Không hề nghi ngờ, đây là kỳ thi rất tàn khốc.
Ngoài đối thủ gặp ở vòng đầu tiên là được sắp xếp trước của Diễn Võ Viện ra, bắt đầu từ vòng thứ hai gặp đối thủ thế nào cũng còn chưa biết. Ngoài ra, còn có thể chấm dứt được cuộc tỷ thí vòng đầu tiên chắc chắn đều là cao thủ trong cao thủ. Đối với Phương Giải không thể tu hành mà nói, đây chẳng phải là tin tốt đẹp gì.
Luận về đoàn chiến, thí sinh xuất thân quân ngũ huấn luyện có tố chất, nhưng luận về đọ sức một đối một, những con cháu quý tộc có danh sư chỉ điểm từ nhỏ rõ ràng là càng tốt hơn. Mặt khác, Phương Giải chắc chắn, chỉ cần vòng đầu tiên hắn giành chiến thắng thì lập tức sẽ có người tới thách đấu với mình. Trong hoàn cảnh hôm nay, có không biết bao nhiêu người muốn nhân lúc tỷ thí sau cùng này dẫm mình xuống chân. Đặc biệt là những danh môn công tử đó, trước đây rất sợ thi cử, nhưng chỉ cần hắn đánh hạ được hoàn toàn là có thể trở thành anh hùng trong con cháu quý tộc rồi.
Cho dù là trước đó không lâu Phương Giải đánh một quyền là có thể đánh cho Tạ Phù Diêu mang danh khắp thiên hạ.
Đúng lúc Phương Giải có chút đau đầu, Tiểu Bàn đạo nhân Hạng Thanh Ngưu cũng đang đau đầu. Ông ngồi trên điểm tướng đài của sân trường nhìn thí sinh đen kìn kịt phía dưới, không kìm nổi lẩm bẩm:
- Tiểu Phương Giải à, quả thực không phải ta không muốn giúp ngươi, cục diện này ngoài chuyện ta có thể chạy đi nói vài lời với giáo thụ Diễn Võ Viện, trong cuộc tỷ thí vòng đầu tiên chọn người yếu cho người đánh ra cũng không giúp được việc khác. Bắt đầu từ vòng thứ hai, thì phải dựa vào bản thân ngươi rồi.
Đúng lúc này, trong đám người sân trường, Sâm Châu Lư Phàm nhìn thấy tên đối thủ của mình, khóe miệng liền co rúm lại.
Mẹ kiếp!
Lư Phàm hung hăng chửi một câu, sau đó nhổ một bãi nước bọt xuống.
Đối thủ của hắn ta là Phương Giải.
Hắn ta không biết là vận khí kém hay có người có ý muốn dạy dỗ mình. Trước đó không lâu, hắn ta vừa mới bị người ta đánh cho hai trận liền. Trước tiên là đánh lén Phương Giải không thành, bị Lữ Suất Trương Cuồng đó đạp bay đi. Tiếp theo đó cùng với Bùi Sơ Hành Thôi Bình châu, hai người khi tìm kiếm liên minh, lại bị Bùi Sơ Hnahf đá cho một cước bay đi. Mặc dù hai người lần lượt hạ thủ đều để lại khuôn mặt, nhưng hắn ta vẫn bị thương. Mà ở cổng của trường Diễn Võ, hắn ta lại dễ dàng bị Phật phong Tứ tượng chỉ xuân pháp của Tạ Phù Diêu Giang Nam phong kín Khí hải. Liên tiếp bị thương, thực lực hiện tại của hắn ta ngay cả một nửa bình thường cũng không đạt được!
Cho nên giao đấu với Phương Giải, đối với Lư Phàm mà nói chính là một cơn ác mộng.
Hắn ta đánh lén Phương Giải, cái thằng cha nổi tiếng đó chắc chắn không thể thủ hạ lưu tình được!
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Lư Phàm liền biến sắc giống như ăn phải cứt. Hắn ta thực sự không dám nghĩ tiếp nữa, không dám ảo tưởng nghĩ tiếp sẽ bị thằng ranh đó tra tấn thế nào trong cuộc tỷ thí. Vốn, hắn ta còn có chút coi thường Phương Giải. Hắn ta thấy một người quân nhân cứ xem như có chút bản lĩnh về văn khoa, về mặt võ khóa còn mạnh được đến đâu chứ?
Nhưng khi hắn ta thấy Phương Giải một quyền liền đánh bay Tạ Phù Diêu, hắn ta mới biết mình đã sai rồi.
Đánh thế nào?
Lư Phàm đau đầu suy nghĩ. Đúng lúc này tiếng chiêng đồng vang lên, vòng đầu tiên tỷ thí võ nghệ cá nhân bắt đầu!
…………
………
Lư Phàm nhìn chàng thiếu niên này đứng trước mặt mình, liền nuốt nước miếng một cái.
- Phương huynh, cái ấy …. Xin chào.
Phương Giải chắp tay khách khí hồi lễ:
- Tốt lắm tốt lắm, Lư huynh cũng xin chào.
Lư Phàm run rẩy nói:
- Kỳ thực không thể tốt được … Phương huynh, huynh cũng biết, trước đây không lâu ta vừa mới bị thương, cho nên lát nữa khi tỷ thí mong Phương huynh thủ hạ lưu tình. Tỷ thí mà, lại không phải cái gì sinh tử quyết đấu. Chúng ta so với quân tử một chút, đến điểm là dừng được chứ?
- Được thôi.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Ta thích nhất là đấu pháp của quân tử.
- Thật sao?
Lư Phàm không kìm nổi liền hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi, lẽ nào Lư huynh cảm thấy ta không phải là một quân tử?
- Đương nhiên phải rồi, đương nhiên đúng rồi. Phương huynh lấy đức báo oán, có di phong cổ, Lư mỗ hổ hẹn vô cùng. Vậy thì … xin Phương huynh chỉ giáo … tới điểm thì dừng, tới điểm thì dừng nhé.
Phương Giải gật đầu nói:
- Hiểu rồi.
Vừa nói dứt lời, Phương Giải liền lùi xuống một chút, hai chân tạo ra sức mạnh rất lớn, thân người như quả đạn xông lên. Lư Phàm không ngờ trước đó một giây Phương Giải đang khách khí nói chuyện, còn nói với hắn ta cái gì là tới điểm là dừng, cái gì là đấu tranh quân tử. Giây sau liền vô sỉ như vậy xông tới đánh hàm dưới của hắn ta.
Cú này đại lực trầm, hầu như khiến cho xương hàm dưới Lư Phàm bị đánh trúng.
Càng tức giận là khi Phương Giải ra tay trong miệng còn lẩm bẩm nói.
Khi nắm đấm đánh xuống hàm dưới Lư Phàm, hắn nói hai từ:
- Điểm tới.
Sau khi Lư Phàm bị đánh bay đi lại nói hai từ:
- Thì dừng.
Dù quả đấm này rất nặng, nhưng Phương Giải chưa dùng hết lực. Bây giờ hắn thấy mình đã có thể vận dụng thành thục sức mạnh cơ bắp rồi. Khi so với Phan Cố cũng không biết đã mạnh lên bao nhiêu lần rồi. Cú đấm này đã đánh khiến cho Lư Phàm hoa mắt chóng mặt, lại không thực sự tổn thương tới hắn ta. Cho nên Lư Phàm rất nhanh đã bò dậy, mắng Phương Giải:
- Tiểu nhân vô sỉ, không phải nói rồi tới điểm thì dừng sao?
- Đúng rồi mà.
Phương Giải vô tội giang tay nói:
- Ngươi xem, ngươi chẳng phải vẫn chẳng bị thương gì sao?
Lư Phàm hung hăng trợn mắt nhìn Phương Giải, đúng lúc một vị giám khảo từ bên này đi tới, hắn ta liền vẫy tay nói:
- Giám khảo, giám khảo, tôi nhận thua rồi.
Tuổi tác của tên mập đó không lớn, sững sốt nhìn, lập tức chỉ vào mũi Lư Phàm tức giận hét:
- Nhận thua? Ngươi không sợ mất mặt người ta, ta còn sợ mất mặt người ta sao? Không được!
- Không được?
Lư Phàm sửng sốt, thì thào hỏi:
- Còn không được nhận thua? Đây là đạo lý gì?
Vị giám khảo mập đó nghiêm nghị nói:
- Ta là giám khảo, ta nói không được chính là không được. Đó chính là quy tắc, chính là đạo lý, hiểu chưa?
Nói dứt câu, y liền trừng mắt nhìn Phương Giải, sau đó hạ thấp giọng nói:
- Ta có thể giúp ngươi … nhiều như vậy mà.
Trên điểm tướng đài, một vị giáo thụ chỉ về phía Phương Giải có chút kinh ngạc nói:
- Nằm ngoài dự liệu của ta rồi, ta vốn nghĩ rằng thí sinh Phương Giải đó rất nhanh sẽ kết thúc vòng đầu tiên. Với thực lực của hắn, đánh bại Lư Phàm dường như không có gì là chuyện khó. Hơn nữa, trước đóLư Phàm đã bị thương rồi, giải quyết thế nào mà chập thế?
- Chậm?
Chu viện trưởng nhếch miệng hừ lạnh một tiếng nói:
- Xem ra hắn còn ngại nhanh sao!
- Hả?
Người giáo thụ đó không hiểu nói:
- Vì sao?
Chu viện trưởng nhếch mép nói:
- Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ rằng càng kết thúc cuộc tỷ thí vòng đầu tiên càng nhanh, đối thủ đối mặt ở vòng thứ hai sẽ càng mạnh sao? Mà kết thúc tỷ thí vòng đầu tiên càng chậm, đối thủ của vòng thứ hai sẽ càng yếu. Phương Giải là cố ý kéo dài thời gian, hắn đang chờ đối thủ có thể uy hiếp hắn đều chọn được đối thủ ở vòng hai xong rồi.
Giáo thụ không kìm lòng được bèn nói:
- Đó xem như là vận dụng linh hoạt chiến thuật?
Chu viện trưởng hừ lên một tiếng, nói:
- Ngươi có thể trực tiếp lý giải mà không biết xấu hổ.