị chặt đầu, sẽ đắc tội không ít người. Dù Ngu Đông Lai không sợ, nhưng cũng không muốn chọc phải phiền toái không cần thiết. Phải biết rằng làm quan ở đế đô, phía sau người nào chẳng có bối cảnh.

Nhìn tập giấy mỏng đặt trên bàn, Ngu Đông Lai khẽ nhíu mày.

Trên tập giấy có ghi rõ ràng những việc mà Phương Giải đã làm trong ba năm ở Phan Cố. Dù không được chi tiết, nhưng cách xa vạn dặm có thể điều tra cẩn thận như vậy đã không dễ dàng gì.

- Chim ưng.

Ngu Đông Lai nhẹ giọng gọi một tiếng.Nam tử mặc áo đen luôn cung kích đứng cách hắn không xa lập tức lên tiếng:

- Đại nhân có gì phân phó?

Đó là một nam tử thoạt nhìn ba mươi tuổi, đặc điểm lớn nhất chính là cao và gầy. Dù hắn khoác một bộ áo choàng màu đen rộng rãi, nhưng không có cách nào khiến hắn nhìn đầy đặn hơn. Bởi vì áo choàng quá rộng mà hắn lại quá gầy, cho nên thoạt nhìn có chút buồn cười. Thật giống như phủ một tấm vải lên một cây trúc vậy, hoặc như cờ chiêu hồn âm trầm.

Người này có dáng người gầy, mặt càng gầy.

Bởi vì xương gò má nhô cao, cho nên con mắt có chút lồi ra ngoài. Thật giống như mắt cá chết.Hắn không phải là cá chết, hắn là một thanh đao nhọn của Ngu Đông Lai.

Ngu Đông Lai giao tập giấy trên bàn cho chim ưng, nói:

- Thiếu niên này, ngươi theo dõi cẩn thận cho ta. Nhất định không cho phép hắn xảy ra việc gì ngoài ý muốn ở đế đô.

- Nhưngngười của Binh Bộ chúng ta bị chết ở Phan Cố có liên quan tới hắn.

Thanh âm của chim ưng có chút không vui.

- Không quan tâm tới mấy cái kiaBệ hạ đã ghi tên của thiên niên này vào trong Trữ Tài Lục. Dù một đệ tử xuất thân từ hàn môn như hắn được bệ hạ ghi vào Trữ Tài Lục, mười người thì có chín người giống như hòn đá rơi xuống hồ nước không để lại gì. Nhưng hiện tại chúng ta không động được vào hắn. Ai cũng không biết vào ngàynào đó, bệ hạ chợt hào hứng muốn gặp hắn thì sao.

- Đợi chút.

Ngu Đông Lai trầm mặc một lúc, nói:

- Nếu trong vòng một năm, hắn không thể khiến bệ hạ nhắc tới hắn, vậy thì chỉ có thể trách hắn không có bản lĩnh. Đế đô quá lớnchết một tiểu nhân vật có thể gây ra sóng to gió lớn gì chứ?

- Tỵ chức đã hiểu.

Chim ưng cười lạnh, nói:

- Tỵ chức sẽ cố gắng nhẫn nhịn.- Trác Bố Y đã trở lại, còn mang theo một nữ nhân. Hắn vốn là một người sẽ không vì nữ sắc mà thay đổi bản thân. Cho nên nữ nhân đó hẳn là có chỗ nào xuất chúng. Ngươi cũng phái người nhìn chằm chằm vào nàng ta. Nếu mấy ngày sau nữ nhân đó mặc phi ngư bàovậy thì càng không thể động vào tiểu tốt biên quân kia. Đám chó hoang của Tình Nhamột khi cắn xé sẽ không quan tâm tới ai. Dù ngươi chỉ động vào một miếng xương cốt của bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ nhào lên cắn xé ngươi.

- Vâng.

Chim ưng gật đầu, sau đó nói:

- Tuy nhiên làm vậy có phải quá đề cao tiểu tử đó? Khiến cho hắn nếm chút khổ sở nhưng không chết, chắc không sao chứ?

Biểu lộ của Ngu Đông Lai có chút cứng lại, sau đó lắc đầu nói:- Đừng nghĩ tới mấy việc không có ý nghĩa kia. Đệ đệ của ngươi chết ở Phan Cố, ta biết trong lòng ngươi có hận ý. Nhưng chỉ cần tên Phương Giải kia thi đỗ vào Diễn Vũ Viện, ai cũng không động vào được hắn. Đừng nói ngươi, cho dù là ta cũng không thể. Chỉ cần Chu Bán Xuyên còn một ngày ở Diễn Vũ Viện, thì không có bất cứ người nào có thể vươn tay tới cửa lớn của Diễn Vũ Viện.

Chim ưng cười hắc hắc nói:

- Nếu hắn không thi đỗ Diễn Vũ Viện?

- Ít nhất

Ngu Đông Lai trầm ngâm một lúc:

- Phải tới lúc bệ hạ đã quên hắn, hoặc là.đã hết hy vọng với hắn. Hiện tại bất kỳ một việc gì, dù nhỏ nhất, cũng có thể khiến cho long nhan giận dữ. Cho nên ngươivẫn nên nhịn một chút. Cho dù hắn thi đỗ vào Diễn Vũ Viện thì sao chứ? Cùng lắm thì ba năm sau được phái tới một biên thành. Ngươi muốn giết hắn, nhẫn nhịu nhiều nhất là ba năm.

Chim ưng không nói chuyện, nhưng trong lòng lại không để ý tới lời của Ngu Đông Lai.

Thù giết đệ, ba nămquá lâu.

Phương Giải ngồi xốm bên cạnh một cây đại thụ, nhìn về hướng đế đô xa xa, suynghĩ xuất thần. Tòa đại thành ở xa xa kia có hình dáng quá đồ sộ, cho nên đã phá vỡ quan niệm trước kia về thành cổ của Phương Giải. Hắn vốn cho rằng, thành Trường An có lớn hơn nữa không lớn hơn đế đô ở tiền thế.

Hiện tại hắn mới biết, mình quá sai lầm.

Cách thành Trường An ít nhất còn hơn mười dặm đường. Cự ly xa như vậy nhìn sang, vẫn không nhìn thấy điểm cuối của tường thành Trường An. Bởi vậy có thể thấy thành Trường An to như thế nào. Để xây một tòa thành hùng vĩ như vậy, phải trả giá bao nhiêu? Chỉ sợ trên thế giới này, cũng chỉ có Đại Tùy mới có thực lực làm được.

- Đại Khuyển.Phương Giải ngồi xổm xuống rễ cây, ngậm tẩu thuốc mà hắn vừa mới mất hai mươi lăm văn mua từ một người bán hàng rong, nhưng lá thuốc lại một lượng bạc một cân. Mặc dù đây là lần đầu tiên hút thuốc từ khi tới thế giới này, nhưng hắn vẫn rất thuần thục thổi ra một chuỗi vòng khói.

Hắn hỏi Đại Khuyển:

- Ngươi nói xem, Tiểu Yêu tỷ tới đế đô liệu có câu hồn hết người của Tình Nha không? Liệu có vị công tử trẻ tuổi xuất thân cao quỷ nào đó không ngại mắt mũi bám đuôi tỷ ấy không? Liệu Tiểu Yêu tỷ cótìm được người ưng ý?

- Sẽ không.

Đại Khuyển cũng ngồi trên rễ cây, cũng ngâm một cái tẩu hút thuốc. Nhưng hắn không nhét lá thuốc vào trong. Có lẽ hắn chỉ cảm thấy, ngậm tẩu trong miệng nhưPhương Giải nhìn rất đẹp trai.

- Nếu quả thực có người như vậy, Tiểu Yêu sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

Đại Khuyển chăm chú đáp.

Phương Giải ừ một tiếng, thì thào nói:

- Vậy thì ta an tâm

Đúng là tiểu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.